Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sơn Hà Chẩm

Chương 153

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Ngụy Thanh Bình xử lý xong mọi chuyện, thì Cố Sở Sinh đã bình tĩnh lại, Hắn tiếp nhận hài tử trong lòng Sở Du. Đứa nhỏ đã được Sở Du trấn an ngủ say. Hắn lặng lẽ nhìn hài tử, nói: "Nàng đối với hài tử, quả thực rất có dáng vẻ."

Sở Du cười cười, không trả lời. Nhưng Cố Sở Sinh đột nhiên nhớ đến, cho dù có nói gì đi chăng nữa, dù sao Sở Du cũng đã từng làm mẫu thân.

Là mẫu thân của hài tử của hắn.

Hắn ôm lấy hài tử, rũ mắt. Sở Du biết hắn đang suy nghĩ gì, cười nói: "Đặt tên cho hài tử đi. Sau này, cho dù có con hay không, đây cũng sẽ là hài tử đầu tiên của ngươi."

Cố Sở Sinh yên lặng nhìn đứa bé đang ngủ trong tay mình. Hắn vụng về ôm nó. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Sở Du, chậm rãi nói: "Ta có thể gọi hắn là Nhan Thanh được không?"

Sở Du hơi sửng sốt.

Đây là tên của hài tử của hai người bọn họ ở kiếp trước.

Nàng thậm chí còn chưa nghe thấy nhi tử gọi nàng là mẫu thân.

Lúc nàng rời khỏi hắn, hài tử vẫn còn bi bô tập nói, khi nàng gặp lại hắn, hắn và nàng đã là hai người xa lạ.

Sở Du ngơ ngác nhìn Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh cũng trầm mặc nhìn nàng, bình thản nói: "Ta ở cả hai kiếp, mắc nợ nhiều nhất chính là nàng và Nhan Thanh. Là phu quân, ta không đối đãi tốt với nàng. Là một người phụ thân, ta lại quá mức sơ sài với Nhan Thanh. Cả đời này, ta sẽ bồi thường lại cho nàng, nhưng Nhan Thanh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa."

Cố Sở Sinh nhìn Sở Du, nghiêm túc nói: "Ta sẽ nuôi dạy hài tử này thật tốt. Ta sẽ đích thân dạy dỗ, ta sẽ làm bạn với hắn lúc hắn lớn lên. Năm đó ta không làm một người phụ thân tốt. Đời này, ta sẽ là một người phụ thân tốt."

"Ta nợ Nhan Thanh..." Hắn dừng lại một chút, cuối cùng hắn vẫn nói: "Ta muốn trả lại."

“Sở Sinh, chuyện đã qua, không phải tất cả những gì ở trong quá khứ đều có thể bù đắp được.” Sở Du nghe hắn nói như vậy, nàng nhẹ giọng nói: “Đi về phía trước là tốt rồi. Đứa bé này, ngươi vốn phải đối xử với nó như vậy. Đây không phải là chuyện bù đắp cho Nhan Thanh, đây vốn là điều ngươi phải làm."

Cố Sở Sinh không nói gì, hai tay siết chặt lại, cảm thấy lời nói của Sở Du ám chỉ nàng không muốn hắn đặt tình cảm vào người nàng, nhưng mà hắn không đáp lại, không phản bác, im lặng, quay đầu ôm chặt hài tử, chỉ nói: "Hôm nay nàng đưa lương thực và thảo dược đến đây đủ rồi. Đừng ở Thanh Châu quá lâu, nên nhanh chóng trở về đi."

Cố Sở Sinh suy đoán: "Triệu Nguyệt là một kẻ âm hiểm, ta sợ hắn sẽ động não đối phó nàng."

"Đừng lo lắng." Sở Du khoát tay: "Hầu như không có ai biết ta đến đây. Ta chính là đến thăm ngươi và Thanh Bình một chút. Hiện tại các ngươi đều tốt, vậy thì không sao rồi."

Cố Sở Sinh gật đầu, Ngụy Thanh Bình ở bên cạnh nói: "Chúng ta không sao cả. Nếu ngươi không có chuyện gì thì nhanh trở về đi."

Sở Du ừ một tiếng. Ngụy Thanh Bình liếc mắt nhìn Cố Sở Sinh nói: "Trước tiên ngươi hãy tìm vυ" nuôi cho đứa nhỏ. Cho dù không có vυ" nuôi, ngươi cũng phải tìm dê bò, để nuôi sống hài tử."

Cố Sở Sinh được Ngụy Thanh Bình chỉ điểm, lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng hạ lệnh cho người xử lý thi thể của Trần Cửu Nhi trước, sau đó tìm vυ" nuôi cho đứa bé. Sở Du trở về phòng cùng với Ngụy Thanh Bình.

Ngụy Thanh Bình nói đại khái với Sở Du tình hình hiện tại, nói: "Bây giờ tình hình thiên tai gần như đã được kiểm soát, điều ta lo lắng bây giờ là tiếp theo sẽ có ôn dịch. Nơi chúng ta đi qua không có ôn dịch. Nhưng mà lúc nào sau khi xảy ra đại họa cũng sẽ có ôn dịch lây lan. Hiện tại ngày nào không có tin tức báo lên, ta đều cảm thấy bất an."

Sở Du gật đầu. Nàng nhớ lại tình cảnh kiếp trước. Sau khi địa chấn xảy ra, quả nhiên có một đoạn thời gian phát bệnh dịch, vì vậy nàng nói: "Ta sẽ cho mọi người hỏi thăm tỉ mỉ tin tức từ các nơi, ngươi đừng lo lắng."

Ngụy Thanh Bình ừm một tiếng, đi vào phòng với Sở Du, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bây giờ ngươi rất uy phong. Khắp nơi đều kể chuyện về ngươi, lỗ tai ta nghe đến nỗi sắp đóng thành kén."

“Không phải vừa đúng lúc sao?” Sở Du cười cười, bắt đầu cởϊ áσ ngoài, thản nhiên nói: “Vậy ta không cần kể lại cho ngươi nghe.”

Ngụy Thanh Bình nhìn Sở Du cởi y phục, trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: "Ngươi có gặp Thời Nguyệt không?"

Sở Du quay đầu cười, có chút tự đắc nói: "Ta biết ngươi muốn hỏi cái này."

Vẻ mặt Ngụy Thanh Bình bình tĩnh: "Hắn là tình lang của ta, không hỏi hắn, vậy hỏi Vệ Uẩn sao?"

"Đúng, đúng, đúng." Sở Du lấy một bức thư từ trong y phục ra. Những bức thư này là trước đây nàng cho người đi đòi Tần Thời Nguyệt, nói có một ngày nàng gặp Ngụy Thanh Bình, thì sẽ chuyển thư cho nàng ấy. Nàng đưa thư cho Ngụy Thanh Bình, rồi xoay người bước vào phòng: "Thư của tình lang ngươi, ta đi đòi từ hắn đấy, ngươi nhận rồi thì nhanh cảm kích ta đi."

Ngụy Thanh Bình đưa tay lên nhận thư, sau khi đọc thì mím môi cười.

Sở Du liếc nhìn nàng ấy một cái, cong môi, đứng ở bên giường nói: "Buổi tối về phòng hay là ngủ với ta?"

"Ngày mai ngươi sẽ rời khỏi đây hả?"

Ngụy Thanh Bình nhìn Sở Du, tầm mắt lại nhìn về mấy bức thư. Sở Du dựa vào đầu giường: "Vật tư ta đã giao đến, còn ở lại chỗ này làm gì nữa?"

Nghe vậy, Ngụy Thanh Bình ôm thư vào lòng, đi về phía nàng, vui vẻ nói: "Vậy thì ta ngủ cùng với ngươi, chúng ta có thể nói chuyện một chút."

Sở Du ôm ngực cười không nói lời nào. Ngụy Thanh Bình liếc mắt nhìn Sở Du từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: "Ngươi gần đây đánh trận lâu như vậy, sao lại béo lên?"

"Hả?"

Sở Du sửng sốt: "Ta béo lên?"

"Ngươi không thấy sao?"

Ngụy Thanh Bình nhìn xuống bụng của Sở Du, bụng của Sở Du hơi nhô lên. Nếu để ý sẽ thấy quả thực Sở Du có vẻ béo lên.

Nhưng mà, gò má Sở Du lại cực kỳ gầy, toàn thân cũng chỉ có bụng là nhìn béo lên, Ngụy Thanh Bình nghiêm túc quan sát Sở Du, đột nhiên nói: "Đến đây, xoay một vòng xem."

Sở Du có chút ngây ngốc, nhưng mà Sở Du tuyệt đối tin tưởng y thuật của Ngụy Thanh Bình. Nàng xoay người, Ngụy Thanh Bình nhíu mày, kéo nàng ngồi xuống, đặt ngón tay lên cổ tay Sở Du.

Sở Du cảm thấy mọi chuyện có vẻ có chút không ổn. Nàng nín thở chờ Ngụy Thanh Bình nói. Đợi một lúc lâu, đột nhiên nàng nghe Ngụy Thanh Bình hỏi: "Qùy thủy gần đây nhất là khi nào?"

Sở Du ngẩn người. Nàng trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu. Ngụy Thanh Bình ngẩng đầu nhìn Sở Du như vậy liền biết kết quả: "Đã quên?"

Sở Du vội vàng cười xòa: "Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện..."

"Lần cuối cùng hai người cùng phòng là khi nào? Có uống canh tránh thai không?"

Ngụy Thanh Bình kiểm tra mạch tay khác của Sở Du. Sở Du nghe vậy thì sửng sốt, nàng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Ngụy Thanh Bình.

Từ trước đến nay, nàng và Vệ Uẩn đều rất cẩn thận. Vệ Uẩn không muốn nàng uống thuốc cho nên hầu như không có lưu lại bên trong. Mà nàng biết thể chất nàng vốn cực âm, không dễ thụ thai. Ở kiếp trước nàng đã phải rất hao tổn tâm cơ mới có được Cố Nhan Thanh. Vì vậy Vệ Uẩn rất cẩn thận, nhưng nàng thì lại không quá quan tâm.

Duy nhất một lần...

Sở Du nghiêm túc suy nghĩ lại, hình như cũng chỉ có cái đêm Vệ Uẩn phong vương mà thôi.

Buổi đêm hôm đó cả nàng và Vệ Uẩn đều có chút thất thố, đợi đến lúc kịp phản ứng thì đã qua thời gian uống thuốc rồi. Chỉ là nàng luôn luôn quá mức tự tin vào thể chất của mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng vận khí của mình lại tốt như vậy.

Chỉ là kiếp trước nàng và Cố Sở Sinh muốn sinh đứa nhỏ khó khăn như vậy, sao ở bên Vệ Uẩn...

Bắt đầu suy nghĩ như vậy, Sở Du không khỏi nghĩ, chẳng lẽ kiếp trước, chủ yếu là vì vấn đề tại Cố Sở Sinh sao?

Ngụy Thanh Bình không biết suy nghĩ lộn xộn của Sở Du. Sau khi chẩn đoán xong, nàng ấy mới chậm rãi nói: "Cũng may ngươi tập võ nên thân thể rất tốt, chân khí có thể bảo vệ đứa nhỏ này. Nếu như người thường thì đã sớm không còn."

"Chờ một chút." Cuối cùng Sở Du mới tỉnh táo lại: "Ý của ngươi là, ta thật sự mang thai?"

“Nếu không thì sao?” Ngụy Thanh Bình ngẩng đầu nhìn Sở Du, sau đó đứng lên đi lấy giấy bút, ngẩng đầu nhìn Sở Du: “Đứa nhỏ này, giữ hay không giữ, ngươi chọn một cái đi.”

Cả người Sở Du ngây ngốc, hơn nửa ngày mới vội vàng nói: "Không đúng. Vốn thể chất của ta không nên có hài tử..."

“Thể chất của ngươi cái gì?” Ngụy Thanh Bình nhíu mày. Sở Du khó hiểu nói: “Ta...... Không phải thể chất của ta cực âm, không dễ thụ thai...”

“Ngươi uống thuốc năm năm, ăn thức ăn bổ năm năm.” Ngụy Thanh Bình có chút không nhịn được nói: “Lúc trước Vệ Uẩn cũng đã nhờ ta kê cho ngươi một đơn thuốc. Ngươi chỉ là tửu cung hàn âm hư, năm năm này đã sớm điều trị khỏi rồi."

Ngụy Thanh Bình nhìn Sở Du, có chút kỳ quái hỏi: "Tại sao ngươi lại khẳng định bản thân không dễ thụ thai? Thân thể hiện tại của ngươi rất tốt."

Sở Du ngồi thất thần. Nàng hoảng hốt nhớ lại, nàng quả thật đã được điều dưỡng cơ thể rất tốt trong mấy năm nay. Ngay từ đầu là nàng yêu cầu, về sau những chén canh thuốc này đã thay đổi mùi vị, không còn vị đắng khó chịu nữa. Mà giống như các phu nhân khác, sau bữa ăn sẽ uống một bát canh ngân nhĩ, tổ yến, các loại thức ăn bổ dưỡng. Mỗi ngày có một bát, khiến cho nàng gần như quên mất mình đang điều dưỡng cơ thể.

Lại chờ Vệ Uẩn hồi kinh, chiến tranh lại bắt đầu, nhiều chuyện chồng chất cùng một chỗ, lấy đâu ra thời gian nghĩ đến những thứ này?

Sở Du phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được tin này, sau đó nàng cười thành tiếng.

Nếu là trước đây, nàng có thể còn phải cố kỵ Liễu Tuyết Dương và Vệ gia, bây giờ nàng đã độc thân, nàng còn cần phải cố kỵ cái gì nữa?

Vì vậy nàng ngẩng đầu lên, dứt khoát nói: "Giữ lại."

Ngược lại Ngụy Thanh Bình không chút kinh ngạc, chỉ nói: "Nghĩ xong rồi?"

“Nghĩ xong rồi.” Sở Du khoanh chân ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Ta nghĩ xong rồi. Nếu như ta và Vệ Uẩn không có duyên phận, ta sẽ đem đứa nhỏ này đi, một mình ta nuôi nấng hắn. Nếu hắn là nam hài, ta sẽ gọi hắn là Sở..."

"Được rồi, được rồi." Ngụy Thanh Bình nhìn thấy nhiều phụ nhân sau khi biết tin mình mang thai thì rất vui vẻ, vội vàng đưa tay lên ngăn cản Sở Du nói chuyện: "Ta không quan tâm ngươi định làm gì với hài tử này. Nếu đã quyết định giữ nó lại, ta sẽ viết cho ngươi một đơn thuốc. Lúc trở về đừng cưỡi ngựa, cũng đừng đi quá nhanh. Đừng dựa vào bản thân khỏe mạnh mà tự tìm đường chết."

“Được.” Sở Du rất vui vẻ, chờ Ngụy Thanh Bình viết đơn thuốc xong, sau đó nói: “Ta phải viết thư cho Tiểu Thất... A không đúng.” Nàng dừng lại: “Ta muốn đích thân đi nói cho chàng biết! Chàng biết ta có hài tử, nhất định chàng sẽ rất vui vẻ..."

Ngụy Thanh Bình cầm bút trong tay dừng lại, do dự một lúc, cuối cùng nàng ấy cũng nói: "Thúc tẩu yêu nhau, vị hôn tiên dựng*. A Du." Nàng ấy ngước mắt lên nhìn Sở Du: "Ngươi muốn đối mặt, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

*Vị hôn tiên dựng: Có thai trước khi cưới.

Sở Du nghe vậy liền cười: "Ta phải đối mặt cái gì?"

"Nếu ta sợ lời đàm tiếu của người khác, ta đã không ở cùng một chỗ với Vệ Uẩn. Ta và Vệ Uẩn ở bên nhau, mắng ta một tội danh hay hai tội danh, thì có gì khác nhau? Hơn nữa, đây không chỉ là hài tử của Vệ Uẩn, mà còn là hài tử của ta. Cho dù đời này không có Vệ Uẩn, ta có hài tử, ta cũng rất hạnh phúc rồi."

"Bi ai của nữ tử, chủ yếu nằm ở sự kém cỏi. Nếu ta không thể nuôi nổi hài tử này, nếu như ta trông chờ vào việc tái giá với một nam nhân có thể cho ta cuộc sống sung túc trong nửa đời sau, nếu ta dựa vào gia tộc, dựa vào bất cứ kẻ nào, thì năm đó ta đã quan tâm lời nói của mọi người, quan tâm những cái khác rồi. Thế nhưng hiện tại ta không cần. Có Vệ Uẩn hay không, có Sở gia hay không, ta đều có thể nuôi tốt hài tử này."

Vừa nói, Sở Du vừa bật cười: "Dù sao, ta cũng có thể làm đại vương của ngọn núi nào đó, ngươi nói đúng không?"

Ngụy Thanh Bình gật gật đầu, nghe Sở Du nói như vậy nàng ấy cũng yên tâm. Sở Du cũng không ngạc nhiên trước thái độ của Ngụy Thanh Bình, kiếp trước Ngụy Thanh Bình cũng vị hôn tiên dựng, chỉ là Tần Thời Nguyệt chết trên chiến trường, giao phó lại cho Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nể tình huynh đệ, muốn bảo toàn danh dự của Ngụy Thanh Bình mới thành thân với Ngụy Thanh Bình.

Nhưng nếu không phải có Tần Thời Nguyệt và Ngụy Vương, Ngụy Thanh Bình sợ là cũng sẽ không quan tâm đến những chuyện này, một mình nuôi lớn hài tử cũng không có vấn đề gì.

Đời người chưa bao giờ vì một cái gì đó mà vạn kiếp bất phục, lý do thực sự khiến một người vạn kiếp bất phục, chỉ có thể là bỏ qua chính bản thân mình, để bản thân mình chết chìm trong vũng bùn lầy.

Ngụy Thanh Bình kê đơn thuốc cho Sở Du, lại dặn dò thêm rất nhiều thứ. Hai người nằm trên giường ngủ thϊếp đi.

Sở Du rất vui vẻ, nhưng quả thật là nàng quá mệt mỏi, nghĩ đến Vệ Uẩn và hài tử, nàng không nhịn được đặt tay lên bụng, mỉm cười rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, nàng mơ thấy mình đã trở về Bạch Lĩnh, Vệ Uẩn ngồi trong thư phòng, ánh đèn chiếu vào người hắn. Nàng đứng ở cửa gọi hắn: "Hoài Du."

Vệ Uẩn cầm bút ngẩng đầu lên, trong mắt chứa những vì sao và nàng.

Trong mơ, nàng muốn mở miệng nhưng không biết phải nói như thế nào để thể hiện sự vui mừng của mình. Vì vậy nàng chỉ đặt tay lên bụng, rồi vui vẻ nói: "Ta có hài tử rồi."

Không có nửa phần sợ hãi, cũng không có bất cứ sự lo lắng gì. Lúc hoài thai xuất phát từ tình yêu, tất cả mưa gió đều trở nên không còn đáng sợ nữa.

Lúc Sở Du đang từ từ chìm vào giấc mộng, thì Vệ Uẩn đang ngủ say trong phòng ngủ ở Bạch Lĩnh.

Nửa đêm hắn nghe thấy tiếng mưa rơi, bị tiếng mưa đánh thức. Hắn chậm rãi mở mắt ra, nghe tiếng mưa rơi trên lá, trên nhánh cây và trên mặt đất.

Hắn cũng không biết hắn bị làm sao. Hắn cảm thấy lòng mình trống rỗng. Hắn bước xuống giường, tóc dài xõa sau lưng, tay áo buông thõng đến đầu gối. Hắn đi chân trần đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra. Hắn nhìn mưa rơi xuống nhánh cây, kinh ngạc phát hiện ra nhánh cây kia không biết từ bao giờ đã nhú ra những chồi non xanh mơn mởn.

Vệ Thu đi đến bên cạnh Vệ Uẩn, cung kính nói: "Vương gia có gì phân phó?"

Vệ Uẩn không nói lời nào, hắn yên lặng nhìn những chồi xanh kia. Rất lâu sau, mới lắc đầu nói: "Không có chuyện gì."

Nói xong, hắn đóng cửa sổ, đi đến trước bàn đọc sách, cầm bút lên, đột nhiên muốn viết gì đó cho Sở Du.

Nhưng mà lúc viết thì lại không biết phải viết gì mới có thể làm cho bút pháp của mình có vẻ trầm ổn thong dong, không để sự thất thố giữa đêm khuya lộ ra.

Hắn không muốn để phần nhớ nhung cuồng nhiệt của hắn trở thành sự trói buộc nàng. Hắn chỉ muốn nói với nàng thiên hạ rộng lớn này, nàng có thể ung dung trở về đây, không cần phải lo lắng không có chỗ về, bởi vì đã có hắn ở đây.

Hắn ở đây, mặc cho nàng độc hành vạn lý, quay đầu lại chính là gia hương.

Vì vậy, hắn cầm bút dừng lại một lúc lâu, cuối cùng nói cho nàng biết.

A Du, cành cây bên ngoài cửa đã mọc chồi non, không biết nàng đang ở nơi nào, mà xuân đã về hoa đã nở?

A Du, ta muốn đánh chiếm Du Thủy, tiếp theo nàng muốn đi đâu?

Nếu không có chuyện gì nữa...

Vệ Uẩn dừng lại, thật lâu sau mới hỏi:

Có thể gặp nhau ở Du Thủy không?
« Chương TrướcChương Tiếp »