Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sơn Nam Hải Bắc

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày 26 tháng 7, 5 giờ chiều, chiếc cầu treo Đạt Ngõa đã hoàn thành quá trình tu sửa, có thể thấy thấp thoáng bóng mười mấy người đứng trên đó.

Hai chiếc xuồng cao su dần tiến lại gần, chở bốn người mặc áo cứu sinh màu cam. Nhân viên đài truyền hình vẫn luôn đứng trực sẵn, chĩa ống kính về phía họ, ghi những thông tin ban đầu về cuộc cứu hộ thành công.

Chiếc xuồng cao su đầu tiên cập bờ, Tiết Sơn ôm Đồng Đồng, nhanh chóng bước lên, con bé ngạc nhiên nhìn máy quay và đám người vây quanh, xiết chặt cổ Tiết Sơn, vùi đầu vào cánh tay.

Chiếc xuống thứ hai theo sát gót, Tiết Sơn xoay lưng vươn tay về phía người trên xuồng, kéo Trần Dật lên trước, sau đó đón lấy bà cụ.

Hình ảnh của Trần Dật từng xuất hiện trên tivi nên phóng viên hiện trường biết trong đám người bị mắc kẹt có người là bác sĩ cơ sở, cũng biết rằng đó có thể là một nguồn tin hot. Vì vậy, vừa nhìn thấy Trần Dật, toàn bộ microphone và máy quay đều chĩa thẳng vào cô.

“Xin hỏi, cô có phải là bác sĩ Trần Dật của trung tâm sức khỏe cộng đồng thôn Nhã Lý không?”.

Trần Dật vừa đứng vững, sửng sốt trong giây lát, ngây người gật đầu.

“Các đồng nghiệp nói cô là một bác sĩ giỏi nhiệt tình lại có tâm, lần này hoàn toàn xuất phát từ lòng hảo tâm đến thôn Thạch Tháp kiểm tra sức khỏe cho người già cô đơn nên không may gặp nạn. Xin hỏi, cảm giác của cô bây giờ như thế nào?”.

Trần Dật nhíu mày không trả lời.

Đám phóng viên hỏi thêm mấy câu nhưng Trần Dật không đáp trả. Thấy không thu được kết quả, đám phóng viên lập tức chuyển hướng phỏng vấn sang đối tượng phía sau Trần Dật, là một bà cụ đang nằm lê lết trên lưng nhân viên cứu hộ.

“Thưa cụ, cụ là người của thôn Thạch Tháp phải không ạ? Có phải cụ đã được bác sĩ Trần đến khám bệnh và hai người vẫn luôn ở bên nhau đúng không?”.

Bỗng một cánh tay giơ ra, chặn chiếc máy quay đang chĩa trước mặt bà cụ.

Tiết Sơn trầm giọng bảo: “Đi trước đi”.

Anh chàng cứu hộ trẻ cõng bà cụ thừa cơ bước nhanh, đi về hướng chiếc xe cứu thương.

Trần Dật ở phía sau, bước hơi chậm một chút, bị đám phóng viên chặn lại.

“Bác sĩ Trần, tay cô bị thương à? Vết thương như thế nào vậy? Là do cứu chữa cho các cụ già phải không?”.

Trần Dật không nói một lời, cắm đầu bước. Đột nhiên có một cánh tay áp vào lưng cô, khẽ ôm lấy, kéo cô khỏi màn phỏng vấn bất đắc dĩ.

Nhân viên cứu hộ kịp thời ngăn đám ký giả, nói đợi bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khỏe cho các nạn nhân, nếu không vấn đề gì sẽ từ từ phỏng vấn sau.

Thấy đám phóng viên không theo nữa, Tiết Sơn mới buông Trần Dật ra.

Cơn mưa nhỏ li ti hắt lên mặt, Trần Dật quay sang bên nhìn đứa bé trong lòng người đi sát cô, trái tim bỗng trở nên yên tĩnh, dường như không nghe thấy mọi âm thanh xung quanh.

Đúng vậy, Trần Dật nghĩ, có lẽ ông Trời muốn đối xử tốt với bố con họ.

+++

Xe cứu thương của bệnh viện huyện được điều xuống tham gia công tác cứu hộ. Sau khi đưa bà cụ lên xe, hai nhân viên y tế cởi chiếc áo cứu sinh trên người bà, lập tức bắt tay vào việc đo chỉ số sinh tồn.

Trần Dật đứng ở đuôi xe, kể ngắn gọn tình trạng sức khỏe của bà cụ cho bác sĩ kiểm tra biết. Trong lúc nói chuyện, nam bác sĩ chú ý tới miếng băng trên tay cô, hỏi thăm vết thương của cô, Trần Dật nói cụ thể tình hình.

Nhân viên cứu hộ cầm mấy tấm chăn tới, Trần Dật cảm ơn nhận lấy, quấn lên người Đồng Đồng đang nằm trong lòng Tiết Sơn, thấy tay Tiết Sơn không tiện, cô khoác tấm chăn lên vai giúp anh.

Tiết Sơn thấp giọng: “Cảm ơn”.

Cuối cùng, Trần Dật khoác chăn lên người mình, nói: “Không cần khách sáo”.

Bà cụ tuổi tác đã cao, dầm mưa suốt đêm, hơn nữa lại trong môi trường nhiệt độ thấp khá lâu, tình hình thể trạng không tốt, bác sĩ đề nghị đưa đến bệnh viện huyện tiến hành kiểm tra và khám xét thêm. Đồng thời bảo Trần Dật đi cùng, vết thương trên tay cô cũng cần phải xử lý sớm.

Hiện vẫn chưa liên lạc được với người thân của bà, tung tích của Phương Thanh Dã chưa biết ra sao. Tiết Sơn lo lắng, ôm Đồng Đồng cùng lên xe.

Trên đường đi, Trần Dật mượn điện thoại của bác sĩ, gọi cho Dư Sanh Sanh.

Điện thoại kết nối, Sanh Sanh ‘alo’. Nghe thấy giọng Trần Dật, cô im lặng mất mấy giây, sau đó òa khóc.

Đợi cô ấy khóc xong, Trần Dật mới lên tiếng an ủi: “Mình không sao, đừng khóc nữa”.

“Đồ Vu Đầu chết tiệt! Gọi điện cho cậu mãi không được, xem tin tức mình sợ muốn chết cậu có biết không hả?’.

Tất cả lo lắng hãi hùng, giờ phút này giấu hết trong tiếng gào to.

Sau khi xem tin tức, Dư Sanh Sanh lập tức xin nghỉ, bắt xe định chạy tới thôn Nhã Lý nhưng bị Chu Tử Xuyên ngăn lại, nói giờ cô có đến cũng không giúp được việc gì, còn gây thêm phiền phức cho nhân viên cứu hộ.

Sau khi nôn nóng cãi nhau với Chu Tử Xuyên một trận, cô dần dần tỉnh táo lại, cảm thấy lời anh ta nói có lý. Cô cố nén tâm trạng lo lắng, bình tĩnh đợi tin.

“Vu Đầu, cậu có bị thương không đấy? Cậu không biết bơi, làm thế nào mà thoát được vậy?”.

Trần Dật không nhắc tới chuyện bị thương, cũng không nhắc tới Tiết Sơn, chỉ nói đội cứu hộ đã tìm được họ.

Vốn định trấn an Dư Sanh Sanh thêm vài câu, nhưng đưa mắt nhìn sang, cô trông thấy sắc mặt Tiết Sơn trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, trên trán toát mồ hôi lạnh, liền hẹn gọi lại cho Dư Sanh Sanh, rồi nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện.

Chiếc xe cứu thương chạy lắc lư dò dẫm trên con đường núi chật hẹp, Tiết Sơn ngồi đối diện cô, đứa bé yên tâm nằm gối trên ngực anh, không phát hiện ra vẻ cố gắng kiềm chế khác thường của anh.

Trần Dật đột nhiên lên tiếng: “Bác sĩ ơi”.

Nam bác sĩ ngồi kế bên tài xế quay lại hỏi: “Sao vậy?”.

Trần Dật vội vã nói: “Phiền bác sĩ dừng ở trung tâm sức khỏe cộng đồng thôn Nhã Lý một lúc”.

Tiết Sơn nghe thấy cô nói, mở mắt ra, dường như hiểu cô định làm gì.

Đường đến thị trấn phải đi qua trung tâm, nam bác sĩ biết Trần Dật là bác sĩ ở đấy: “Được thôi, cô có việc gì à?”.

Trần Dật trả lời: “Cảm ơn anh, quần áo của tôi rách hết rồi. Tôi muốn về lấy đồ”.

Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía Tiết Sơn, đáp trả ánh mắt mệt mỏi của anh, Trần Dật thì thầm: “Cố gắng chịu đựng thêm chút nữa”.

Trên đường lúc này, một bên là lưng núi, một bên là bờ sông, phần lớn ánh sáng trong xe đều từ bờ sông rọi vào cửa sổ.

Tiết Sơn ngồi phía lưng núi, lẳng lặng nhìn ánh sáng phản chiếu trong bức họa, ngắm bóng dáng Trần Dật như ẩn như hiện, chầm chậm gật đầu.

Khi về tới trung tâm, Trần Dật bảo Tiết Sơn: “Không thể trì hoãn thời gian cấp cứu cho bà cụ. Anh về lấy giúp tôi bộ đồ thể thao màu xám, thay cả quần áo cho Đồng Đồng nữa, đừng để nó bị lạnh. Tôi không vội, hai bố con chuẩn bị xong xuôi hãy bắt xe tới đây, việc của bà cụ cứ để tôi lo cho”.

Tiết Sơn nhất thời không kịp phản ứng, sau một lúc ngớ ra, mới từ từ gật đầu: “Được…được”.

Nữ y tá ngồi bên điều chỉnh ống dưỡng khí trên mũi bà cụ, ngẩng đầu hết nhìn Trần Dật rồi lại nhìn sang Tiết Sơn, nghĩ thầm, hóa ra là người một nhà.

Tiết Sơn ôm Đồng Đồng xuống xe, đứng bên lề đường đưa mắt nhìn chiếc xe cứu thương chạy xa, sau đó cất bước đi về hướng phòng khám methadone.

Gần như mỗi lần uống thuốc anh đều tự mình đến đây, bởi vì anh không muốn để Đồng Đồng nhìn thấy. Có một lần duy nhất anh đưa Đồng Đồng tới, là chuyện của hơn mấy tháng trước.

Khi ấy, Đồng Đồng vẫn chưa sẵn sàng giao tiếp với mọi người, Phương Thanh Dã lại không có ở đó, không có ai giúp anh chăm sóc, nên anh không thể không dẫn con bé đi theo. Nhưng Tiết Sơn không dắt Đồng Đồng vào trong phòng khám, anh dặn con bé ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa, không được chạy loạn, anh sẽ ra ngay.

Tiết Sơn không ngờ, chỉ đến một lần duy nhất, con bé có thể nhớ rõ như vậy.

Đêm hôm ấy, con bé chạy một mình tới cửa hàng sửa xe không thấy anh nên đã tới đây, sau đó được Trần Dật và bạn của cô tìm ra.

Mọi nỗ lực mang đến cho Đồng Đồng sự yên ổn, môi trường phát triển thanh bình đã bị cơn lũ đột ngột xuất hiện phá vỡ. Đã thế còn bị con bé nhìn thấy bộ mặt đau đớn giãy dụa sau lớp mặt nạ xé rách. Trong lòng Tiết Sơn áy náy và hối hận không thể thốt nên lời.

Loại cảm xúc này anh vừa mới hiểu ra sau câu nói của Trần Dật….Càng lúc càng trở nên sâu nặng.

Cô hoàn toàn có thể nói thẳng với mấy đồng nghiệp kia rằng trong xe hiện có một người nghiện đang phải điều trị methadone, gần hai đêm không có thuốc, bệnh đã tới giai đoạn tái phát nghiêm trọng, cần cho anh ta xuống xe để uống thuốc.

Nhưng cô không nói vậy, cô đã nghĩ ra một lý do hết sức vụng về để xuống xe.

Vì sao?

Vì thương hại ư? Cô ấy không muốn mình bị người ta nhìn bằng ánh mắt soi mói, không muốn con bé bị người ta chỉ trỏ?

Tiết Sơn nhớ lại mấy tiếng trước, Trần Dật nói với anh một câu.

Ánh mắt cô trong veo nhìn vào anh và bảo: “Tiết Sơn, anh là một người bố tốt”.

Sống ba mươi hai năm, đây là lần đầu tiên có người khen anh tốt.

+++

Trước năm mười tám tuổi, anh lớn lên trong một môi trường giống như mọi đứa trẻ quê khác, leo trèo nghịch ngợm, xuống sông mò cá, trèo cây hái quả, chọc tổ chim, trộm đồ ăn trong vườn rau nhà người ta. Tóm lại, không trò nghịch ngợm nào là không làm, không chỉ bị người ta mách tội một lần, mà còn bị bố thuyết giáo, mẹ khóc lóc kêu than.

Ở trên lớp, anh kéo tóc bạn học nữ, đánh nhau với bọn con trai, lặng lẽ theo đuôi bạn nữ mình để ý, cả gan chặn người ta lại để nhét thư tình anh ghi ghi chép chép suốt một đêm.

Hồi đó, không một ai khen anh là con ngoan, trò giỏi.

Sau năm mười tám tuổi, cuộc sống của anh đã có sự lựa chọn mới, anh lựa chọn con đường được mọi người khen ngợi. Đi trên con đường ấy, mọi khinh thường, phản nghịch từng trải qua đều được anh xóa bỏ hoàn chỉnh, khiến bố mẹ nở mày nở mặt, giành lấy vinh quang.

Mặc dù thế, vẫn không ai bảo với anh rằng, anh là một người tốt.

Cho đến sau này, càng không ai thừa nhận anh.

Bị người ta coi như một khối u ác tính, bị người ta xem thường, chỉ trích. Tháng ngày ấy, anh mất một thời gian dài trải qua và làm quen.

Nếu không vì Đồng Đồng, anh sẽ thật sự biến cuộc sống của mình thành như những gì đám người kia nói, hoặc chọn cách chấm dứt cuộc sống tồi tệ này.

Vì Đồng Đồng, anh đã biến mình thành bộ dạng của một người bố, một người bố không hề xứng đáng.

Tất nhiên, cho đến tận bây giờ, không một ai nói với anh, anh là một người bố tốt.

Một người bố bị nghiện, sao có thể trở thành một ông bố tốt được chứ?

Ngoại trừ Trần Dật.

+++

Tiết Sơn nhìn đứa bé nằm trong lòng, khẽ hỏi: “Con có muốn vào cùng với bố không?”.

Con bé nhìn lướt qua cánh cửa kính, quay lại, xiết chặt cổ Tiết Sơn, gật đầu.

Tiết Sơn thoáng mỉm cười, đẩy cánh cửa phòng khám methadone đi vào.
« Chương TrướcChương Tiếp »