Chương 29: Một đao chém xuống

Sau khi Kỳ Tự Như nhìn xong, tặc lưỡi khen ngợi từ tận đáy lòng: "Không hổ danh là đại đương gia của Đông Cửu Nguyên, chỉ với một chiêu ‘hồi mã thương’ này, thực sự là bất ngờ, nếu không có chút bảo vật bên mình, e rằng ta đây đã vong mạng dưới tay ngươi. Hèn chi cháu trai ta lại bị ngươi đùa giỡn cho mất hết mặt mũi như vậy!"

Ngay sau đó, ông ta cười chế giễu tráng sĩ bịt mặt: "Cơ hội là thứ mà đôi khi, nắm bắt được hay không là một chuyện, nhưng việc người ta có muốn cho ngươi thêm một cơ hội nữa hay không lại là chuyện khác. Người đã chạy khỏi tay, ta còn đang lo mò kim đáy bể, không ngờ người ta lại tự đưa mình tới cửa, làm sao có thể không tiếp đón chu đáo. Ta đang có điều thắc mắc, hãy bắt hắn xuống để hỏi chuyện."

Giờ ông ta cũng chả có gì để hỏi, chỉ đơn giản là muốn lấy lại bảo vật đã bị Sư Xuân đánh cắp.

Bảo vật trông như thế nào thì họ chưa thấy qua, trước đây chỉ nghe giám công trong hầm mỏ nhắc đến, bảo vật này là niềm vui ngoài ý muốn, giờ đây lại lấy về được, thật là đáng mừng.

Thân Vưu Côn vừa chạy về cũng rất phấn khích, là kiểu phấn khích đầy dữ tợn. Gã ta định chửi mấy câu nhục nhã Sư Xuân, nhưng chưa kịp nói ra thì đã bị ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của cữu cữu lườm cho phải im lặng.

Kỳ Tự Như đoán được tên Vưu Côn muốn nói gì, không phải là ông ta muốn ngăn cháu mình trút giận, mà là không muốn gã nói năng lung tung trước khi lấy lại bảo vật.

Lý do rất đơn giản, hiện tại chưa xác định được bảo vật có ở trên người của tên đại đương gia này không. Nếu nó được giấu ở đâu khác, một khi thằng cháu nói mấy câu ngu xuẩn, nhỡ khiến đối phương nảy sinh ý nghĩ kiểu gì cũng chết, làm ra chuyện ‘chó cùng rứt giậu’, chẳng phải sẽ hỏng chuyện sao?

Gia tộc đã phái ông ta đến để xử lý công việc, tức là gia tộc công nhận khả năng của ông ta, ông ta không thể cho phép mình mắc phải sai lầm sơ đẳng như thế.

Tráng sĩ bịt mặt nhận lệnh gật đầu, rồi quay sang Sư Xuân, nhảy vọt lên và định đặt cấm chế lên người Sư Xuân, trước tiên khống chế người, sau đó giải trừ Định Thân Phù.

Ngô Cân Lượng đứng sau lưng Sư Xuân, chứng kiến cảnh này, trong lòng không khỏi xót xa, biết rằng hai người họ lần này thảm rồi, thật sự đã rơi vào bẫy.

Trong lòng không khỏi trách móc, đã nhắc nhở từ lâu là nên đi sớm, nhưng cái tên Xuân Thiên này không chịu, cứ nhất quyết muốn mạo hiểm, giờ thì hay rồi.

Khi đang cực kỳ buồn bã, hai mắt y bỗng sáng lên, không biết mình có nhìn nhầm không, dường như Sư Xuân đã cử động được.

Tráng sĩ bịt mặt đang chỉ tay về phía Sư Xuân cũng nghĩ mình nhìn nhầm, thật là quỷ quái, người bị dính Định Thân Phù hình như cử động được.

Tráng sĩ bịt mặt còn chưa kịp xác nhận rõ, vẻ kinh ngạc trong mắt đã chuyển thành sợ hãi. Sư Xuân bị dính Định Thân Phù thực sự cử động, quay đầu nhìn chằm chằm vào tráng sĩ, lưỡi đao trong tay cũng đổi hướng, ánh mắt của Sư Xuân càng khiến tên tráng sĩ sợ hãi tột độ.

Kỳ Tự Như đang ngồi ung dung trên ghế nằm, cũng nghĩ mình nhìn nhầm, nét cười trên khuôn mặt đột nhiên đông cứng lại, chuyển thành kinh ngạc.

Thân Vưu Côn, người đang phấn khích với vẻ dữ tợn, ngay lập tức đơ ra, miệng há hốc, mắt mở to như gặp phải ma.

Không phải họ nhầm lẫn, Sư Xuân thực sự cử động, trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng vì thoát khỏi khốn cảnh, không lâu sau liền biến thành vẻ hung dữ, lưỡi đao run lên, chém về phía tráng sĩ bịt mặt đang nhảy tới.

Tráng sĩ bịt mặt kinh hoàng nhận ra mình không thể né tránh, vừa nhảy lên không trung, không có chỗ bám víu, còn lưỡi đao đã tới, trong lúc gấp gáp, tên này vội vã xoay người, tránh bị chém trúng vị trí hiểm yếu.

Cái đầu thì tránh được, nhưng lưỡi đao lại chém từ cổ vai chéo xuống.

Tình hình đột nhiên chuyển biến mà không có dấu hiệu báo trước, một bả vai cùng với cánh tay bị chém rời, cùng với máu phun ra tung tóe.

Sư Xuân vừa xuất đao vừa đá, một cú đá vào thi thể còn đang phun máu, mượn lực từ không trung, hắn xoay người lao về phía Ngô Cân Lượng phía sau, phải cứu người trong lúc đối thủ không chú ý, nếu không, người bị đứng hình chỉ là một cái bia sống không có khả năng phản kháng, đừng nói đến đao kiếm ném tới, chỉ cần cục đá ném tới cũng có thể gϊếŧ chết người.

Trong không trung, hắn vươn người, trước tiên xé bỏ phù lục trên ngực mình, sau đó vươn tay chộp lấy phù lục trên ngực Ngô Cân Lượng và xé đi.

Trong con mắt bên phải của mình, hắn thấy rõ phù lục bị xé đi giống như một cái cây bị nhổ bật gốc rễ ra vậy, kéo theo rất nhiều xúc tu phát sáng.

Chỉ trong chớp mắt, cảnh tượng này để lại cho hắn ấn tượng thật sâu sắc, những xúc tu phát sáng không thể cảm nhận được, tựa như chúng nằm giữa thực tế và hư ảo, nhưng lại có thể bị phù lục này nắm bắt như thể là vật thật.