Đám người hỗn loạn không nghe rõ tên tráng sĩ dẫn đầu nói gì, đã có người lần lượt ngã xuống.
Có người chạy ra ngoài động, nhưng không ai có thể thoát, tất cả đều ngã xuống giữa chừng.
Ở cuối mỏ, tại ngã ba hình chữ "T", tráng sĩ bịt mặt nhìn thấy bộ xương rồng nằm ngang, tên này mở rộng túi càn khôn trong tay...
Khi tráng sĩ bịt mặt lại đi ra khỏi hầm, chỉ có một mình tên này bước ra, từ trong động vang lên tiếng ầm ầm dữ dội.
Sư Xuân và Ngô Cân Lượng nằm trên đất nhìn nhau đầy nghi hoặc, cảm nhận được từng đợt rung chuyển dữ dội từ mặt đất, không rõ tình hình ra sao.
Ầm! Tiếng nổ vang lên, một cột khói bụi khổng lồ phóng ra từ trong mỏ, dưới ánh trăng có thể thấy rõ, tráng sĩ bịt mặt cô độc, mặc kệ phần lưng bị dính phải dư chấn từ vụ nổ, toàn thân của tên này bị khói bụi dày đặc bao phủ.
Hai người kiệu phu đã nhanh chóng đưa Kỳ Tự Như ra xa, tiện tay kéo theo Thân Vưu Côn.
Sư Xuân ngạc nhiên lẩm bẩm: "Sập rồi!"
Ngô Cân Lượng cũng đồng cảm, không biết bọn chúng dùng cách gì mà khiến mỏ sụp đổ, chỉ còn lại một người ra ngoài?
Hai người khá sửng sốt, ban đầu tưởng rằng chỉ là diệt khẩu những người đang ở trong mỏ, thấy phe địch có ba trăm người, cứ ngỡ rằng mình tới vô ích, không còn cơ hội ra tay, không ngờ phe địch lại diệt cả ba trăm người kia.
Chẳng bao lâu, tráng sĩ bịt mặt lại bước ra từ làn khói bụi dày đặc, mang túi càn khôn dâng cho Kỳ Tự Như.
Kỳ Tự Như kiểm tra xong hài lòng gật đầu nói: "Chúng ta đi thôi."
Hai người kiệu phu quay người nhấc ông lên, tráng sĩ bịt mặt thì kéo tay Thân Vưu Côn, cùng nhau phi hành về phía một đỉnh núi.
Sư Xuân nấp trong bóng tối, ánh mắt lộ vẻ quyết tâm, nắm lấy vai Ngô Cân Lượng, trầm giọng nói: "Chỉ cần hạ được ba kẻ đó, hai người kia chỉ là phế vật, hai đấu ba, dám hay không?"
"Khà khà, đao của ta đã sớm khát máu!" Ngô Cân Lượng với vẻ mặt dữ tợn vừa nói vừa lao ra, kéo theo đại đao hướng về phía mục tiêu.
Sư Xuân cũng nhảy lên rút đao, nhanh chóng lao tới, do đao của Ngô Cân Lượng quá nặng, không lâu sau y đã bị đại đương gia vượt qua.
Hai người họ đường đường chính chính xông pha, cộng thêm tiếng đá vụn bị giẫm kêu rào rào, khiến những người phía trước lần lượt quay đầu lại.
Thân hình của Ngô Cân Lượng và cây đao của y quá rõ ràng, dù không nhìn rõ khuôn mặt, Thân Vưu Côn cũng ngay lập tức nhận ra đó là ai, không kìm được mà thốt lên kinh hãi: "Là Sư Xuân và Ngô Cân Lượng, chạy mau, chạy mau!"
Gã thực sự có chút hoảng loạn.
Thì ra là hai người đó? Kỳ Tự Như cũng kinh ngạc, cứ nghĩ rằng hai người kia đã bỏ chạy, không ngờ họ lại ẩn nấp ngay dưới mũi mình chờ cơ hội. Họ Kỳ cũng đoán ra được ý định của Sư Xuân và Ngô Cân Lượng, ông ta chân thành tặng lời khen: "Gan dạ! Thủ đoạn tuyệt vời! Đã có khách đến, sao có thể từ chối không gặp, dừng kiệu, đón khách."
Hai kiệu phu dừng chạy, quay người lại và đặt kiệu xuống, đứng bảo vệ hai bên kiệu.
Tráng sĩ bịt mặt cũng dừng lại, đồng thời thả Thân Vưu Côn đang giãy nảy ra.
Thân Vưu Côn sợ đến mức lăn xuống sườn núi nhỏ, vừa lăn vừa bò hoảng loạn bỏ chạy, vừa chạy vừa liên tục quay đầu nhìn lại, khuôn mặt gã biến sắc vì sợ hãi, rõ ràng gã không nghĩ mấy người bên mình có thể đối đầu với Sư Xuân.
Thấy mục tiêu truy đuổi dừng lại trên sườn núi đợi, Sư Xuân cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng nhìn dáng vẻ hoảng sợ bỏ chạy của Thân Vưu Côn thì lại thấy không giống như đang diễn kịch, hắn bèn dẹp sự nghi ngờ qua một bên, lao tới với tốc độ tối đa, nhảy lên, tung một đao chém xuống, lưỡi đao sắc lạnh chém mạnh và quyết đoán!
Hai kiệu phu đứng trước Kỳ Tự Như chuẩn bị nghênh chiến, tráng sĩ bịt mặt lại không động đậy, không để ý tới đao của Sư Xuân đang chém xuống mà thay vào đó nhìn chằm chằm vào Ngô Cân Lượng.
Ngô Cân Lượng cũng đã lao tới, hô lớn phấn khích: "Ăn một đao của ta!"
Tiếng rít của đao khi vung vẩy trong gió nghe thật đáng sợ.
Khi Ngô Cân Lượng đến gần hơn, tráng sĩ bịt mặt cuối cùng cũng tung chiêu, dưới ánh trăng, tên này ném ra hai cái gì đó màu vàng, một bắn về phía Sư Xuân, một bắn về phía Ngô Cân Lượng.
Sư Xuân chỉnh lại hướng lưỡi đao, định chém bay vật gì đó đang bắn tới, nhưng hắn đột nhiên cảm giác choáng váng hoa mắt.
Chuyện gì thế này? Lòng thầm hoảng hốt, hắn cố gắng định thần lại thì phát hiện không phải là choáng váng, mà là không gian trước mắt xảy ra vấn đề, khiến hắn cảm thấy méo mó, đồng thời cảm nhận được một lực trì hoãn vô hình bao phủ cơ thể.
Hắn nhận ra rằng động tác tấn công mạnh mẽ của mình đã trở nên chậm chạp, nhát chém cũng chậm lại, chém trượt cái thứ màu vàng đang bắn tới. Ở khoảng cách gần, hắn nhìn rõ đó là một tờ phù lục màu vàng, trên đó có những dòng phù văn đỏ rực phức tạp.