Trong giây phút lùi ra đó, ta thấy hoàng hậu nương nương quỳ trên mặt đất, rồi đưa tay ra nhặt từng mảnh vở của Huân lên, động tác rất nhẹ nhàng, giống như sợ chúng lại vỡ lần nữa thì sẽ biến mất vậy.
Trong tẩm cung vang lên tiếng khóc nghẹn, ta và A Nhiễm đứng bên ngoài, nhìn nhau, nhịn không được cùng cảm thấy buồn đau.
Đó là chút kỉ niệm cuối cùng mà thiếu tướng quân để lại cho nương nương.
Tiếng khóc nghẹn dần biến thành tiếng gào khóc, cho đến cuối cùng, là khóc không thành tiếng.
Ta nhìn thấy hình ảnh hoàng hậu nương nương tự ôm lấy mình khóc không thành tiếng, trong lòng sinh ra vài phần cáu giận với Gia Nghĩa.
Nếu huynh ấy không tiến vào triều đình, không làm việc cho hoàng đế, làm sao có thể có chuyện hoàng đế cố ý gây sự ở Vị Ương cung. Rõ ràng chí hướng của huynh ấy không ở nơi này, vì sao nhất định phải tham gia vào những chuyện này, làm thay đổi cục diện ở thượng kinh.
Hoàng hậu nương nương khóc rất lâu, chắc là khóc mệt rồi, dựa vào ghế quý phi ngủ thϊếp đi, trong tay vẫn nắm chặt một mảnh vỡ hơi lớn chút, máu chảy ra thấm cả vào nó.
Ta và A Nhiễm rất cố gắng nhưng vẫn không thể cạy tay của người ra, chỉ đành thôi.
"Chúng ta cùng đi ra ngoài đi, nương nương nếu tỉnh lại không thấy chúng ta, tự nhiên sẽ gọi."
A Nhiễm nhẹ nhàng kéo khuỷu tay ta, hầu như không nói ra tiếng, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến hoàng hậu nương nương.
Trong giây phút cánh cửa cung điện đóng lại, một bóng hình từ cửa sổ nhảy vào, đi đến trước giường của Lạc Thanh, nhìn thấy nàng vẫn còn rơi lệ trong khi ngủ say, trong mắt đầy đau lòng.
Rất lâu, hắn mới đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt cho nàng, cúi người đặt một nụ hôn lên trán nàng.
A Thanh, muội đợi thêm chút nữa thôi, sau này sẽ không để muội phải ấm ức như thế này nữa.
Cửa sổ bị người gõ nhẹ mấy tiếng, người đến biết là đã đến lúc phải đi rồi, lưu luyến vuốt ve mặt Lạc Thanh một chút, rồi lại từ vị trí lúc đầu nhảy ra ngoài.