Chương 4

"Hạ An! Mau đi chuẩn bị hầu hạ chủ nhân tắm rửa."

Lão rùa vẻ mặt hớn hở đến thông báo như thể cho hay cô sắp được lấy chồng.

Thế nhưng, lời lão nói ra lại làm cho Hạ An choáng váng.

"Tắm.. tắm rửa? Bình thường ngài ấy đều tắm một mình mà?"

Người ta vẫn là gái còn trinh đó nha, làm sao có thể nhìn thân thể đàn ông được. Cô cảm giác hai má mình bắt đầu nóng bừng.

"Ta bảo đi thì mau đi đi. Còn thắc mắc cái gì. Muốn chọc chủ nhân nổi giận nữa à?"

Lão rùa lườm cô cảnh cáo, thế nhưng trong lòng vô cùng đắc ý.

Không ngờ chủ nhân lại chịu tiếp nhận cô gái này, thật đúng là một chuyện đáng vui, đáng mừng. Ngày hôm nay lão cố ý khen ngợi tài xoa bóp của Hạ An trước mặt thủy thần và thử thăm dò xem ngài ấy có muốn cô ta hầu hạ hay không. Nào ngờ chủ nhân chỉ ừ hử, nói tùy ông sắp xếp.

Đã bảo tùy ông thì tất nhiên là đồng ý rồi. Lão rũa già nua vui mừng muốn nhảy chân sáo. Nhanh chóng đẩy Hạ An đi về phía hồ nước nóng.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi các thứ, Hạ An rầu rĩ ngồi bên cạnh hồ chờ đợi..

Làm sao đây? Lát nữa nhìn thấy, liệu có xịt máu mũi hay không?

Cô có cảm giác nhiệt độ khuôn mặt mình hiện tại còn nóng hơn cả nhiệt độ trong hồ. Hạ An liền vỗ vỗ vào hai má nhằm hạ nhiệt, nhưng có vẻ không hiệu quả cho lắm.

Bỗng ùm một tiếng làm nước văng tung tóe, một thân ảnh cao to đã xuất hiện, khiến cô giật bắn cả người.

Người kia chợt xoay lại, bốn mắt nhìn nhau làm cả hai đều sửng sốt.

Đẹp.. đẹp trai quá.

Lần đầu tiên cô được nhìn rõ khuôn mặt của thủy thần. Ấn tượng không khác lắm với những gì cô suy nghĩ, nhưng mức độ đẹp trai thì lại vượt ngoài sức tưởng tượng.

Anh ta có con ngươi màu xanh trong veo của biển cả, mái tóc bạc ánh kim sáng lấp lánh, từng đường nét trên khuôn mặt đều rõ ràng, mang vẻ lạnh lùng, uy nghiêm, thật đúng với hình tượng của một vị thần.

"Nhìn đủ chưa?"

Giọng nói của anh liền kéo cô trở về thực tại, Hạ An giật mình rối rít cúi đầu.

"Xin.. xin chủ nhân tha tội. Nô tì đến để xoa bóp cho ngài."

Hạ An thật muốn tát mặt mình vài cái vì tội mê trai không bỏ được. Anh ta là người nào mà cô còn dám mê. Không khéo lại bị trách tội thì nhục nhã cả dòng họ.

"Còn ngồi đó làm gì?"

Trong lúc Hạ An còn đang chửi rủa mình thì Thủy Tinh đã xoay lưng về phía cô, an nhàn dựa vào thành hồ.

Nhờ cho sữa vào nước nên cảnh xuân cô tưởng tượng cũng không có xảy ra. Cô thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tiến tới giúp Thủy Tinh xoa bóp hai bên vai.

Đúng như lão rùa đã nói, đôi tay cô thực sự rất kì diệu, từng nơi cô chạm vào đều mang đến cho anh cảm giác tê dại khó tả, đang lúc mê mang trong sự dễ chịu, bên tai lại nghe cô nói:

"Xin hỏi.. tôi có thể chạm vào đầu ngài không? Xoa bóp trên đầu cũng rất thoải mái.."

Anh xoay người nhìn chằm chằm cô không lên tiếng, khiến cho da đầu cô run lên. Đợi đến khi cô sợ đủ, anh mới xoay lại tựa đầu vào thành hồ nhắm mắt.

Hạ An thẫn thờ không biết liệu mình có hiểu sai ý anh hay không? Đang do dự thì đã bị anh hối thúc.

"Còn không mau lên."

"Vâ.. vâng."

Những ngón tay của cô như có ma thuật, làm cho anh cảm nhận sự thoải mái, thư giản mà lâu lắm rồi không có được. Bất chợt, anh ngủ quên lúc nào không hay.

Phát hiện người trước mặt đã ngủ mất. Hạ An nửa muốn gọi anh dậy, nửa lại không dám. Phân vân cả tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, không nhịn được nữa, sợ anh ngâm mình trong hồ nước nóng lâu sẽ nguy hiểm nên cô quyết định làm liều, nhỏ tiếng gọi anh.

Đợi một lát vẫn không thấy Thủy Tinh phản ứng, cô định dùng tay lay anh, ai ngờ vừa chạm đến thì anh bất ngờ kéo cô xuống nước, ấn vào thành hồ. Cổ cô bị anh kiềm chặt giống như chỉ cần anh dùng lực một chút là có thể bẻ gãy, khiến cô sợ hết hồn.

Nhận ra trong tay là chiếc cổ nhỏ nhắn của Hạ An, anh cũng không có ý định buông ra. Đôi mắt lập lòe nguy hiểm.

"Cô muốn làm gì?"

"Tôi.. tôi sợ ngài ngâm nước quá lâu sẽ không tốt, nên.. chỉ muốn.. gọi ngài dậy."

Cổ cô bị anh bóp chặt nên nói chuyện rất khó khăn.

Vài phút sau, Thủy Tinh mới chịu nới lỏng tay. Chợt cảm thấy buồn cười, cô gái loài người chân yếu tay mềm này thì có thể làm gì được mình chứ? Sự phòng thủ sinh ra từ lúc còn cùng những người anh em khác đấu đá đã ám ảnh anh quá sâu, khiến anh không thể nào buông lơi được.

Hạ An sau khi ho sặc sụa thì cố hít thở không khí để lấy lại bình tĩnh. Khoảng khắc cái chết sắp ập đến làm cô cảm thấy sợ hãi, vô thức run rẩy cả người.

Nhìn thấy bộ dạng bị hù dọa của cô, lòng anh bỗng cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết lý do vì sao. Đành buồn bực rời khỏi hồ nước, lạnh lùng nhắc nhở một câu:

"Sau này chưa có sự cho phép thì không được chạm vào ta."

Nói xong, thoắt cái thân hình đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Hạ An thở dài ngao ngán..

Con người này.. muốn chinh phục hắn còn khó hơn lên trời.

* * *

"Theo ta ra ngoài!"

Lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với cô khiến cô ngơ ngẩn, sau khi phục hồi tinh thần, cô mới vội đáp:

"Vâng."

Bản thân Thủy Tinh cũng chẳng hiểu tại sao hôm nay mình lại muốn ra ngoài. Từ khi trở thành chủ nhân của thủy cung này, anh rất ít khi bước chân lên bờ, vậy mà đột nhiên hôm nay lại muốn dẫn theo cô gái này đi ngắm phong cảnh đã lâu không nhìn thấy.

Nghĩ rằng Thủy Tinh có việc cần làm, ai ngờ anh chỉ dẫn cô đi dạo loanh hoanh. Đột nhiên Hạ An cảm thấy buồn cười, tại sao một thủy thần lại có sở thích như thế? Chẳng lẽ đại dương của anh còn chưa đủ rộng hay sao? Hay là anh muốn hít thở không khí?

Tóm lại cho dù câu trả lời như thế nào thì một thủy thần thích đi dạo trên cạn cũng thật là kì lạ.

Sự thắc mắc cứ quanh quẩn trong đầu cô nhưng lại không dám hỏi. Vì chuyện lần trước nên đến giờ cô vẫn còn e ngại anh. Đi cạnh anh cũng không dám mở miệng nói chuyện.

"Kể cho ta nghe chuyện về nơi cô ở đi!"

Cuối cùng anh vẫn là người lên tiếng trước.

Hạ An bất ngờ vì yêu cầu này, cô thoáng thấy bối rối. Hiện tại cô đang giả thân phận Mỵ Nương, nhưng những chuyện của cô ấy Hạ An lại hoàn toàn mù tịt. Nếu bịa chuyện để anh phát hiện ra thì sẽ rắc rối lớn.

Thấy cô không trả lời, vẻ mặt rối rắm, như đoán ra điều gì, anh lại hỏi:

"Những món ăn cô nấu là học từ đâu?"

"Tôi học từ bà ngoại!"

Khi nhắc đến điều khiến cô tự hào, Hạ An chưa kịp suy nghĩ đã lỡ miệng trả lời.

Khi nhận ra thì không còn kịp nữa rồi. Cô cuống cuồng muốn giải thích, nhưng anh lại tỏ vẻ vô cùng bình thản, giống như ngay từ đầu đã biết cô nói dối.

Thấy cô đột nhiên có sức sống hơn hẳn, anh đoán có lẽ đã đề cập đúng điểm hứng thú của cô, nên lại tiếp tục đề tài này.

"Bà ngoại cô hẳn là một đầu bếp rất giỏi?"

Nghe người khác khen bà, cô đặc biệt cảm thấy vui vẻ, vô thức nở nụ cười rạng rỡ gật đầu.

"Đúng vậy! Bà ngoại tôi có mở một quán ăn, mà ở nơi đó tất cả khách hàng đều giống như người thân trong gia đình. Khi họ gặp chuyện buồn phiền hay chán nản đều ghé quán bà, sau khi ăn xong những món do bà nấu đều cảm thấy vui vẻ trở lại. Lúc nhỏ tôi cứ cảm thấy bà giống như bà tiên, đi ban phát phép màu cho mọi người ấy. Bà thực sự là thần tượng của cả cuộc đời tôi."

Hồi tưởng lại quá khứ, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt Hạ An khiến cho Thủy Tinh bất giác ngẩn ngơ.

Đã rất lâu rồi, anh chưa có cảm giác muốn chạm vào một người con gái. Loại xúc động này làm anh không kịp suy nghĩ đã đưa tay lên vuốt ve gò má cô.

Ngay lúc Hạ An đang bất ngờ vì hành động này thì một giọng nói đầy châm chọc chợt vang lên:

"Ai da.. là ai đây? Có phải cậu em út quý giá của ta không?"

Nhìn về phía âm thanh phát ra, Hạ An trông thấy một gã đàn ông trung niên, râu tóc bù xù nhìn không rõ khuôn mặt, thế nhưng đôi mắt có con ngươi màu xanh rất giống Thủy Tinh. Theo lời của hắn, chắc hẳn hắn là anh trai của anh.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Thái độ lạnh nhạt của Thủy Tinh cho thấy anh không thích ông anh này.

"Còn sao nữa? Đi dạo thôi, một vị thần sông nhỏ nhoi thì có việc gì để làm đâu. Ngược lại là ngươi, đừng nói với ta, ngươi cũng đi dạo nhé, thủy thần."

Lời nói của hắn, câu nào cũng đầy vẻ châm biếm. Thủy Tinh không trả lời, chỉ cảnh giác quan sát hắn. Thấy tầm mắt hắn chuyển sang Hạ An thì anh vô thức tiến tới che chắn cô ở sau lưng mình.

"Ai da.. thì ra là dẫn theo mỹ nhân đi du ngoạn à? Lãng mạn gớm nhỉ? Người không bao giờ lộ điểm yếu cuối cùng cũng có một nhược điểm chí mạng rồi. Đúng không?"

Khuôn mặt bỡn cợt của tên râu ria bỗng trở nên nghiêm túc. Hắn vừa nói xong liền có một vài tia nước phóng nhanh về phía Hạ An.

Những tia nước này sắc bén giống như dao găm, chỉ sượt nhẹ qua tay áo cô đã cắt đứt một đường.

Không ngờ tên này vừa mới gặp mặt đã ra tay tấn công. Cũng may nhờ có anh đứng chắn trước mặt, nếu không cô tiêu đời rồi.

Nhìn thấy máu từ tay cô chảy ra. Thủy Tinh liền trầm mặt, cảm giác giống như bảo bối của mình bị ai đó phá hư, anh tức giận tạo ra một cột nước lớn, đánh tên râu ria bay tít tắp lên trời.

"Hừ.. với năng lực đó mà cũng đòi đấu với ta. Ngu xuẩn!"

Hạ An còn chưa tiếp thu kịp những gì đã diễn ra, trong lúc ngơ ngác liền bị anh kéo tay đưa đến môi, bắt đầu.. mυ"ŧ?

Bất ngờ vì hành động của anh, Hạ An theo bản năng muốn rụt tay về nhưng lại bị anh kiềm chặt, không thể nhúc nhích được.

"Đợi đã.."

Cô ngại ngùng kêu lên một tiếng, sự va chạm này rất kì lạ, chỗ anh dùng môi tiếp xúc mang đến từng đợt tê dại, khiến cô bất giác rùng mình.

Một lúc sau anh mới chịu buông tay cô ra. Khuôn mặt vừa làm chuyện xấu vẫn tỉnh bơ, ngược lại mặt cô đã đỏ đến rỉ máu rồi.

"Trong nước hắn phóng ra lúc nãy có độc."

Sau khi nghe anh giải thích, cô mới bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là chỉ là hút độc thôi à?

Nghe thấy đáp án này, đột nhiên cô có một cảm giác tiếc nuối khó hiểu.

Chính cô cũng không phát hiện ra bản thân đã vô tình thể hiện điều này trên khuôn mặt. Vậy mà xui xẻo lại bị anh nhìn thấy.

Anh chợt phì cười vì vẻ đáng yêu của cô, nhịn không được liền kéo cô lại rồi in một nụ hôn lên môi.

Nụ hôn ngắn ngủi chỉ có vài giây nhưng đủ khiến cô sững sờ..

"Chẳng phải nàng đang mong mỏi điều này sao?"

Vẻ mặt lạnh lùng đã hoàn toàn tan biến, nụ cười hiện giờ của anh so với hoàng hôn phía sau lưng còn muốn chói mắt hơn gấp trăm lần.

"Còn muốn nữa?"

Vốn chỉ định trêu chọc Hạ An, ai ngờ cô lại ngây ngây ngốc ngốc gật đầu, rồi như nhớ ra chuyện gì lại lắc đầu. Cái sự ngơ ngác này đã thành công kí©h thí©ɧ ý muốn bắt nạt cô của anh.

Nghĩ vậy, Thủy Tinh không do dự lập tức tiến tới chiếm đóng đôi môi cô, mãnh mẽ dụ dỗ cô mở miệng, rồi lại dùng lưỡi cùng cô dây dưa.

Đã rất lâu rồi anh không hôn một người con gái, nhưng kĩ năng vốn có cũng đủ làm Hạ An ngất ngây, không đứng vững nổi.

Đôi tay Thủy Tinh nhanh chóng bắt được cô, ôm cô vào ngực, rồi lại tiếp tục triền miên, không cho đường thối lui.