Chương 7: Bản sắc

Trong một rừng cây rậm rạp cách kinh thành khoảng trăm dặm. Một đội người ngựa đang chậm rãi nghỉ ngơi. Giữa bốn bề cây cối xanh tươi thỉnh thoảng lại vang lên một vài tiếng chim thánh thót. Trên không trung, một chú bồ câu xám khẽ lượn vòng rồi sà xuống, đậu lên ngón tay thon dài của người thanh niên.

La Nhị Gia cầm trong tay một mảnh giấy, mày nhíu chặt. Đám người vây bên cạnh vội vàng hỏi:

"Nhị ca, có chuyện gì thế?" La Tiểu Lục cố nhón chân nhìn tờ giấy nói.

Ai... khi nào thì hắn mới có thể cao bằng các ca ca đây?

La Nhất Phong cũng tò mò hỏi: "Sư phụ gửi tin gì vậy?"

Bọn họ mới đi có mấy ngày, không lẽ lão nhân gia đã nhớ rồi?

"Muội nghĩ chắc là trong trại xảy ra chuyện gì đó." Hoa Ngũ Sắc ở bên cạnh lên tiếng.

La Nhị Gia gấp tờ giấy lại, không nhanh không chậm nói:

"Tam đệ trốn xuống núi, sư phụ bảo chúng ta dọc đường đi nhớ để ý tìm kiếm hắn." Dừng một chút lại nói tiếp.

"Tứ đệ cũng xuống núi luôn rồi."

Vẻ mặt đám người chợt trở nên quỷ dị, trong lòng không khỏi kêu gào. Hai tên một thì thật thà ngốc nghếch, một lại mặt lạnh thêm thuộc tính mù đường. Bọn họ biết làm sao mà tìm. Hức!

La Nhất Phong xoa cằm, nghĩ một chút liền nói:

"Hiện tại chúng ta đã sắp vào kinh thành, không bằng đến lúc đó hãy tính tiếp. Dù sao cũng không biết tam đệ và tứ đệ đi lạc đến chỗ nào rồi. Sau khi chúng ta vào thành sắp xếp xong xuôi liền nhờ Bình An hầu hỗ trợ tìm kiếm. Mọi người thấy thế nào?"

"Ta đồng ý với ý kiến của đại ca." La Nhị Gia phe phẩy quạt nói.

"Bọn đệ/muội đều không có ý kiến." Hai người còn lại cũng đồng thanh đáp lời.

Phía xa xa, Lê Lâm chăm chú quan sát mấy người đang xúm vào thảo luận, trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc. Lúc ở sơn trại hắn khen bọn họ trước mặt La thúc thúc cũng chỉ xem như là xã giao, hoàn toàn không để trong lòng. Không nghĩ tới đám người này lại thật sự lợi hại như thế.

Giống tên La Nhị kia, nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ không ngờ có thể huấn luyện động vật nghe lời như vậy. Trên đường hắn đã sớm để ý thấy con sóc bên cạnh y thông minh thế nào, giờ lại là chim đưa thư. Phải biết rằng ngay cả trong quân đội hiện tại vẫn chỉ truyền tin bằng lính báo. Thật không biết bọn họ còn ẩn giấu tài nghệ gì.

Lúc này, một tên hộ vệ bên cạnh tò mò nói nhỏ vào tai hắn:

"Thế tử, ngài thật sự muốn đưa tiền cho bọn họ?"

Tha thứ cho hắn có chút nông cạn không hiểu được, vì cái gì một Bình An hầu phủ lại phải khách sáo với mấy tên sơn tặc tép riu kia.

Lê Lâm họ nhẹ một cái, ra vẻ không có việc gì nói:

"Làm người phải biết giữ chữ tín, huống chi ta còn là một thế tử."

Hắn cũng không thể nói là mình muốn nhờ vả người ta được. Chuyện phụ thân sai hắn đi làm lần này nhất định phải giữ bí mật. Dù sao hiện giờ triều đình hỗn loạn, ai biết được trong phủ của mình có gian tế của người nào đó cài vào hay không?

Bởi vậy, sau khi xuống núi bọn họ vẫn đi theo lộ trình đã định trước. Đến khi giải quyết xong sự tình rồi mới lập tức hồi kinh.

Thế nhưng hộ vệ bên cạnh hắn lại không biết được điều này. Vì vậy, dưới ánh mắt phức tạp nhiều ngày của họ, hắn chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi mà làm lơ.

Ngay lúc hắn vẫn còn đang rối rắm, liền thấy La Nhất Phong một mình đi lại đây. Khuôn mặt anh tuấn trầm ổn phảng phất như chưa từng biết thất thố là gì. Nếu như Lê Lâm không vô tình chứng kiến một màn kia.

Hôm đó là một ngày trời trong nắng ấm, đoàn người bọn họ đi qua một thành trấn nhỏ. Lúc tất cả mọi người đi vào khách điếm nghỉ ngơi, La Nhất Phong nói có vài thứ muốn mua nên liền một mình đi dạo trong thành. Sau đó, ba người còn lại cũng rủ nhau rời đi.

Đám người bọn hắn ở trong khách điếm chờ a chờ, chờ đến buổi chiều cũng không thấy cái bóng của một ai. Lo sợ xảy ra chuyện gì, hắn liền vội vã dẫn theo vài hộ vệ ra ngoài tìm người ta.

Kết quả đi qua một phủ đệ liền bắt gặp đám người này đang cầm bao hạt dưa, vẻ mặt hứng trí bừng bừng đứng xem người khác đấu võ mồm bên cạnh.

Chỉ thấy trước cửa phủ có một tên trông giống gã sai vặt đang hướng đám đông phía ngoài nói:

"Các vị hương thân phụ lão, hôm nay là ngày Quan viên ngoại chúng ta phát tiền cứu trợ hàng tháng. Mỗi người mười đồng. Bởi vì bạc cũng có giới hạn nên còn hi vọng mọi người nhường nhịn lẫn nhau, ai có rồi thì nhường cho người chưa có, lá lành nhường lá rách, lá rách ít nhường lá rách nhiều..."

"Ngươi nói nhiều quá, rốt cuộc có định phát hay không?" Một giọng nói không kiên nhẫn vang lên.

Gã sai vặt: "..."

Làm ơn, ta cũng không cầu ngươi phải đứng đây nghe nha. Phách lối như vậy có ngon thì ngươi đừng lấy tiền nữa.

La Nhất Phong trầm mặc một chút, liếc mắt nhìn mấy người lão nhị đang xem đến hứng thú bên cạnh. Hồi lâu sau mới nói:

"Chúng ta có đi lãnh không?"

Lê Lâm và đám hộ vệ vừa đi tới: "..."

Các ngươi chẳng lẽ còn muốn đánh cướp ở nơi này?

La Nhị Gia khóe mắt giật giật: "Huynh muốn đi lãnh?"

Trông bọn họ rất giống lá rách gì kia sao? Huống chi cũng chỉ có mười đồng.

Lê Lâm không biết chen vào từ khi nào, kinh nghi nói:

"Mọi người chẳng lẽ hết bạc rồi?"

Không phải chi tiêu dọc đường đi đều là hắn bỏ ra sao? Mấy người này làm gì mà không còn tiền nữa rồi?

Đúng lúc này, một xâu tiền đột nhiên rơi xuống bên chân La lão đại. Sau đó liền có hai nam nhân hướng phía này chạy tới, một người trong đó tức giận nói:

"Rõ ràng là ngươi đã lấy rồi sao còn muốn tranh với ta?"

"Hừ, nhà ngươi so với nhà ta còn có hơn, sao ngươi vẫn không biết xấu hổ mà lấy thế?" Nam nhân còn lại cũng không chịu thua phản bác.

Lúc này bọn họ mới nhìn đến xâu tiền dưới chân La Nhất Phong, có chút khúm núm nói:

"Huynh đệ, có thể nhấc chân cao quý của ngươi lên một chút không?"

Hai người cho rằng La lão đại anh tuấn tiêu sái như vậy chắc chỉ vô tình giẫm phải thôi.

Mí mắt La Nhất Phong giật giật, rõ ràng là hắn đã nhanh chân đè lên rồi, làm sao hai người này còn thấy được?

Rất nhanh lấy lại tinh thần, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía hai người, tỉnh bơ đáp:

"Làm gì?"

Hai người: "..."

Ta cũng không tin huynh đệ ngươi không biết chúng ta muốn nói gì.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy bộ dáng không vui của hắn, hai người tỏ vẻ vẫn là không nên dây vào thì hơn. Thế là cả hai đành phải nuốt xuống tức giận xoay người rời đi.

Mấy người đứng xem nãy giờ: "..."

Quả nhiên, đám sơn tặc này không có ai là bình thường cả.

Lê Lâm từ lúc đó rốt cuộc nhận ra La Nhất Phong không phải nghiêm túc trầm ổn mà phải gọi là mặt lạnh yêu tiền mới đúng.