Dưới nền xi măng lạnh ngắt, Trần Dật nằm co quắp, hai chân cố đạp ra phía sau. Hai tay bị trói quặt sau lưng, Trần Dật gắng hết sức túm lấy mắt cá chân mình.
Thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng cũng thành công, cô thở phào nhẹ nhõm, bắt tay vào việc cởi sợi dây buộc chân.
Với tư thế này, vùng bụng phải chịu một lực kéo rất lớn, vết thương gần như bị xé rách, cơn đau nhanh chóng lan tràn, phủ kín toàn thân.
Nhưng đau đớn khiến người ta tỉnh táo.
Tìm không thấy hai cô cháu, chắc chắn Tiết Sơn sẽ nổi điên, sẽ đi tìm Cát Gia xin giúp đỡ, cảnh sát cũng sẽ gấp rút lần theo manh mối. Nhưng cô không thể ngồi chờ chết đợi đến lúc được cứu viện.
Trước mắt đen kịt một mảnh, hơi thở phả ra ngập tràn bao vải, đυ.c ngầu mà oi bức. Mặt cô đỏ bừng, trán ướt đẫm mồ hôi.
Sợi dây ni lông trói chặt, cô nhịn đau, thử không biết bao lâu, cánh tay bắt đầu run rẩy, mắt cá chân bị sợi dây xiết chặt râm ran nhức nhối.
Bắp chân đột nhiên rút gân, đau đến nỗi khiến cô suýt buông tay.
Trần Dật nghiến răng lần mò tìm cách gỡ nút thắt. Cô thở hổn hển, im lặng chờ đợi cơn đau qua đi.
Xung quanh vắng lặng, giữa không gian rộng lớn, từng nhịp thở, từng tiếng tim đập đều như được khuếch đại.
Hít sâu một hơi, Trần Dật tiếp tục gỡ sợi dây.
Dường như đã nắm được quy luật, cô nhanh chóng cởi bỏ nút thắt đầu tiên.
Niềm vui nhảy nhót trong lòng, cô cười thầm, tiếp tục gỡ nút thứ hai, nút thứ ba. Động tác mỗi lúc một nhanh.
***
Chiếc xe con màu xám bạc dừng lại bên đường.
Hai bên đường là những ruộng dưa hấu, thoạt nhìn những rặng dưa màu trắng không khác gì sườn núi, lặng lẽ đứng trong gió nhẹ mùa thu.
Gã sơ mi đen vội vã xuống xe, lách mình tiến vào ngôi nhà gỗ cạnh ruộng dưa.
Đây là chòi canh của người dân địa phương. Qua mùa thu hoạch, ruộng dưa chỉ còn lại những cành lá héo úa, không cần trông coi.
Lúc này, không chỉ căn nhà gỗ, mà toàn bộ ruộng dưa đều không có lấy một bóng người.
Gã sơ mi đen hấp tấp đóng cửa, gấp rút lôi gói bột trắng trong túi quần ra. Sau đó, gã mở bao thuốc, rút tấm giấy bạc, bắt đầu hít.
Trong xe, Chu Phú Dũng khoan thai hút thuốc. Cửa sổ không mở, toàn bộ thùng xe lượn lờ đầy khói thuốc.
Đồng Đồng bịt mũi ho khan, ho đến mức khiến Chu Phú Dũng khó chịu. Hắn vừa ngậm thuốc vừa quát mấy câu, rồi tiếp tục châm điếu nữa.
Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi xuất hiện trên đường làng.
Chu Phú Dũng nheo mắt quay lại nhìn. Chiếc xe kia hình như vừa gặp ở cửa hàng tạp hóa ban nãy.
Chiếc Volvo dừng trước xe hắn.
Cửa bên ghế lái mở ra, người đàn ông bước xuống, đi thẳng về phía chiếc xe của Chu Phú Dũng.
Bóp điếu thuốc trong tay, Chu Phú Dũng bỗng căng thẳng, vội bảo Đồng Đồng ngồi bên: "Không được lên tiếng nghe chưa? Mày dám nhốn nháo là tao gϊếŧ ngay mẹ mày đấy".
Lần uy hϊếp này rất có tác dụng với Đồng Đồng. Con bé nghe lời, không dám ho he, lấy tay bịt chặt mũi, nén nước mắt vào trong.
Thấy ghế lái không có ai, người đàn ông gõ cửa sau.
Chu Phú Dũng quay kính xuống, ló nửa đầu ra, nhìn chằm chằm người vừa tới bằng ánh mắt âm u.
Người đàn ông cúi xuống, gương mặt lộ vẻ chân thành: "Ông anh, có thể giúp một việc không? Cho vay tạm ít xăng".
Chu Phú Dũng nheo mắt dò xét anh ta, quần áo nghiêm chỉnh, lái chiếc xe không tệ. Sau khi suy nghĩ, hắn hỏi: "Vay xăng làm gì?".
Người đàn ông giải thích, anh ta vừa đi tour nhưng xe sắp hết xăng, đoạn đường này lại không thấy trạm xăng dầu nào cả. Thấy xe của chúng, anh ta liền tới xin giúp đỡ, đồng thời hứa trả mức phí cao.
Lúc nói chuyện, anh ta lặng lẽ nhìn đứa bé sau lưng Chu Phú Dũng.
Đứa bé tóc tai rối bù, tự lấy tay bịt miệng, nước mắt giàn dụa nhìn anh ta, dáng vẻ đáng thương hết mức.
Anh ta tùy tiện hỏi: "Đứa bé nhà anh sao thế?".
Chu Phú Dũng quay đầu nhìn Đồng Đồng, cười híp mắt: "Không sao, nó nghịch ngợm vừa bị tôi mắng mấy câu ấy mà".
Mặc dù đối phương nói sẽ trả phí cao làm hắn động tâm nhưng trước mắt vẫn còn "nhiệm vụ" phải làm, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Chu Phu Dũng nhếch miệng từ chối: "Xe chúng tôi cũng không còn nhiều xăng, không giúp được gì đâu".
Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, hắn nhanh chóng quay cửa xe lên.
Tuy vậy, người đàn ông vẫn nhìn thấy, ngay khi cửa kính vừa đóng, đứa bé ngồi trong ra sức lắc đầu với anh ta.
Trở lại xe mình, cô gái bên ghế phụ vội hỏi: "Tình hình sao rồi? Có phải chúng là bọn buôn người không?".
Anh ta suy nghĩ cẩn thận, trả lời: "Anh không biết, trước khi báo cảnh sát, chúng ta lặng lẽ theo sau xem thế nào".
Gã sơ mi đen hít xong, sảng khoái trở về. Liếc mắt thấy chiếc Volvo bên đường, gã cảm thấy lạ. Lên xe hỏi Chu Phú Dũng, sau khi biết đối phương sắp hết xăng, gã không nói gì, lái xe rời đi.
Chiếc xe đi được một đoạn ngắn, người đàn ông trong chiếc Volvo liền chụp biển số, báo cảnh sát.
***
Trần Dật ở trong nhà kho trống trải rất lâu.
Sau khi gỡ bỏ sợi dây buộc quanh chân, cô từ từ đứng lên, lui vào trong tìm đường chạy trốn.
Trước tiên, cô muốn biết rõ khung cảnh xung quanh.
Nút thắt dưới khăn trùm đầu hơi chặt, cô dùng lực loay hoay hồi lâu mà vẫn không cởi được, bởi vậy đành gấp gáp mượn một vật sắc nhô ra để cởi giúp mình.
Cô cẩn thận lùi bước, đầu ngón tay bỗng chạm phải thứ gì đó, lạnh buốt mà thô ráp. Theo cảm nhận từ lưng và bàn tay, cô biết, đây là loạt giá thép có rất nhiều tầng.
Bàn chân di chuyển, cánh tay sau lưng men theo giá thép lần tìm, rốt cuộc cũng sờ thấy một cái gờ nhô ra.
Cô xoay người, ghé sát đầu vào, thử cả buổi mới móc được cái gờ kia vào chiếc khăn trùm đầu.
Cô từ từ lùi về phía sau, hơi xoay người, cổ cọ vào góc giá thép, để lại vết thương xấu xí vặn vẹo.
Chiếc khăn trùm tuột ra.
Trần Dật đứng thẳng người, nheo mắt, cuối cùng cũng thấy rõ quang cảnh xung quanh.
Không khác suy đoán của cô. Đây là một nhà kho không rộng lắm, khoảng chừng 200 – 300 mét vuông.
Cánh cửa to tướng của nhà kho đóng chặt, ánh sáng từ tấm cửa kính trên mái nhà rọi xuống.
Xung quanh là những giá thép rỉ sét màu đỏ sậm, giữa các khung kết đầy mạng nhện.
Nhìn một loạt, có giá thép trống không, có giá chất không ít hòm gỗ.
Nền xi măng bám một lớp bụi dày đặc.
Nơi đây có lẽ đã bị bỏ hoang từ lâu.
Cô cúi đầu nhìn mình.
Chiếc áo dáng dài màu cà phê nhăn nhúm, dính đầy bụi bẩn. Chiếc quần jeans cũng đầy vết đen loang lổ, trên chân chỉ còn lại duy nhất một chiếc giày, chiếc áo khoác ngoài màu đen đã bị tuột rơi đâu đó trên đường.
Cô khập khiễng lại gần cửa ra vào, ngồi xuống, dựa lưng vào cánh cửa, túm lấy tay cầm, kéo lên.
Tuy biết là phí công vô ích nhưng cô vẫn muốn cố gắng trước khi hoàn toàn mất hết hy vọng.
Cánh cửa không hề xê dịch.
Cô xoay người, huých vai vào tấm cửa cuốn, lớn tiếng kêu cứu.
Sau một loạt những tiếng rầm rầm, thế giới yên tĩnh trở lại.
Mái tóc dài xõa xượi rủ xuống má, mấy lọn tóc theo nhịp thở đung đưa trước mặt.
Trong kho hàng trống trải tĩnh mịch, chỉ còn lại hơi thở và tiếng tim đập thình thịch.
Quan sát xung quanh một vòng, Trần Dật trở lại chỗ giá thép, từ từ ngồi xuống, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra cách đây vài tiếng.
Không biết ngồi bao lau, cô chợt nghe thấy tiếng động nhỏ từ ngoài cửa truyền vào.
Tiếng bánh xe nghiền xuống mặt đất càng ngày càng gần.
Trần Dật ngồi thẳng người.
Có xe tới.