Chương 4: Trốn đi

La lão trại chủ mới sáng sớm đã vô cùng bực bội, ngày thường sẽ có một đám người tùy ý để ông sai sử. Hôm nay gọi rát cả cổ cũng không thấy một mống nào. Đang muốn đi ra ngoài tìm mấy đứa tính sổ lại chợt nghĩ ra mình đã cho chúng xuống núi hết rồi. Thế là cố nén bực bội trong lòng, hai mắt nhìn trời thở dài thườn thượt.

Một lát sau, thanh âm trung khí mười phần vang lên khắp toàn bộ sơn trại:

"Tiểu Tam, ngươi đang ở xó nào? Còn không mau mau lết ra đây cho ta."

"..."

Không có ai trả lời.

"Ngươi mà không ra thì ngày hôm nay nhịn cơm luôn đấy." Lão nhân tức giận uy hϊếp.

"..."

Vẫn không có tiếng trả lời, uy hϊếp thất bại.

Lúc này La trại chủ mới có chút vô lực hướng một gian nhà tranh đi đến, ló đầu vào bên trong gọi:

"Hoa nương, bà có ở đó không?"

Hoa nương đang bận rộn ở phòng bếp nấu nướng, nghe vậy đầu cũng không thèm ngoảnh lại đáp:

"Ông có việc gì?"

"Khụ.. bà có thấy mấy đứa nhỏ đâu không? Tôi gọi mãi mà không thấy đứa nào?"

"Không phải ông bắt chúng nó xuống núi hết rồi hay sao?" Nói xong còn hừ lạnh một cái.

La trại chủ khẽ rụt đầu lại: "Tôi biết a, tôi là đang hỏi hai đứa nhỏ tiểu tam và tiểu tứ nha."

Hoa nương nghe vậy liền quay đầu ra lườm nguýt.

Lão già này không biết loại chuyện cứu người gì đó có bao nhiêu nguy hiểm sao? Thế mà dám để bọn nhỏ đi một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì bà biết làm sao mà sống? Ừm... ngày hôm nay cứ cho lão nhịn cơm luôn.

Hoa nương là mẫu thân của Hoa Ngũ Sắc, năm xưa trong lúc mang thai bị người đuổi gϊếŧ vô tình được La lão trại chủ cứu. Sau này bà ở lại trong sơn trại, phụ trách việc nấu nướng hàng ngày. Đối với mấy người La Nhất Phong được trại chủ nhận về nuôi cũng rất tốt, coi họ như con ruột.

Biết bà là đang lo lắng, La lão trại chủ xấu hổ gãi mũi:

"Ai... Còn không phải là tôi lo lắng tương lai của bọn nhỏ, tạo cơ hội cho chúng trải nghiệm nhân sinh sao? Bọn chúng cũng đủ lông đủ cánh rồi, cứ ở trong nhà như vậy biết ngày nào mới khôn."

Hoa nương liếc xéo một cái: "Ngụy biện!"

Hừ, làm như bà không biết là lão thiếu ân tình người ta ấy.

Chỉ tội cho La lão trại chủ, dù sao thì đó cũng là bằng hữu cũ của ông. Đã từng là người có thể giao phó phía sau lưng. Mặc dù trước kia đã xảy ra khá nhiều chuyện khiến lòng người nguội lạnh. Thế nhưng bây giờ người ta đang đứng trên bờ vực của sinh tử, ông vẫn không thể nào làm như không thấy.

Chính mình nếu không thể đối diện, vậy chỉ đành giao phó cho đám nhỏ thôi. Dù sao thì với khả năng của chúng chắc cũng không thành vấn đề đâu ha?

La lão trại chủ tỏ ra vô cùng thiếu trách nhiệm, một bộ dáng hoàn toàn không lo lắng chút nào. Đáng tiếc lần này ông lại tính sai, tuy nhiên cũng may là trong hoạ có phúc.

Ông vừa tiến vào bên trong ngồi xuống, chợt trông thấy ở phía xa, La Tứ Thiếu ôm kiếm không biết từ đâu đi về. Hắn vừa vào cửa liền hướng La lão đang ngồi cúi đầu chào hỏi, đoạn quay sang Hoa nương nói:

"Hoa nương, hôm nay có gì ăn không ạ?"

"Có bánh bao với dưa muối đây, để ta lấy cho con." Bà cười nói.

"Tốt quá, ta cũng chưa ăn. Hoa nương..."

"Hừ, không có phần của ông, đi ra đi." Nữ nhân trừng mắt đánh gãy lời ông. Không chút nào lưu tình mà cho trại chủ đại nhân nhịn đói.

Trước mặt đồ đệ mà bị đuổi khiến La trại chủ có hơi mất tự nhiên, thế nhưng rất nhanh liền nhớ ra gì đó, vội hỏi:

"Tiểu Tứ, ngươi có thấy tiểu Tam đâu không?"

La Tứ Thiếu nhìn ông, sau đó mặt không đổi sắc nói:

"Sư phụ, tam ca trốn xuống núi rồi."

La lão: "..."

Ngươi biết nó trốn sao bây giờ mới báo?

Hoa nương giật mình, vội vàng vứt hết nồi niêu xoong chảo xuống, dồn dập hỏi:

"Tiểu Tam trốn đi lúc nào? Sao con không ngăn nó lại?"

Nói xong liền thở dài, vẻ mặt mang đầy lo lắng:

"Ai... cái đứa nhỏ này bỏ đi cũng không nói. Với cái tính thật thà của nó ra ngoài không phải sẽ chịu thiệt hay sao."

La lão mày cũng nhíu lại, biết vậy ông để cho nó đi theo đám tiểu Nhất cho rồi.

Liếc mắt nhìn La Tứ Thiếu đang chậm rãi ăn uống bên kia, trong lòng ông lại càng thêm buồn bực.

Thằng nhóc này cái gì cũng không quan tâm, ngoại trừ xuống núi phụ trợ "cướp bóc" ra thì cả ngày đều không thấy mặt mũi.

La trại chủ rất là không vui, vì cái gì ông đã không được ăn cơm lại còn phải đi giải quyết hậu quả cho nó chứ?

Nghĩ thông rồi, La trại chủ liền nắm tay che miệng khẽ ho một tiếng, làm như không có việc gì nói:

"Tiểu Tứ, con mau ra ngoài đi tìm tiểu Tam về."

Thân ảnh La Tứ Thiếu hơi khựng một chút, sau đó gật gật đầu ôm kiếm đứng dậy rời đi.

Hồi lâu sau, La trại chủ mới bồn chồn tự hỏi:

"Ai da, ta giống như quên mất cái gì?"

Hoa nương hai mắt phun lửa, sắc mặt âm trầm:

"Ông quên tiểu Tứ là đứa mù đường rồi?"

La lão: "..."

Chết rồi!