"Hic.. lưng đau quá đi mất!"
Hạ An ôm lưng chui ra từ rương chứa đồ, miệng không ngừng nguyền rủa tên Điển Tích đáng ghét, bắt cô phải ở trong cái rương này mấy tiếng đồng hồ làm cho toàn thân cô sắp bại liệt luôn rồi.
Sau khi thư giản chân tay cho máu huyết lưu thông, Hạ An mới cẩn thận quan sát xung quanh
"Thì ra đây chính là Thủy Cung"
Nguy nga tráng lệ, trên tường còn có đầy hoa văn trạm khắc tinh tế, cũng không khác mấy so với trong các bộ phim mà cô hay xem.
Tham quan xong, Hạ An thu hồi tầm mắt từ từ hồi tưởng lại. Theo kế hoạch của Điển Tích, cô phải trốn vào đống đồ tế phẩm mà người dân cống nạp cho thủy thần. Sau đó, được binh tôm tướng cá đưa về thủy cung. Vì vậy, hiện tại cô mới có mặt ở đây.
Tiếp theo nhiệm vụ của cô là phải tìm cách quyến rũ Thủy Tinh.
Nhưng mà.. bằng cách nào đây? Lẽ nào sử dụng thân thể?
Phải công nhận một điều, ngoại hình của Mỵ Nương đúng là nghiêng nước nghiêng thành, hèn chi đã khiến biết bao nhiêu người say mê. Đến cả thần cũng không ngoại lệ.
Hạ An bỗng cảm thấy nặng nề, liệu có phải chỉ cần nhìn thấy ngoại hình của cô thì Thủy Tinh sẽ thích hay không? Nhưng nếu vậy thì sao lại xảy ra sự việc hắn không đến cầu hôn Mỵ Nương? Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra?
Đang lúc hoang mang còn chưa có kế hoạch gì thì bỗng dưng cửa phòng mở ra làm cô không kịp phản ứng..
Một binh tôm bước vào, nhìn thấy cô thì sững người hai giây mới lấy lại tinh thần hô lớn:
"Có kẻ gian! Có kẻ gian đột nhập!"
Chuyện sau đó tất nhiên là cô bị bắt lại, rồi đưa đến trước mặt một ông lão râu tóc bạc phơ, trên lưng có đeo một mai rùa.
Ông ta nhìn cô đầy vẻ tò mò:
"Cô là loài người à? Sao có thể thở dưới nước?"
Ông rất bất ngờ vì cô có thể hít thở bình thường. Dạo trước cũng có vài lần người dân hiến tế người sống, nhưng mang xuống thủy cung chưa được bao lâu thì đều bị ngạt thở mà chết. Do đó, đối với cô gái này, ông đặc biệt hứng thú. Thủy cung đã mấy trăm năm rồi không có khách viếng thăm, cho dù là người khách này không rõ lai lịch.
"Tôi.. tôi sinh ra đã có thể trạng đặt biệt, có thể thở trong nước. Vì hôm nay do ham chơi mà ngủ quên trong rương chứa đồ, ai ngờ lại bị đưa đến đây. Xin ông tin tôi, tôi không phải người xấu"
Cô tùy tiện bịa ra một lý do sứt sẹo. Thở được dưới nước tất nhiên là do Điển Tích giúp sức rồi. Còn về lý do đến đây.. không lẽ lại nói tôi đến đây để quyến rũ chủ nhân của các ông à? Nói như thế chẳng khác nào sợ họ tống cô vào nhà giam không đủ nhanh.
"Được rồi. Ta tin cô! Vì cô đẹp nên nói sao cũng được"
Hạ An: "?"
Dễ.. dàng vậy sao? Lão già này có phải quá háo sắc rồi không?
Hạ An đâu biết rằng trong đầu lão yêu quái đang tính tới chuyện dâng cô làm người hầu hạ cho thủy thần, sẵn tiện giúp ngài ấy khai trai. Đối với một người đã mấy trăm năm không đυ.ng vào nữ sắc khiến ông lo lắng vô cùng, thủy thần đời trước ở tuổi ngài ấy đã có con đàn cháu đống rồi. Còn đằng này, ngay cả một bóng hồng bên cạnh cũng không có.
Ông cực kì e ngại về vấn đề này, lỡ như ngài ấy thích đàn ông thì chuyện thừa kế sau này phải làm sao đây?
"Tuy nhiên, nếu đã đến rồi thì ta không thể thả cô đi dễ dàng như vậy. Tùy ý đột nhập thủy cung đều sẽ bị xử tội. Nhưng vì ngoại hình của cô không tệ, nên ta quyết định cho cô một ân huệ. Đó là được làm nữ hầu phục vụ bên người thủy thần. Cô hãy lấy đó làm vinh dự đi"
Bất ngờ vì sự dễ dãi của ông lão háo sắc, à không.. là ông lão rùa. Hạ An mừng rỡ vội dập đầu.
"Đa tạ ngài. Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc"
"Tốt! Dẫn cô ta đi thay quần áo"
Lão rùa từ tốn phất tay ra lệnh cho binh tôn bên dưới.
* * *
"Hơ.. đây là cái gì vậy trời?" Hạ An ngơ ngác nhìn bộ trang phục nam đang mặc trên người.
Đã nói là cho làm nữ hầu, sao quần áo lại xấu xí thế này?
Cô khó hiểu nhìn binh tôm bên cạnh, hắn thấy vậy liền hắng giọng tốt bụng giải thích:
"Chủ nhân không thích tiếp xúc với nữ giới. Cô tạm thời cứ cải trang thành nam đi"
Quy lão tiên sinh đã dặn dò, trước cứ cho cô ta cải trang thành nam để thử phản ứng của chủ nhân. Nếu chủ nhân thích cô ta trong bộ dạng này thì cũng tốt, còn nếu ngài không để ý tới.. cứ để cô ta ăn mặc như thế làm người hầu cả đời luôn đi.
Chậc.. cô gái xinh đẹp thế mà lại..
Binh tôm lắc đầu đầy tiếc nuối. Hướng dẫn công việc xong thì để lại cô một mình trong cung điện rộng lớn bắt đầu quét dọn.
Hạ An cẩn thận tỉ mỉ lau sạch từng ngóc ngách, cô muốn gây thiện cảm cho thủy thần, hi vọng hắn có thể vì cô bỏ ra công sức mà chịu để mắt đến cô.
Hạ An thở dài ngao ngán. Bộ dạng hiện tại mà muốn dùng mỹ nhân kế thì đúng là hơi khó, trừ phi lột sạch..
Cô vội lắc lắc đầu để sua đi ý nghĩ vừa hiện ra. Cô còn chưa rẻ tiền đến nỗi phải dùng đến cách đó, cho dù là vì mạng sống đi nữa.
Hạ An chợt nhớt ra, không phải nói con đường nhanh nhất để quyến rũ đàn ông là thông qua đường bao tử hay sao? Vừa may kĩ năng nấu nướng của cô cũng không tệ. Hay là thử một lần xem?
Nghĩ rồi, cô nhanh chóng chạy đến phòng bếp..
Hai tiếng sau, cuối cùng Thủy Tinh cũng quay về. Hắn vừa về, các binh tôm đã biết tự động dọn bàn ăn lên cho hắn.
Nhìn thấy thân hình mảnh khảnh nổi bật giữa đám binh tôm, Thủy Tinh tức giận chỉ về phía Hạ An quát:
"Cô gái này là sao?"
Sau những gì đã trải qua từ rất lâu về trước, hắn luôn có ác cảm với phái nữ. Vì vậy, tuyệt đối không cho phép nữ hầu bước chân vào cung điện của hắn.
Mọi người nghe hắn nhắc đến cô gái đều giật bắn người, không ngờ chủ nhân lại tinh mắt đến thế.
Để khiến cho Thủy Tinh không chú ý, họ còn cố ý gắn thêm râu quai nón cho cô. Vậy mà vẫn bị phát hiện.
Tất cả đều sợ hãi quỳ rạp trên đất. Vài phút sau, lão rùa nghe tin cũng vội vàng chạy đến giải thích.
"Thưa chủ nhân. Cô gái này là do thần đưa vào vì.. vì cô ta rất đặc biệt, lại còn làm việc chăm chỉ, nên thần nghĩ để cô ta phục vụ cho ngài sẽ khiến ngài hài lòng. Chỉ duy nhất có một điều trở ngại là thân phân nữ giới của cô ta. Do đó.. thần bảo cô ta mặc nam trang để không khiến ngài khó chịu, lại không ngờ.."
Nói tới đây, lão rùa già thật sự muốn tát cho mình mấy cái. Lão đúng là già rồi nên hồ đồ, dám nghĩ cách qua mặt chủ nhân, có lẽ chán sống quá lâu đây mà.
Mặc dù lão rùa đã ra sức PR cho Hạ An nhưng vẫn vô dụng, tên thủy thần này hắn chẳng thèm tò mò tại sao lão rùa lại nói cô là đặc biệt, hoặc nhìn một chút thành quả lao động của cô, đã lạnh lùng phán một câu.
"Giam cô ta vào ngục!"
Hạ An nguyền rủa hắn một trăm lần, mạng sống của mình cứ như vậy mất đi trong tay người như hắn.
Là phụ nữ thì ăn hết của ông bà nhà ngươi à? Tên khốn kiếp!
Sau khi giải quyết cái gai trong mắt, đồng thời phạt lão rùa năm mươi gậy xong, Thủy Tinh lại ung dung ngồi vào bàn dùng bữa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hắn cảm thấy thức ăn hôm nay hình dáng đặc biệt khác lạ, không phải những món nhàm chán, không màu sắc lập đi lập lại thường ngày. Vừa định thắc mắc xem là do ai làm ra thì bao tử của hắn bị mùi thơm của những món ăn này réo gọi, thôi thúc hắn cầm đũa lên.
Vừa nếm thử một miếng, hắn đã không thể cưỡng lại mà tiếp tục ăn thêm những món khác. Cuối cùng một bàn thức ăn đều bị hắn cho vào bụng.
Ăn xong, hắn thỏa mãn ra lệnh ban thưởng cho người đầu bếp hôm nay.
Nghe vậy, binh tôm quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy đáp:
"Thưa.. thưa chủ nhân, người đã nấu bữa ăn hôm nay chính là.. chính là.. cô gái lúc nãy"
Vừa nghe binh tôm ấp a ấp úng báo xong, cơn giận đã hạ nhiệt lại tiếp tục bùng lên, Thủy Tinh lớn tiếng quát:
"To gan! Lại dám để đứa con gái xa lạ tự tiện nấu đồ ăn cho ta. Các ngươi chán sống rồi phải không?"
Hắn đập mạnh xuống bàn khiến cho cả thủy cung rung chuyển..
Mọi người đều run sợ trước uy lực của hắn, một khi thủy thần nổi giận, tất cả đều phải chết.
Đúng như dự đoán, hắn ra lệnh trừng phạt những binh tôm tướng cá có liên quan đều phải chịu tội, ngày mai lôi lên bờ phơi nắng cho tới chết.
Đối với sinh vật ở dưới nước thì đây là hình phạt khủng khϊếp cỡ nào. Mọi người đều mang bộ mặt như tro tàn, hận không thể ngay lập tức gϊếŧ chết cô gái kia vì đã mang đến cho họ mối họa lớn đến như thế.
Ấy vậy mà cô ta chỉ bị giam giữ. Thủy thần còn chưa ra bất cứ hình phạt nào dành cho cô ta cả. Hỡi ơi.. công bằng ở nơi đâu?