Chương 17: "Bắt gian"

Sau lần chạm mặt không có kết quả tốt đó, La Nhất Phong mỗi ngày đều siêng năng ra khỏi cửa. Còn cố ý đi ngang qua những nơi có thể dễ dàng gặp được người trong lòng, muốn giả vờ ngẫu nhiên gặp gỡ một phen. Thế nhưng không hiểu vì căng thẳng hay gì mà mỗi lần gặp được vẫn cứ chứng nào tật nấy, luôn trưng ra một bộ mặt than, giống như có người dám to gan quyệt tiền của hắn.

Gặp lúc thế này, một vài hộ vệ bên trong phủ từng đồng hành cùng bọn họ đều không hẹn mà nghĩ: Chẳng lẽ thế tử còn chưa đưa tiền cho hắn, nếu không sao đám sơn tặc này cứ lưu lại đây như vậy?

Lê Vân mỗi lần trông thấy hắn đều chỉ lễ phép chào hỏi một chút rồi đi, khiến cho khuôn mặt hắn trông lại càng đen hơn trước.

Đối với biểu hiện của đại ca, La Nhị Gia đã vô lực phun tào. Thật sự là nghiệp chướng ah, như vậy thì biết đến lúc nào mới hốt được người ta?

Mọi chuyện tưởng chừng sẽ cứ tiếp diễn một cách vô vị như thế. Cho đến một ngày, La Nhất Phong ra ngoài giống như bình thường, lúc đi đến hoa viên của hầu phủ, hắn từ xa trông thấy một thiếu nữ đang đi qua một tòa giả sơn. Bởi vì bị nhánh cây che khuất, hắn không thấy rõ được khuôn mặt của nàng. Nghĩ rằng đó là Lê Vân, theo bản năng mà đi về hướng đó.

Lúc nhìn rõ người trước mặt là ai, trong lòng hắn lập tức dâng lên một nỗi thất vọng. Đang muốn xoay người đi đường vòng, bỗng nhiên lại nghe nữ tử kia tiến lên chào hỏi:

"Công tử là La đại công tử La Nhất Phong phải không?"

La Nhất Phong hơi dừng một chút, nghĩ dù sao người ta cũng đã lên tiếng hỏi mình, nếu bỏ đi thì thật là không lễ phép, liền quay đầu lại hướng nàng nói:

"Cô nương biết tại hạ sao?"

Cẩm Tú trong lòng có chút vui mừng, mỉm cười nói:

"Tiểu nữ là người nhà bên ngoại của phu nhân hầu phủ, vẫn thường xuyên qua đây chơi. Mấy vị công tử ở trong phủ lâu như vậy, đương nhiên là tiểu nữ phải biết rồi." Nói xong còn hơi thẹn thùng cụp mắt xuống.

La Nhất Phong nhìn nàng, có chút thờ ơ:

"Thì ra là vậy!"

Cẩm Tú trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thực ra là nàng phải hỏi thăm rất nhiều hạ nhân mới biết được. Nghe nói vị đại công tử La gia này thường xuyên đi qua đây, hôm nay liền ôm tâm tư đi thử vận may một chút. Không ngờ lại thật sự gặp được, quả nhiên là một trang nam tử anh tuấn bất phàm.

Nàng còn muốn nói thêm cái gì, chỉ thấy nam nhân lộ vẻ không kiên nhẫn nói:

"Cô nương nếu là đang đi dạo, vậy La mỗ không quấy rầy nữa, cáo từ."

Mắt thấy người sắp rời đi, Cẩm Tú có chút bối rối vội vàng tiến lên mấy bước, ý nghĩ níu kéo một chút. Ai ngờ lại vấp phải khe hở của lớp đá lót đường, thân thể không khống chế được mà ngã về phía trước.

La Nhất Phong chỉ nghe "a" một tiếng, theo phản xạ quay người lại, đúng lúc mà đỡ được nàng. Hắn mặt không cảm xúc hỏi:

"Cô nương không sao chứ?"

Cẩm Tú có chút ngượng ngùng, đỏ mặt đáp:

"Không... không sao. Cảm ơn La công tử."

Nàng vừa dứt lời, phía sau hai người chợt vang lên một giọng nói mềm nhẹ mà thanh nhã:

"Biểu muội? La công tử? Hai người làm sao thế?"

La Nhất Phong nghe được giọng nói này, cả người cứng đờ một giây, vội nhanh đem tay đang đỡ người rụt lại. Cẩm Tú vẫn còn chưa kịp đứng vững liền loạng choạng một cái, xuýt chút nữa ngã khụy xuống nền gạch dưới chân.

Lê Vân và nha hoàn: "..."

La Nhất Phong cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, hơi xoay người lại, có chút bối rối mở miệng:

"Thật là trùng hợp, Lê tiểu thư cũng đi dạo sao?"

Vẻ mặt hắn vô cùng gượng gạo, nghĩ nên giải thích làm sao để không bị hiểu lầm mới tốt.

Lúc này Cẩm Tú cũng đã khôi phục lại vẻ đoan trang thường ngày. Mỉm cười hướng Lê Vân nói:

"Vân tỷ tỷ, muội và La công tử trên đường vô tình gặp, đang hàn huyên một lát thì muội bị vấp té. Cũng may có La công tử giúp đỡ mới không xảy ra chuyện gì."

Lê Vân: "..."

Ha hả.

Gặp người ta thì hàn huyên thân mật như vậy, thế mà mỗi lần thấy nàng cũng chẳng chịu hỏi han lấy vài câu.

Mắt đẹp quay sang nhìn nam nhân một cái, cười như không cười: "Hai người đúng là có nhã hứng a."

La Nhất Phong: "..."

Cảm giác này thật con mẹ nó không tốt.

Hắn liếc mắt nhìn nàng, khuôn mặt nghiêm nghị có chút chột dạ đáp:

"Chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt thôi, chúng ta cũng chưa nói cái gì."

Lê Vân: "..." Đây là đang tiếc nuối sao?

Nàng khẽ nhếch môi:

"Xem ra là ta đã quấy rầy hai vị, thật có lỗi. Hai người cứ tiếp tục, ta có chút việc phải đi đây."

Nói xong cũng không nhìn sắc mặt hai người đang đứng, dẫn theo nha hoàn hướng con đường phía trước mà đi.

Lúc ngang qua người hắn, Đinh Hương còn không quên hừ một tiếng. Nam nhân này thật sự là mắt kém a.

La Nhất Phong bước lên một chút định nói gì đó, thế nhưng lại nghĩ mình cũng không có tư cách để mà giải bày. Đành áp chế sự không vui trong lòng, khuôn mặt lạnh lùng hướng Cẩm Tú đang không biết làm gì bên cạnh nói:

"Tại hạ còn có việc, xin phép đi trước."

Xong rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Cẩm Tú nhìn theo bóng dáng của hai người, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Ngay cả khăn tay bị vò nhăn nhúm lúc nào cũng không biết.

Trong lòng âm thầm hi vọng mọi chuyện chỉ là do nàng suy nghĩ quá nhiều.