Chương 8
Thủy Tinh giận như vậy, hẳn là có lý do - Sơn Tinh nghĩ. Hắn sẽ tìm hiểu nhưng với Thủy Tinh phá hoại đồ và suýt gϊếŧ chết người dân, có lẽ không phải là thời khắc thích hợp.
"Thủy Tinh.... Mạnh đến vậy sao?" Sơn Tinh giật lùi, kéo Mị Nương về sau lưng, hướng mắt về phía người bạn lâu năm của mình. Cả đời Sơn Tinh, Thủy Tinh chưa bao giờ như thế này. Tệ hơn nữa, hắn giận im lặng. Hắn chưa hé một lời. Sơn Tinh thực sự đang sợ. Hắn rùng mình. Không hay rồi.
Thủy Tinh vẫn đứng yên trên bậc thang, đầu cúi xuống, không nhìn Sơn Tinh. Mắt hắn rát đỏ nhưng chúng không có một cảm xúc gì. Hắn thực sự không muốn làm tổn hại danh dự của mình nên hắn chưa nói một tiếng. Hắn ước gì cái gọi là "tình cảm" không tồn tại. Hắn dằn vặt bản thân. Sơn Tinh cũng có lỗi mà nhỉ? - Hắn thật ích kỷ.
Thủy Tinh nghĩ, nhếch môi cười lạnh. Nhưng rồi hắn khóc. Một giọt nước mắt mặn chát lăn xuống má hắn. Thật là xấu hổ... Trong người hắn sôi sục lên, hắn gằn giọng. Một lần nữa, hắn gọi mưa, tạo một cơn giông bão bao quanh cung điện. Người dân quá sợ để bỏ trốn. Nước đã ngập quanh thành. Trời tối đen, chỉ có thể thấy khuôn mặt đẹp đẽ của Thủy Tinh nhờ các lần sấm chớp đánh xuống.
"Thủy Tinh! Ngươi muốn gì?! Sau bao nhiêu năm nay ngươi lại đi phá hoại ngày vui của ta? Ta không ngờ ngươi lại nhỏ nhen đến vậy!" Sơn Tinh gào lên, vẻ mặt đau đớn không kém Thủy Tinh.
"Nhỏ nhen? Ta nhỏ nhen? Ngươi.... Thực sự khong hiểu sao?" Thủy Tinh cười khổ. Hắn hạ gió, lùi giông lũ đi. Mây đen vẫn còn ở đó, che đi sự đau đớn cho Thủy Tinh. Hắn hạ gối xuống trước mặt Sơn Tinh. Hắn nhìn lên khuôn mặt hoàn hảo như tranh vẽ đó. "Ta thực sự không đáng nhỉ" Hắn nghĩ.
"Sơn Tinh, người ta cần không phải là Mị Nương. Ta cần ngươi cơ" Thủy Tinh nói, nắm tay của Sơn Tinh. Hắn cuối mặt, im lặng.
"Thủy Tinh..... Ta.... " Sơn Tinh tròn mắt, nhìn Thủy Tinh. Thủy Tinh, tuyệt vọng, hắn cười đau đớn nhìn Sơn Tinh.
"Ta không sao đâu. Chúc ngươi hạnh phúc", Thủy Tinh nói, giọng run run, "Ta xin lỗi."
Thủy Tinh bước về. Mặt hắn rõ mệt mỏi. Thế mà hắn vẫn rất đẹp. Hắn vẫn giữ được uy tín, danh dự. Hắn cảm ơn Sơn Tinh vì đã giúp hắn ra khỏi cái vỏ bọc cô đơn. Thủy Tinh cảm thấy nhẹ nhàng. Hắn trút được một gánh nặng trên vai, cái đã hành hắn nhiều năm không thương tiếc.