Thuốc là Hoàng Hậu nương nương bảo A Nhiễm đút cho ta uống, rất đắng, ta không mở được mắt nói không ra lời, chỉ có thể nhăn mi để tỏ ý kháng nghị
Ngược lại không ngờ rằng làm vậy lại trêu trọc khiến cho nương nương bật cười.
Người vừa cười không khí trong phòng cũng hòa hoãn rất nhiều, qua một lúc, A Nhiễm đã cho ta uống không thừa một giọt thuốc nào, Hoàng hậu nương nương mới nói với giọng mang ý cười: "Mau cho nàng ta ăn một viên kẹo hạt thông đi"
Ta nghĩ rằng nương nương thật sự rất tốt, kẹo hạt thông là đặc sản của Kim Lăng, Thượng Kinh không hề có.
Bỗng nhiên chỉ cảm thấy tâm chìm xuống tận đáy.
Không đợi ta nghĩ nhiều, có tiểu thái giám đến báo: Thái hậu nương nương đến rồi.
Đúng rồi, thái hậu nương nương chắc chắn phải đến rồi.
Hôm qua bà ta và Hoàng Thượng ngồi trong Từ Ninh cung cả buổi chiều, không biết là thương lượng việc gì, nhưng chung quy là không có lợi cho nương nương.
Có lúc ta cảm thấy Thái hậu nương nương thật sự rất đáng thương, bà ý không hề thích tiên đế, trong lòng đều là hình bóng của nam tử nổi bật nhất đất thượng Kinh năm đó, nhưng trong mắt người đó chỉ có giang sơn Đại Ninh này mà thôi.
Sau đó thái hậu tự uống thuốc làm tổn thương bản thân mình, chỉ có thể nhận nuôi con của một tài nhân, cũng là hoàng đế hiện nay.
Mà hoàng đế lại chỉ là một kẻ tầm thường.
Trừ những sách lược quen tai quen mắt thường thấy trong hoàng thành thì không có sở trường nào khác, ngồi trên long ỷ hai năm, không có chút cống hiến nào cho đất nước, chỉ suốt ngày tính toán xem làm thế nào để chơi xấu hoàng hậu nương nương, trên triều làm sao để gây phiền phức cho Lạc Tướng và nhϊếp chính vương, khiến cho hoàng cung không yên bình, cả nước không đồng lòng.
Khi mà có rắc rối cũng không tự mình tìm biện pháp, việc đầu tiên là tới tìm thái hậu nhờ nghĩ cách.
Đối với một kẻ tầm thường như vậy, một người kiêu ngạo như hoàng hậu, sao có thể coi trọng hắn? Ta không thể không cảm thấy buồn cười.
Cơ hồ là tiểu thái giám vừa báo xong thì Xà thái hậu đã bước vào, khóe miệng hàm chứa vài phần ý cười, nhưng ánh mắt nhìn Lạc Thanh lại lạnh lẽ khiến người ta run sợ.
Đợi cho tất cả mọi người hô xong một câu "Thái hậu nương nương vạn an" xong, mới khó chịu lên tiếng "sao vậy, hôm nay Hoàng Hậu nương nương lại hạ mình tới thiên điện này à?"
Lạc Thanh mãi không trả lời, Xà thái hậu tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng rất nhanh lại khôi phục về dáng vẻ mà thái hậu nên có.
"Ai gia nghe nói hoàng hậu bị bệnh, đặc biệt đến thăm, nếu như đã không có vấn đề gì, vậy thì những việc trong cung này vẫn cần phải quan tâm, An Quý Phi vẫn còn trẻ, sao có thể làm tốt hết mọi việc. Hoàng hậu, người nói xem phải không?"
Lạc Thanh vốn đang nghịch móng tay của mình, thấy thái hậu cứ tìm kiếm cảm giác tồn tại ở chỗ mình, nhịn không được ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, đáy mắt tràn ra chút không kiên nhẫn: "mẫu hậu nói đùa rồi, nếu như An Quy Phi vừa làm đã có thể làm tốt mọi việc, há chẳng phải sẽ khiến mẫu hậu ăn ngủ không yên sao."
Tất cả mọi người quỳ trên mặt đất, nhìn hai người phụ nữ tôn quý nhất hậu cung trong lời nói trong bông giấu kim, chỉ cảm thấy trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Nhưng Xà thái hậu rõ ràng biết sẽ không thể chiếm được thứ gì từ chỗ hoàng hậu nương nương nhưng vẫn tới, tự nhiên là có ý đồ riêng của mình.
Quả đúng như vậy, bà ta nhếch môi, mắt phượng kẽ nheo lại, uống một ngụm trà do cung nữ dâng lên, lại bắt đầu nói: "Đêm hôm qua, Hoàng Thượng triệu hai nữ quan thị tẩm, nếu như thân thể Hoàng Hậu không có vấn đề gì lớn thì nên sắp xếp phân vị cho họ, cũng khuyên chút hoàng đế.."
"Dù sao sức khỏe mới là quan trọng nhất." Câu nói này từ trong miệng Xà thái hậu nói rõ, ý tứ rõ ràng là muốn trách cứ Lạc Thanh.
A Nhiễm nhận ra sắc mặt Hoàng Hậu thay đổi một chút, không tránh khỏi có chút lo lắng, nhưng đối phương là Xà thái hậu, nàng cũng không dám nói những lời đại bất kính gì.
Ngược lại là Lạc Thanh, sau khi điều chỉnh tâm trạng một chút, sau đó nhếch lên một nụ cười tuyệt mỹ, bây giờ rõ ràng là tháng mười, mà nụ cười của người lại khiến không khí ấm áp rất nhiều.
"Việc này, nhi thần sợ rằng không khuyên được, dù sao cổ nhân đã dạy rồi: Bất hiếu có ba tội, không có con cái là tội lớn nhất. Hoàng Thượng đã đăng cơ hơn hai năm rồi mà chưa có con cái, tự mình nóng vội, nhi thần nếu như khuyên, chỉ sợ phụ tấm lòng hiếu thảo của Hoàng Thượng đối với mẫu hậu."
"Hoàng hậu, ngươi hỗn xược!" Xà thái hậu một bàn tay vỗ lên mặt bàn, bà ta đột ngột đứng lên, nhưng đối mặt với gương mặt tươi cười như hoa của Lạc Thanh lại không nói ra được những lời khác.
Sau cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn Lạc Thanh, rồi dẫn đoàn người nối đuôi nhau rời đi.
Xà thái hậu vừa đi, Lạc Thanh mới xuy cười một tiếng, phiền muộn vẫy vẫy tay.
"Lui xuống cả đi"
Rất nhanh tất cả mọi người trong phòng toàn bộ lui ra hết.
A Nhiễm ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu nương nương một cái, cuối cùng vẫn có chút lo lắng, "Nương nương.."
"Không sao, Lý Diệp làm ra những việc khiến ta mất mặt còn ít sao, chỉ như vậy cũng muốn ghê tởm ta? Vậy thì ta sẽ đích thân cho bà ta nếm thử."
Lạc Thanh khinh thường liếc mắt nhìn cửa một cái, sau một lúc, nghiêm túc nói, "chăm sóc cho A Kỳ thật tốt, đừng để cô ấy lại bị phong hàn."
"Nô tỳ hiểu rồi."
A Nhiễm là nha đầu mà Hoàng hậu mang đến từ Lạc gia, có rất nhiều việc cô ta chỉ biết làm, trước giờ không hỏi lại.
Lạc gia gia quy nghiêm khắc, cho nên Lạc Thanh rất là tin A Nhiễm, vừa lòng gật gật đầu, ra cửa dẫn theo cung nữ trực đêm đó đi về phía Hàm Dương cung.