Sau khi đã ăn no uống đủ rồi, Hoa Ngũ Sắc mới rời đi đề tài nói:
"Ai... tiểu thư, ta đang có chút việc phải đi bây giờ, thứ lỗi không bồi lâu được. Làm phiền tiểu thư có thể để vị cô nương này dẫn đường cho ta một lát không?"
Nàng thật sự không biết cái gì để mà tâm sự cùng vị tiểu thư này á. Cũng không thể cứ uống trà mãi nha. Vẫn là tìm lý do mà rời đi mới tốt.
Lê Vân thấy nàng nôn nóng như có lửa đốt, vẻ mặt mất tự nhiên liền hiểu ra, mỉm cười đáp:
"Đã làm phiền cô nương rồi, ta thật là có lỗi. Vậy để Đinh Hương đi theo cô nương đi."
Nhìn bóng dáng hai người rời khỏi, nàng lúc này mới nhẹ thở dài một tiếng.
Ai... lần này có chút thất thố rồi.
***
Bên trong thư phòng của Bình An hầu
Một nam nhân trung niên đang ngồi sau án thư cầm bút lông viết gì đó. Phía trước mặt là ba thanh niên trẻ tuổi đang ngồi uống trà. Đột nhiên nam nhân trung niên ngẩng đầu lên nhìn ba người, bình tĩnh hỏi:
"Các ngươi mấy ngày nay ở hầu phủ có quen không?"
Lời này tất nhiên là hướng La Nhất Phong đang ngồi nghiêm chỉnh nhất nói.
Chỉ thấy hắn chắp tay ôm quyền đáp:
"Chúng ta thấy rất tốt, cảm ơn hầu gia đã quan tâm."
Lê Lâm trong lòng âm thầm trợn trắng mắt. Ngày nào đám người này cũng lượn lờ ở những nơi có thể kiếm tiền, còn kiếm được không ít, không thấy tốt mới là lạ.
Đã bảo là xuống núi cứu người mà. Sao lúc nào cũng chỉ nghĩ kiếm tiền như thế?
La Nhị Gia nhìn hắn một chút, thầm cười nhạo trong lòng. Cái tên này mặc dù có túi da tốt, thế nhưng bên trong thật sự là một lời khó nói hết a. Vị hầu gia này tuy chưa đề cập đến chuyện cứu người. Nhưng bọn họ cũng không phải là không chuẩn bị gì nha. Mặc dù hay la cà ngoài phủ, nhưng cũng đã thu thập được không ít thứ đấy.
Đúng lúc này, vị hầu gia kia liền lên tiếng:
"Các ngươi có biết vì sao ta lại đi tìm sư phụ của các ngươi không?"
Đám người La Nhất Phong: "..."
Ai mà biết được.
Không phải muốn mượn sức người sức của bọn họ sao? Khụ... mặc dù bọn họ cái gì cũng không có.
Lê hầu gia lại tiếp tục nói: "Sư phụ các ngươi là một người đặc biệt."
Ông giống như nhớ lại ký ức gì, khoé môi không nhịn được mà nhếch lên cười:
"Hắn vốn là một cô nhi được người nhận nuôi, lại không được đối xử tốt. Thế nhưng hắn cũng không chịu thua kém. So với con em thế gia chúng ta còn lợi hại hơn rất nhiều. Ở trong quân doanh cũng rất được người yêu mến." Dừng một chút lại nói:
"Hắn thông minh lại có nhiều tài nghệ. Chắc hẳn các ngươi cũng đã biết rồi đi? Bởi vậy ta mới đặt hi vọng vào hắn."
Ai ngờ hắn lại không chịu xuống núi mà chỉ phái đám đồ đệ đi cùng. Không biết mấy đứa này có thể dùng hay không?
Bỗng nhiên La Nhị Gia nói:
"Hầu gia, vãn bối có chút không hiểu. Nếu ngài đã nghĩ đến tìm người giúp sức, vậy sao không tìm đến người trên giang hồ?"
Lê hầu gia nhìn hắn, khẽ nhếch môi cười như không cười:
"Thứ nhất, đây là chuyện hệ trọng, người khác ngươi làm sao có thể tín nhiệm được? Bọn họ cũng sẽ không hoàn toàn nghe theo ngươi. Thứ hai..."
Khẽ liếc nhìn La Nhị Gia một cái, không nhanh không chậm nói:
"Ngươi có biết vì sao Trấn Bắc vương lại rơi xuống kết cục đó không?"
"..."
"Là bởi vì ngay cả cơ hội phản kháng ngài ấy cũng không thể làm được a."
Người trong thiên hạ đều cho rằng Trấn Bắc vương vì lòng trung thành với hoàng tộc mà không phản kháng lại. Nhưng ít ai biết được trước đó toàn bộ thân tín của ngài đều đã bị sát hại rồi. Vốn nắm binh quyền trong tay nhưng lại không thể điều động, không một ai có thể dựa vào. Ngay cả hắn cũng có chút may mắn mới bảo toàn được hầu phủ.
Ba thanh niên sau khi biết được rõ ràng sự việc đều lâm vào trầm mặc.
Rốt cuộc là ai lại có bản lĩnh trong thời gian ngắn mà có thể làm đến sạch sẽ lưu loát như thế? Trịnh thừa tướng kia hoàn toàn không thể. Như vậy, chỉ có thể là thế lực nào đó được ủy thác để làm chuyện này. Mà những người này nhất định là vô cùng lợi hại.
Vẻ mặt của Lê hầu gia có chút ngưng trọng, ông ngước nhìn ba người nói:
"Bởi vì người của thừa tướng đã khống chế được triều đình. Cho nên không thể trông chờ Trần tướng quân có thể lật ngược tình thế. Như vậy, chúng ta cũng chỉ còn cách cướp ngục thôi."
La gia huynh đệ: "..." Nghe có vẻ rất kí©h thí©ɧ.
Bọn họ xưa nay vốn chỉ đoạt tiền, cướp lương, cướp bà nương... khụ... nói có hơi quá rồi. Thế nhưng chưa từng trải nghiệm qua cướp tù nhân a. Thật sự rất mới mẻ nha.
Cha con Lê gia: "..."
Sao đám sơn tặc này trông có vẻ kỳ lạ?
Lê Lâm vội ho nhẹ nói: "Như vậy chúng ta khi nào thì có thể tiến hành kế hoạch?"
Lê hầu gia đứng dậy, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, hồi lâu sau mới đáp:
"Đợi điều tra rõ việc tuần tra canh gác ở trong thiên lao thì hãy tính tiếp."
Đoạn quay sang La Nhất Phong hỏi: "Huynh đệ các ngươi có ai giỏi việc do thám hay không?"
La Nhị Gia mỉm cười: "Chuyện này hầu gia cứ để ta và đại ca lo."
Lê hầu gia gật gật đầu: "Tốt!"
Sau đó như nhớ ra cái gì, nghi hoặc hỏi: "Vậy hai đứa nhỏ còn lại kia đi theo làm gì thế?"
Chúng nhỏ tuổi như vậy có thể làm được cái gì nha?
La Nhất Phong vẫn trầm mặc nãy giờ lên tiếng:
"Tiểu Lục đang giúp chúng ta chế thuốc. Còn tiểu Ngũ thì đi nghe ngóng tin tức rồi."
Lê hầu gia có chút tò mò: "Thằng nhóc tiểu Lục kia biết y thuật à? Nó chế thuốc gì vậy?"
La Nhất Phong con mắt chuyển động, có hơi chột dạ đáp:
"Cũng không phải cái gì lợi hại, chỉ là chế một ít thuốc mê, độc dược linh tinh thôi."
Thế nhưng hắn không nói cho ông biết mấy thứ này đó đã có chút biến tướng không biết được phương hướng rồi a.