Trên bàn bày bốn món nóng hôi hổi.
Trần Dật ngồi bên xới cơm cho mọi người, thấy Tiết Sơn bê canh tới, cô vội di chuyển đồ ăn để lấy chỗ.
Khúc Mộc Sa Y không đợi nổi, đang định giơ đũa, thoáng nhìn thấy Tiết Sơn đành hậm hực rút tay về.
Tiết Sơn đặt bát canh xuống, mỉm cười nói: “Ăn thôi”.
Khúc Mộc Sa Y hào hứng động đũa, gắp miếng cá đưa vào miệng, vừa nhai vừa tán thưởng: “Ngon quá, ngon quá”.
Bàn gấp tương đối thấp, cả đám ngồi chen trên ghế. Trần Dật và Tiết Sơn không nói nhiều, cũng may có cặp đôi oan gia Phương Thanh Dã và Khúc Mộc Sa Y thi thoảng đấu khẩu, trêu chọc nhau làm cho bầu không khí trở nên náo nhiệt.
Mới đầu Trần Dật còn gắp thức ăn cho Đồng Đồng. Sau khi phát hiện con bé ăn uống rất có ý thức, không cần người lớn chăm sóc, Trần Dật không tiếp tục nữa. Ngược lại là Tiết Sơn, thấy Trần Dật ăn ít, anh liên tiếp gắp thịt cá cho cô, khiến cô hơi lúng túng.
Phương Thanh Dã và Khúc Mộc Sa Y bắt gặp, quay sang nhìn nhau, nháy mắt một cái, sau đó cúi gằm mặt làm bộ ‘chúng tôi không nhìn thấy gì đâu đấy nhé’, im lặng ăn cơm.
Lúc ăn gần xong, Phương Thanh Dã bảo: “Anh Sơn, bữa cơm này anh làm quá xuất sắc. Em mà có một nửa tay nghề của anh thì vợ đã tự xuất hiện rồi. Nhưng mà…”. Anh ta cố ý tăng thêm ngữ điệu: “Lần sau anh mua hoa quả, liệu có thể nhìn kỹ rồi hẵng mua không?”.
Anh ta chỉ túi lê bên cạnh bàn: “Nhiều quả hỏng như bị rơi hay sao ấy”.
Tiết Sơn dừng tay, thoáng liếc mắt nhìn Trần Dật đang từ tốn uống canh.
Mặt anh không đổi sắc, đáp: “Trên đường về bị ngã”.
“À à, ra vậy…”. Phương Thanh Dã nói: “Thế mà tôi còn tưởng hai người bị ông chủ hàng hoa quả lừa gạt cơ”.
Trần Dật uống canh xong, buông bát đũa, phát hiện Đồng Đồng đang tò mò nhìn mình.
Cô vô thức đưa tay lên sờ mặt: “Mặt cô dính gì à?”.
Đồng Đồng lắc đầu.
Khúc Mộc Sa Y nghe vậy cũng ngó qua, ồ lên hỏi: “Bác sĩ Trần, sao mặt chị đỏ thế? Nóng quá ạ?”.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều quay sang nhìn lăm lăm vào mặt Trần Dật.
Cô luống cuống đến độ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống nhưng ngay sau đó vội chỉnh chang lại tâm trạng, mỉm cười nhìn mọi người:”…Hơi nóng thật”.
Phương Thanh Dã lập tức tỏ vẻ đồng ý: “Tôi hiểu, cái thời tiết mắc toi này đúng là nóng quá”.
Chủ đề này coi như đã xong, Trần Dật lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi vừa ngước mắt lên, bắt gặp khóe miệng Tiết Sơn nhếch ý cười, cô lại cảm thấy hai tai dường như nóng bừng.
+++
Cơm nước xong xuôi, Khúc Mộc Sa Y xung phong rửa bát rồi mới đi.
Thời tiết oi bức, Phương Thanh Dã sau khi ấm bụng liền vào phòng nghỉ ngơi, Đồng Đồng cũng muốn nghỉ trưa. Thấy không tiện, Trần Dật đưa con bé về ký túc, dặn Tiết Sơn buổi chiều đến uống thuốc đón về.
Đồng Đồng ngủ say sưa trên giường còn Trần Dật ngồi trước bàn đọc sách. Thi thoảng quay sang nhìn, xác nhận con bé đã ngủ yên mới tiếp tục làm việc của mình.
Thời gian từ từ trôi, cô cũng bắt đầu mệt, mơ mơ màng màng ngủ gục luôn trên bàn.
Không biết ngủ bao lâu, bên tai bỗng vang tiếng điện thoại rung. Trần Dật tỉnh táo lại, thấy số của chị Lý đồng nghiệp liền nhấc máy lên nghe.
Chị Lý xem ra sốt ruột, không đợi Trần Dật mở miệng đã vội vã hỏi; “Tiểu Trần, em đang ở đâu vậy? Em có sao không?”.
Trần Dật không hiểu: “Chị Lý đừng cuống, em đang ở ký túc. Có chuyện gì ạ?”.
Nghe đầu kia giải thích, biểu cảm trên mặt Trần Dật dần rét lạnh, cơ thể không tự chủ được ngồi phịch xuống.
Chị Lý bị thương, bị tên Chu Phú Dũng làm bị thương.
Sóng gió đã qua được một tuần, tưởng rằng mọi chuyện bình an vô sự, nào ngờ gã đàn ông bị đình chỉ thuốc bỗng ở đâu xông ra.
Trần Dật vội hỏi: “Có chắc là hắn không ạ?”.
Chị Lý trả lời: “Chắc chắn, chắc chắn, chính là hắn. Chị vừa mới đi vào trong ngõ, hắn ở phía sau đập cho chị một gậy, trắng trợn cướp chìa khóa và ví tiền trên tay chị! Chị nhìn rõ mặt hắn, chính xác là hắn”.
Không những bị cướp đồ, chị Lý còn bị trúng một gậy vào vai, nhịn đau chạy ra đường lớn hô hoán. Đến lúc ấy chị mới được người ta đưa vào viện.
Vết thương bên ngoài không vấn đề gì, lo nhất xương cốt nên chị vội đi chụp. Kiểm tra xong, cảnh sát cũng tới. Sau khi hỏi han tình hình, chị chợt nhớ ra Trần Dật, lập tức gọi điện cho cô.
Hỏi thăm vết thương của chị Lý, biết không có gì đáng ngại, Trần Dật nói: “Em cảm ơn chị, chị nghỉ ngơi cho khỏe, em sẽ chú ý an toàn”.
Cúp điện thoại, Trần Dật vẫn sửng sốt ngồi yên một chỗ. Sau lưng có tiếng động, Đồng Đồng đã tỉnh, đang nhổm người nhìn cô.
Trần Dật mỉm cười nhìn con bé, dịu dàng hỏi: “Dậy rồi à?”.
Con bé gật đầu, vén chăn ra, cầm quần áo để ở đầu giường, chậm rãi mặc từng cái vào.
Trần Dật quan sát Đồng Đồng, không lại hỗ trợ, đợi con bé mặc xong cô mới gọi: “Nào, để cô buộc tóc cho cháu”.
Con bé ngoan ngoãn đội quả đầu rối tung đi đến, đứng trước mặt Trần Dật, hai tay tự nhiên khoác lên đầu gối cô.
Buộc tóc xong, Trần Dật nhìn giờ. Ba giờ chiều, vẫn còn sớm, cô hỏi Đồng Đồng: “Chiều nay làm gì nhỉ? Chúng ta đọc sách học chữ trước. Sau đó cô cho cháu xem phim hoạt hình nhé?”.
Nghe đến phim hoạt hình, con bé bật cười, để lộ hàm răng thiếu mất một chiếc, gật mạnh đầu.
Học chữ xong, mất thêm nửa tiếng đọc truyện ‘Chú gấu xuất hiện’, điện thoại Trần Dật vang lên, là Tiết Sơn gọi đến.
Năm rưỡi, đã đến giờ anh uống thuốc, Trần Dật vừa nghe vừa đi ra ngoài.
“Anh tới rồi ạ?”. Trần Dật hỏi.
“Ừ, anh vừa uống xong”. Tiết Sơn đáp.
“Vậy anh vào luôn đi, em đứng ở cổng ký túc chờ anh”.
Đầu kia thoáng im lặng; “Ừ”.
Trần Dật đứng ở cửa ra vào, nhìn bóng người đang đi trên con đường lát đá xanh, nhếch khóe môi mỉm cười.
“Anh gửi xe chưa?”. Cô nói: “Ở đây thường xuyên bị trộm xe đấy”.
Tiết Sơn đến trước mặt cô, đưa mắt nhìn cô: “Anh gửi rồi, cũng khóa lại rồi”.
Trần Dật gật đầu, quay người đẩy cửa ra. Đi được hai bước, cô bỗng nhiên dừng lại, khiến Tiết Sơn đi sau suýt chút nữa đâm sầm vào cô.
Cô chậm rãi đóng cửa, lui ra ngoài, Tiết Sơn cũng lui theo.
“Sao vậy?”. Anh cảm thấy vẻ mặt Trần Dật hơi khác thường.
Trần Dật ngước nhìn anh, trong ánh mắt vừa có ý tìm tòi, vừa có ý nghi ngờ.
“Em có việc muốn hỏi anh”. Vẫn là giọng điệu bình thản đều đều nhưng khiến Tiết Sơn đột nhiên có cảm giác căng thẳng.
Anh lẳng lặng nhìn cô: “Được, em hỏi đi”.
“Sao anh không cho Đồng Đồng đi nhà trẻ? Vì con bé không nói được ạ?”.
Tiết Sơn thoáng sửng sốt, anh không ngờ Trần Dật sẽ hỏi điều này.
Những hồi ức đọng trong trí não bỗng như thủy triều nhảy vọt ra. Tiết Sơn rất muốn nói với Trần Dật nhưng không sao mở miệng được.
Biểu hiện trên mặt Tiết Sơn tuy nhỏ nhưng đã bị Trần Dật thu hết vào mắt.
Cô nói: “Anh không tiện trả lời, vậy em sẽ hỏi. Anh chỉ cần đáp, có hoặc không”.
“Đồng Đồng là con gái của em trai anh, đúng không?”.
Tiết Sơn không ngạc nhiên, bình tĩnh nhìn Trần Dật, như đang suy nghĩ xem những lời cô nói có phải là những điều anh đang nghe thấy không.
Những thứ khác, Trần Dật không hỏi. Nhưng chuyện liên quan đến Đồng Đồng, cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Cô im lặng nhìn anh: “Tiết Sơn, trả lời em đi”.
Anh có cảm giác trái tim đang đập nhanh bỗng hẫng một nhịp: “Ừ”.
Trần Dật không bất ngờ, cô tiếp tục hỏi: “Anh nói, năm ba tuổi Đồng Đồng xảy ra chuyện, em trai và em dâu anh, chính là bố mẹ của Đồng Đồng cũng qua đời năm đó, đúng không?”.
Tiết Sơn khẽ xiết chặt lòng bàn tay, đáp: “Đúng vậy”.
“Tháng 9 năm 2013 đến tháng 1 năm 2015, hai lần anh tiến hành cưỡng chế cai nghiện đều không thành công. Cuối cùng, anh đã lựa chọn phương pháp điều trị bằng methadone, mục đích là có thể bảo đảm sinh hoạt bình thường, chăm sóc tốt cho Đồng Đồng, đúng không?”.
Trong một phút liên tục, cô dường như muốn khẳng định toàn bộ những suy đoán về Đồng Đồng là hoàn toàn chính xác.
Khoảnh khắc đối mặt với Trần Dật, Tiết Sơn thẳng thắn thành khẩn: “Đúng vậy”.
“Thời điểm anh cưỡng chế cai nghiện, Đồng Đồng ở đâu? Ai chăm sóc con bé?”.
Rõ ràng, đây là một câu chất vấn làm khó anh. Nhưng thật bất ngờ, Tiết Sơn lại mỉm cười.
Cô thông minh sáng suốt nên đã sớm phân tích hoàn chỉnh toàn bộ thông tin đời sống cũng như quãng thời gian quá khứ anh không muốn nhắc đến từ lâu. Cô không nhắc tới, không có nghĩa là không biết, không quan tâm.
Im lặng trong chốc lát, Tiết Sơn thấp giọng nói: “Trại trẻ mồ côi, sau khi gặp chuyện không may, Đồng Đồng đã phải ở trong trại trẻ mồ côi đợi hai năm”.
Đây là kết quả Trần Dật không thể ngờ tới.
“Trại trẻ mồ côi?”. Hốc mắt cô đột nhiên đỏ lên: “Người nhà của anh đâu? Không còn người thân nào khác sao? Không có ai chăm sóc cho con bé ư? Tại sao phải tới trại trẻ mồ côi chứ?”.
Một đứa bé mới ba tuổi, không thể nói chuyện, bên cạnh không có người thân, bị đưa vào trại trẻ mồ côi trọn vẹn hai năm?
Trái tim Trần Dật như bị chà xát, đau đớn đến nghẹt thở.
Tiết Sơn vươn tay ôm Trần Dật vào trong lòng, cảm nhận l*иg ngực cô rung rung, từng cơn từng cơn. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Trần Dật, bố mẹ anh, vợ chồng em trai anh, tất cả mọi người đều đã chết cả rồi”. Tiết Sơn thì thầm: “Vì anh mà mọi người đều đã qua đời”.
Cô đang khóc ư? Hình như anh nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ.
“Vì thế, anh tồi tệ hơn em tưởng tượng rất nhiều. Anh đã không bảo vệ được gia đình anh. Anh cũng không phải là người bố tốt như em nói. Anh không xứng đáng với em, thật sự không xứng đáng”.
Ngoài miệng rõ ràng nói không xứng đáng, muốn đẩy cô ra nhưng cơ thể không tự chủ được càng ôm chặt lấy đối phương.
Ánh tà dương rọi xuống chân hai người, tạo thành một cái bóng. Bóng hai người đan vào nhau, giờ phút này kiên cố dựa vào nhau.
Im lặng một lát, Trần Dật chậm rãi rời khỏi ngực anh, ngước mắt lên nhìn anh: “Có xứng đáng hay không, không do anh định đoạt”.
Có người ngày bé nhát gan, trải qua trắc trở sẽ càng thêm dũng cảm.
Giờ đây, hốc mắt cô ướt đẫm, Tiết Sơn như nhìn thấy vẻ dũng cảm khó tả ở trong cô.
Sức mạnh đó dẫn dắt cô về phía anh, liều lĩnh tới bên anh.
Anh ôm cổ cô, đối mặt nhìn nhau. Trần Dật cảm nhận được sức mạnh trên cổ mình tăng thêm, xiết lại gần cô. Tiết Sơn cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Lực hôn không hề nhẹ nhàng mà mạnh mẽ chiếm hữu, như muốn nghiền nát cô vào trong anh, không thể tách ra.
+++
Tiết Sơn đưa Đồng Đồng về, Trần Dật trở lại ký túc, toàn bộ cơ thể như không còn chút tinh thần. Trong đầu cô hết thảy đều là những lời Tiết Sơn vừa nói, không sao kiềm chế được.
Tối hôm trước, sau khi biết Tiết Sơn còn có một người em trai sinh đôi, cô đã hỏi bóng hỏi gió Phương Thanh Dã tên của em trai anh. Phương Thanh Dã không giấu diếm, trực tiếp nói cho cô biết cái tên ‘Tiết Hải’.
Tiết Hải Tiểu Thái Dương – Tiết Hải Đồng. Trước đây, không phải vì nguyên nhân này mà Đồng Đồng mới lấy cái tên đó?
Trần Dật ngã xuống giường, nhìn chăm chú lên trần nhà màu vàng.
Cô không chỉ một lần tự hỏi bản thân. Vì cái gì mà cô rung động?
Bởi vì anh có tinh thần trách nhiệm cao? Vì anh thiện lương? Bởi vì anh cực kỳ giống mẫu hình một người bố lý tưởng?
Hay là vì…Nhìn hai người hai số mệnh khác nhau, nhưng thực ra cả hai đều cùng một kiểu người? Nhìn thấy bóng dáng của mình trên người anh?
Rõ ràng có quá nhiều bí mật chắn ngang giữa hai người nhưng Trần Dật cảm thấy, những điều cô nghĩ tới, thật sự không còn quan trọng nữa rồi.
Nhân sinh không phải là sáu chữ kia sao? Không sợ hãi, không hối hận.
Trước khi lựa chọn, đừng sợ hãi. Sau khi lựa chọn, đừng hối hận.
Mà Tiết Sơn, chính là lựa chọn của cô.