Chương 4

Tôi lớn đến giờ, đây là lần đầu tiên nghe thấy con la ở hẻm núi này.

Lão Trương nói rằng con La ở trên núi trông rất giống với một đứa trẻ, có chiều cao chưa đầy 1 mét, ngoại hình rất là xấu xí, có lớp da màu đen, lông rất cứng, đặc điểm đáng chú ý trên cơ thể nó chính là có tám ngón chân hình quả mận.

Chúng có bộ não cực kỳ thông minh, nó thường được nhìn thấy ở những khu vực hẻm núi có nguồn nước dồi dào.

Người ta nói rằng trong thời Trung Hoa Dân Quốc, trong những ngôi làng thường có những vụ mất tích bí ẩn, đặc biệt là những người phụ nữ trong làng, sống cũng không thấy người, chết cũng không thấy xác đâu.

Các quan liêu, đại thần trong triều lúc đó nghĩ rằng ở trong hẻm núi có sơn tặc, vì vậy họ cho quân đi đến để gϊếŧ những gã sơn tặc đang hoành hành ở đây, nhưng khi đến hẻm núi quân lính phát hiện ra con La núi ở đây.

Sau nhiều cuộc giao chiến với nhau, không ít tướng sĩ bị chết, hàng chục con La núi cũng bị quân lính gϊếŧ tại chỗ, từ đó về sau không còn xuất hiện những vụ mất tích của phụ nữ.

Lão Trương lại nói: "La núi sống thành đàn, từng bầy hoặc một đàn chỉ có 3 đến 5 con la, chúng nó ăn tạp, không ăn con người, giỏi nhất là đi săn phụ nữ, đối với đàn ông thì cực kỳ tàn nhẫn.”

Nghe đến đây, tôi liếc mắt nhìn qua cái xác đang đẫm máu thịt của Chu Đức Hải, tôi nghĩ rằng do anh ta bị rơi từ trên núi xuống, không nghĩ đến đây là việc tốt do con La núi làm.

“Sư phụ, nói như vậy thì có lẽ nào thi thể của La Mỹ Quyên cũng bị La núi ăn cắp không?”

“Có thể lắm, nhưng bọn chúng mười mấy năm nay đã không còn xuất hiện nữa, sao đột nhiên lại chạy đến làng trộm thi thể, điểm này có chút không hợp lý, tương truyền rằng, nơi phát hiện ra La núi là ở đường chân trời, chúng ta đến đó xem thử xem.”

Đường chân trời mà lão Trương nói, chính là ở phía đông của hẻm núi.

Bởi vì 2 bức tường núi nằm đối diện nhau, nên chỗ này được đặt tên là đường chân trời do ở giữa có một khoảng trống dài tạo thành một con đường thẳng, nhìn qua giống như là con đường nối giữa trần gian và thiên giới.

Kỳ thật ở đây cũng có một cái tên khác, gọi là Sơn Thần Nhai (tức nghĩa là Vách Núi Thần).

Ngôi đền trên núi được dân gian Trung Quốc kể lại đang nằm bên trong đó.

Không xa về phía Tây có rất nhiều quả mâm xôi, màu đỏ rực trong rất ngon.

Lão Trương nhìn xung quanh sau đó nhỏ giọng nói:”La núi rất thích ăn quả mâm xôi, nếu như thật sự là bọn nó, nhất định sẽ lưu lại những dấu vết sinh hoạt hằng ngày, chúng ta chia nhau đi tìm đi, nếu phát hiện ra chúng thì ngàn vạn lần không được hành động hấp tấp.”

Tôi gật đầu sau đó cùng với Lão Trương chia nhau tìm.

May thay nơi này không quá rộng, tôi cẩn thận tìm hơn một nửa nơi này, có rất điều mới mẻ tôi khám phá ra được.

Có một cây dâu tây rõ ràng là đã bị ai đó đào lên, không những có những dấu chân hình quả mận lưu lại trên nền đất, ngoài ra còn có một đống phân tròn màu đen, vượt quá trọng lượng của người bình thường .

“Sư phụ, ở đây.”

Lão Trương nghe thấy tiếng tôi gọi liền đi đến, ông ấy cũng không cảm thấy chán ghét hay ghê tởm gì, ngồi xổm xuống và dùng ngón tay út đào một lỗ nhỏ, cho một miếng trên tay vào miệng. “Thật tươi ngon, con La núi chắc chắn là đang ở gần đây.”