Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sơn Hải Đề Đăng

Chương 23: Đứt đuôi (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai kẻ bám theo không dám lại gần quá, sợ làm bọn họ cảnh giác, thi thoảng còn nhấn vào các tảng đá ven đường để lại dấu vết huỳnh quang.

Không lâu sau, Ngô Cân Lượng đã biến mất khỏi tầm nhìn của hai kẻ bám theo, rồi quay lại và nhanh chóng chui vào một hẻm núi hẹp.

Khi hai kẻ kia đuổi theo, Ngô Cân Lượng đã ra khỏi hẻm núi, nhưng lại dừng lại, ôm người nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Hai kẻ bám theo không dám ra ngoài, bèn trốn trong miệng hẻm núi, không di chuyển, âm thầm quan sát.

Đột nhiên, có tiếng động vang lên, cả hai quay đầu lại đầy kinh hãi, chỉ thấy một bóng đen lao ra từ vách núi. Kẻ đeo mặt nạ phía trước vội rút kiếm.

Hai bóng đen lao vào nhau, chỉ nghe hai tiếng "keng keng" của kim loại va chạm, kẻ đeo mặt nạ chỉ kịp cúi đầu nhìn ngực mình vỡ toác và máu phun ra trước khi ngã gục.

Người tấn công chính là Sư Xuân, trong khi đang đứng thẳng rũ sạch máu trên lưỡi đao, kẻ đeo mặt nạ còn lại chưa kịp rút kiếm thì đầu đã rời khỏi cổ, thân thể đổ xuống đất.

Sức chiến đấu của đại đương gia Đông Cửu Nguyên không phải là chuyện đùa, mặc dù cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục sau cơn đau trước đó, nhưng việc hạ gục hai kẻ này vẫn nhẹ nhàng như cắt cỏ.

Nghe thấy tiếng giao đấu, Ngô Cân Lượng lập tức quay lại, kéo áo choàng ra khỏi người và quăng lên cổ, một tay lật đao, khiến tảng đá lớn trên thân đao rơi xuống đất, rồi kéo đao lao tới miệng hẻm núi để tham chiến.

Thực ra, thứ mà Ngô Cân Lượng vừa bế không phải là người, mà là đại đao của y, trên đao chỉ đặt thêm vài thứ.

Khi y tới nơi, mọi chuyện đã kết thúc, không kịp ra tay.

Thấy hai kẻ bám đuôi đã bị tiêu diệt, Ngô Cân Lượng liền ra hiệu: "Đuôi đã bị cắt, bây giờ có thể yên tâm chạy trốn rồi. Thời gian gấp lắm, mau chạy thôi."

Nhặt lấy vỏ đao rồi tra lại vào đao, Sư Xuân trầm giọng nói: "Phải quay lại mỏ một chuyến!"

"Cái gì?" Ngô Cân Lượng tròn mắt, xác nhận lại: "Quay lại mỏ? Ta nghe nhầm à?"

Sư Xuân nói: "Hai kẻ này không chỉ nhằm vào chúng ta, mà còn nhằm vào tất cả những ai rời khỏi mỏ."

Ngô Cân Lượng không hiểu: "Ý ngươi là gì?"

Sư Xuân giải thích: "Sở dĩ Thân Vưu Côn không truy sát chúng ta, lý do phụ là vì đã chậm một bước, chưa chắc đuổi kịp, lý do quan trọng nhất là vì gã đã bố trí người để chặn gϊếŧ bên ngoài, nhưng không phải chỉ để đối phó chúng ta, vì gã không biết trước rằng chúng ta có mặt trong mỏ, nếu không chúng ta đã không thể trốn thoát khỏi khu khai quật."

Hắn đeo đao lên lưng, tiếp tục: "Khi xác định rằng hai kẻ bám đuôi này đã theo sát chúng ta, ta mới nhận ra chúng ta đã bỏ qua một điều quan trọng."

Ngô Cân Lượng cố gắng theo kịp suy nghĩ của hắn: "Điều gì vậy?"

Sư Xuân quay đầu nhìn xác chết trên đất: "Thân Vưu Côn đang làm những việc không thể để lộ ra ánh sáng, nhưng lại có quá nhiều người chứng kiến. Gã có thể trông chờ vào đám người ô hợp kia giữ bí mật sao?"

"Gϊếŧ người diệt khẩu?" Ngô Cân Lượng bật thốt lên, rồi kinh ngạc nhận ra: "Gã định diệt khẩu cả đám người kia sao?"

Sư Xuân nói: "Chính vì liên lụy đến quá nhiều người, nên chúng ta không nghĩ đến việc này. Nhưng bây giờ, ta nhận ra dân bản địa như chúng ta quá thiếu kinh nghiệm, không bằng những kẻ đã từng trải."

Ngô Cân Lượng liếc nhìn xung quanh, rồi mới nhận ra những người được bố trí ở ngoài kia là để chặn kẻ lọt lưới, nhưng y vẫn không hiểu: "Người ta muốn diệt khẩu người của mình, sao chúng ta lại quay lại làm gì? Chúng ta đã thoát được rồi, ngươi định cứu đám ô hợp kia sao?"

Sư Xuân nói: "Thực sự đã thoát chưa? Bọn họ đang tìm kiếm bảo vật mà ta đã cướp, danh tính của chúng ta có lẽ cũng đã bị lộ, sau này dù trên trời hay dưới đất, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho chúng ta… Ngươi nghĩ xem, nếu Thân Vưu Côn vì muốn diệt khẩu mà không còn đủ người để bảo vệ chính gã, liệu chúng ta có cơ hội xóa sạch mọi dấu vết về việc chúng ta đã từng xuất hiện ở đây không?"

Sự tình bất ngờ chuyển hướng, nhưng Ngô Cân Lượng cũng nhanh chóng hiểu ra, mắt sáng rực lên: "Họ Thân đã bị phế đi tu vi, ở nơi hoang dã này, dù muốn diệt khẩu cũng không thể không có người bảo vệ bên mình. Ngươi nghĩ cũng hay đấy, dù sao chúng cũng sẽ không tha cho chúng ta. Có cơ hội thì chắc chắn phải thử, biết đâu lại thành công?"

Rõ ràng, y cũng là một kẻ liều mạng, có cơ hội đánh cược thì không muốn bỏ lỡ.

"Chúng đã báo tin rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, người của chúng sẽ sớm đến. Đi đường vòng." Sư Xuân chỉ về lối ra khỏi hẻm núi, ra hiệu đi vòng ngoài. Vừa nói, hắn vừa nhanh chóng lẻn ra ngoài xem xét tình hình.

Ngô Cân Lượng tháo chiếc áo choàng khỏi cổ, nhét bừa vào trong gói đồ trên lưng mình. Nhìn vào xác chết trên mặt đất, y vác đao chạy đến chỗ Sư Xuân, vừa càu nhàu: "Ngươi nói xem, nếu đã định quay lại, tại sao còn phải mất công gϊếŧ bọn chúng, không mệt à?"
« Chương TrướcChương Tiếp »