Chương 9: Đem bán

Sau khi đoàn người biết cô dâu đã bị bắt đi, tất cả liền trở nên luống cuống. Hàn Việt sắc mặt sa sầm lệnh cho toàn bộ người tản ra bên ngoài tìm kiếm. Hắn thật không nghĩ ra làm sao mà kẻ kia có thể thần không biết quỷ không hay mà ra tay như vậy. Rốt cuộc là kẻ nào ăn no rửng mỡ thế?

Nhớ đến mục đích chuyến đi lần này, mồ hôi trên trán lại không ngừng tuôn ra.

Vốn đây chỉ là một cuộc hôn nhân ép buộc, nữ tử kia cũng không nguyện ý. Thế nhưng phụ mẫu nàng vì lấy lòng người mà không ngần ngại hi sinh nữ nhi. Đem nàng dâng cho trang chủ của Kim Bảng sơn trang làm thê tử.

Còn vì sao gả cho trang chủ mà nàng cũng không nguyện ý? Vậy phải nói một chút về tiểu sử của vị trang chủ này.

Nghe người trên giang hồ đồn đãi, trang chủ của Kim Bảng sơn trang lớn lên vô cùng cao lớn anh tuấn, lại còn rất giàu có. Chính là điển hình của thể loại "cao phú soái" trong truyền thuyết.

Đáng lý ra với tiền đề như vậy hẳn phải có một lượng lớn nữ tử vì hắn mà đấu đến ta chết ngươi sống mới đúng. Thế nhưng cho đến nay, hắn cũng chưa từng chân chính rước một nữ nhân nào vào cửa nhà. Nguyên nhân là những người từng nuôi ý đồ muốn bay lên cành cao nhà hắn cuối cùng đều không có một ai toàn mạng mà trở ra. Đến mạng còn không giữ được thì biết hưởng phúc kiểu gì? Vì thế, nữ tử bình thường đều không dám lại ngấp nghé vị trí trang chủ phu nhân trông rất ngon ăn này nữa. Trong số đó cũng bao gồm cả vị tiểu thư Lý gia kia.

Phụ thân nàng ta vốn cũng là một thương nhân có tiếng, nếu không phải vô tình đắc tội với Kim Bảng sơn trang thì cũng sẽ không đến nỗi phải hi sinh con gái của mình.

Trên thực tế, Lý lão gia cũng không hiểu vì sao nữ nhi của mình lại được vị trang chủ kia nhìn trúng. Chẳng lẽ là đã nghe nói đến mỹ mạo và tài hoa của nàng? Dù sao con gái ông cũng được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành nha.

Bởi vì tân nương là chính miệng trang chủ tự mình yêu cầu. Người Lý gia không khỏi chuẩn bị càng thêm tỉ mỉ, thậm chí còn mời cả tiêu cục Phúc Uy nổi tiếng nhất kinh thành hộ tống. Ai ngờ được rằng giữa đường lại nhảy ra một tên cướp đâu.

Hàn Việt đi qua đi lại nửa ngày, trong lòng không ngừng nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà tên trộm. Ngươi muốn cướp sao không đợi người ta đến nơi rồi hẵng cướp, làm như này còn muốn để cho người khác sống nữa hay không?

Một tên trong đám hộ vệ đột nhiên lên tiếng:

"Nhị gia, hay là chúng ta tìm người thay thế tân nương?"

Ai... tiêu cục bọn họ nổi tiếng như vậy, nếu giờ truyền ra tin hộ tống không thành còn làm mất người. Như vậy mặt mũi biết để đi đâu, sau này làm sao mà lăn lộn được nữa?

Hàn Việt suy tư một chút, ngập ngừng nói:

"Như thế không phải là lừa đảo hay sao? Huống chi lần này lại là người của Kim Bảng sơn trang đấy. Có thể lừa gạt được sao?"

Đó là còn chưa kể đến muốn trong thời gian ngắn tìm được một mỹ nhân như Lý tiểu thư kia cũng không phải chuyện dễ dàng.

Lúc này, hắn bỗng nhiên liếc về phía La Tứ Thiếu đang điềm nhiên như không mà ăn uống. Tay xoa cằm một chút.

La Tứ Thiếu như cảm nhận được ánh mắt của hắn, đầu khẽ nâng lên.

Ừm, da dẻ trắng trẻo mịn màng, đôi con ngươi nhạt màu trong suốt trông vô cùng bình thản, có lẽ còn chưa trưởng thành hết nên vẫn còn có nét ngây ngô của thiếu niên, phối hợp với một khuôn mặt thanh tú không cảm xúc cũng có thể xem như là một băng sơn mỹ nhân.. khụ.. mỹ thiếu niên như ngọc.

Lại đánh giá chiều cao của hắn, Hàn Việt không khỏi gật gù. Ừm, chiều cao cũng coi như xấp xỉ, tuy rằng dáng người không đầy đặn nhưng nếu mặc giá y cũng có thể che dấu một phen. Quan trọng nhất là hắn biết võ công, mặc dù không biết cao bao nhiêu nhưng lúc cần thiết cũng có thể bảo toàn mạng sống.. đi?

La Tứ Thiếu thấy Hàn Việt vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm, lông tơ trên người không hiểu sao mà dựng đứng hết cả.

Con hàng này rốt cuộc là đang mưu mô chuyện gì nha?

Hàn Việt rốt cuộc làm ra một quyết định trọng đại. Hắn gặp riêng La Tứ Thiếu, sau khi ân cần thăm hỏi một phen liền nói ra kế hoạch của mình. Chỉ thấy La Tứ Thiếu vẻ mặt bình thản, mắt không chớp lấy một cái mà xoay người rời đi.

Hàn Việt vội cuống lên nói:

"La tiểu huynh đệ, ngươi thật sự không suy nghĩ một chút sao? Làm như vậy chúng ta đều thuận lợi. Nếu ngươi đồng ý, vậy chúng ta sẽ lập tức rời đi. Nhanh chóng đến nơi ngươi sẽ không bị chậm trễ hành trình, mà chúng ta cũng qua được một kiếp. Coi như là giúp đỡ lẫn nhau."

La Tứ Thiếu đầu cũng không buồn nhìn lại đáp:

"Tự ta cũng có thể đi tìm người khác giúp đỡ, không nhất thiết phải là các ngươi."

Đại khái lúc trước chọn đi cùng bọn họ vì khi đó chỉ có đám người này đi qua. Hắn lại không có nhiều thời gian chờ đợi, cũng không thông thạo đường xuống thôn trấn gần đó. Bây giờ thì khác, ở đây nhiều người như vậy hắn có thể tìm một người nào đó dẫn đường đến kinh thành.

Hàn Việt có chút không chắc chắn hỏi:

"La tiểu đệ, ngươi có đủ lộ phí để tìm người khác sao? Từ đây muốn đi đến kinh thành nhanh cũng phải mất tầm mười ngày nửa tháng, bạc của ngươi có đủ hay không?"

Ai... hắn thực sự không có ý chê bai người ta nghèo. Thật sự là không nhìn ra được vị tiểu huynh đệ này là người có tiền a.

La Tứ Thiếu đang chuẩn bị bước qua cửa cứ như vậy mà dừng lại. Rất rõ ràng thiếu niên chưa hiểu sự đời không kịp nghĩ đến vấn đề này nha. Khẽ than thở trong lòng, hắn đúng là không có nhiều bạc a, đời quả nhiên thật là bất công.

Hắn chẳng lẽ phải vì một chút bạc mà thật sự "bán mình"?

Hàn Việt thấy hắn không tiếp tục đi nữa liền vội vàng nói:

"Ta cam đoan khi đến nơi, ngươi chỉ cần đợi bái đường xong rồi vào động phòng là có thể bỏ trốn. Trong lúc đó chúng ta vẫn sẽ ở bên ngoài chờ, đợi ngươi ra được liền lập tức lên đường rời đi. Như vậy có được hay không?"

La Tứ Thiếu chần chừ một lát, cuối cùng cũng phải khuất phục dưới sức mạnh của đồng tiền.

"Được rồi. Các ngươi nhớ giữ lời đấy?"

Hàn Việt thở phào một hơi, tươi cười đáp:

"Tất nhiên! Cám ơn tiểu huynh đệ."