Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sơn Hải Đề Đăng

Chương 32: Chưa từng đến đây

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ông lại nhìn khuôn mặt của Sư Xuân, khẽ gật đầu, như thể thật lòng tán thưởng: "Với tu vi của ngươi và bọn chúng, mà chỉ một chưởng đã có thể khiến chúng bị tàn phế như vậy, quả là sức mạnh bá đạo! Hèn chi Thân Vưu Côn nhiều lần nói rằng ngươi có sức chiến đấu rất cao, hai người bọn họ liên thủ mà không thể chống đỡ nổi một chiêu của ngươi, không hổ danh là đại đương gia của Đông Cửu Nguyên, là ta mắt mờ, nên mới rơi vào tình cảnh như thế này, không oan uổng chút nào!"

Sư Xuân lần đầu tiên nhìn kỹ Kỳ Tự Như ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt dừng lại trên hai tấm phù lục và một túi nhỏ bằng vải đen trong tay họ Kỳ, rồi lại nhìn thẳng vào mặt của đối phương: "Ngươi là ai?"

Kỳ Tự Như bình tĩnh đáp: "Cái này quan trọng không?"

Nghe câu trả lời này, Sư Xuân nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng: "Xem ra ngươi là người mới đến. Không phải bất kỳ tội nhân nào cũng có thể vào đây được, nghe nói Thân Vưu Côn bị bắt vào đây vì "Bách Đồng Yến", còn ngươi, ngươi đã phạm tội gì mà bị đưa vào đây?"

Cái gọi là "Bách Đồng Yến" chẳng phải chuyện tốt lành gì, hồi tên Côn bị Sư Xuân giam lỏng, gã đã kể ra tội lỗi của mình.

Có lẽ do ăn nhiều thứ ngon quá rồi, nên gã muốn ăn cái gì đó đặc biệt hơn, thế là Thân Vưu Côn bắt đầu thích món "đậu hũ óc", sau này vì muốn ăn tươi ngon hơn, gã thẳng tay nhắm vào trẻ con, khi chiêu đãi một đám hồ bằng cẩu hữu, gã đã bắt trăm đôi trai gái nhỏ tuổi để lập tiệc, kết quả bị người ta tố giác, dẫn đến việc bị đưa vào đây.

Thân Vưu Côn rất oán hận về việc này, đồ trên địa bàn của mình, ăn một chút thì có vấn đề gì? Đồ trên địa bàn của mình chẳng phải do mình quyết định sao, đâu phải chỉ có mình ta làm điều khác người.

Gã không oán trách việc bị trừng phạt, mà oán trách người đã tố cáo, khiến sự việc trở nên ầm ĩ.

Kỳ Tự Như vẫn chỉ nói một câu: "Cái này quan trọng không?"

Thấy đối phương trả lời một cách hời hợt, giọng nói của Sư Xuân trầm xuống: "Ngươi nghĩ ta không dám gϊếŧ ngươi?"

Kỳ Tự Như bình tĩnh đáp lại: "Ngươi quay lại đây, chẳng phải là để gϊếŧ ta sao?"

Câu nói này khiến Sư Xuân không thể phản bác được, đúng vậy, hắn quay lại đây là để gϊếŧ người diệt khẩu.

Rất nhanh sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Thân Vưu Côn truyền tới, người cũng tới theo, bị Ngô Cân Lượng nắm tóc kéo về.

Dưới ánh trăng sáng, Ngô Cân Lượng một tay kéo đao, một tay kéo người, chạy nhanh như bay, mặc kệ họ Thân bị lết theo thê thảm, chẳng bao lâu, y kéo người đến trước mặt Sư Xuân và hất mạnh, làm tên Côn lăn xuống dưới chân Sư Xuân.

Thân Vưu Côn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Sư Xuân, lập tức bò dậy, quỳ xuống, đầu gối chạm đất, cả người run rẩy, thực sự sợ hãi.

Kỳ Tự Như bên cạnh không muốn nhìn tiếp, tiếc nuối nhắm mắt, hối tiếc vì không nên vì cháu mình mà dính vào chuyện của nơi lưu đày này, không đáng chút nào.

Ngô Cân Lượng tiến lên, một chân đạp lên lưng Thân Vưu Côn, cười hề hề trách mắng: "Họ Thân, ngươi thật sự là không sợ bị đánh mà, ta hình như đã từng nói với ngươi, nếu còn chọc tới chúng ta thì sẽ không bỏ qua cho ngươi?"

Thân Vưu Côn đang cúi đầu dưới đất lập tức kêu oan biện bạch: "Ta không chọc các người, là các người tự chạy đến đây."

"Ơ…" Ngô Cân Lượng chống đao xuống đất, đạp người, không nhịn được gãi đầu, cười khan với Sư Xuân: "Xuân Thiên, lần này có vẻ thực sự là chúng ta chủ động mò tới đây, hửm, không đúng..."

Y đột nhiên nhấc chân lên đạp hai cái lên lưng Thân Vưu Côn, khiến gã phải nằm úp xuống: "Rõ ràng là ngươi tính câu bọn ta trước bằng một đống vật tư, còn dám nói là không chọc chúng ta, rõ ràng là coi lời chúng ta như gió thoảng qua tai, dám lén lút gửi đồ cho chúng ta, rõ ràng là không coi chúng ta ra gì, còn dám cãi..."

Sư Xuân giơ tay ra hiệu y dừng lại đứng sang một bên, Ngô Cân Lượng lúc này mới dừng tay.

Sư Xuân cũng không muốn mất thời gian, hỏi thẳng: "Ai nói cho ta biết, tại sao lại đào bộ xương dưới đất lên?"

Thân Vưu Côn đang rêи ɾỉ lập tức im lặng, lén lút liếc mắt nhìn cữu cữu nhà mình.

Kỳ Tự Như cũng liếc nhìn gã một cái, lạnh lùng nói: "Thân Vưu Côn, bọn họ mạo hiểm quay lại đây, là để bịt miệng chúng ta, dù chúng ta có nói hay không thì cũng đều phải chết, hiểu chứ?"

Ông đang nhắc nhở Thân Vưu Côn nên ngậm miệng.

Thân Vưu Côn toàn thân run rẩy, đã hiểu ra.

"Đồ khốn!" Ngô Cân Lượng không hài lòng, nhìn chằm chằm vào Kỳ Tự Như với ánh mắt hung dữ, nói: "Xuân Thiên, ta kéo một người đi, chia ra thẩm vấn, không sợ không mở miệng."

Sư Xuân lại nhìn chằm chằm vào Thân Vưu Côn đang nằm trên mặt đất, đáp lại không ăn nhập gì: "Có nghĩa là, ngươi cũng biết sự thật."
« Chương TrướcChương Tiếp »