Nghi vấn này như một tia sét lướt qua đầu Chử Hoàn, dù anh bình tĩnh hơn, khoảnh khắc ấy cũng không rét mà run.
Đúng vậy… Tại sao lại như thế?
Nếu đổi thành một người vô tư, chắc thoáng cái có thể nghĩ ra rất nhiều lý do – thí dụ như dân cư thế giới này vì vài nguyên nhân tự nhiên hoặc hành chính mà không thể tùy ý di chuyển, hay người bên này tràn ngập tín ngưỡng thần thánh không thể xâm phạm với thần sơn, thậm chí là đình trệ tới quá nhanh, mọi người không kịp chạy thôi.
Song không may là, bản thân Chử Hoàn thuộc về loại người nghĩ rất nhiều – bất kể là trên việc lớn hay việc nhỏ. Về sau do công việc yêu cầu, anh rèn luyện mình thành một kẻ giả hướng ngoại, nhưng lớp vỏ ngụy trang chẳng những không cải thiện bệnh nghĩ nhiều, còn cho anh thêm “thuyết âm mưu” và “chứng vọng tưởng bị bức hại”.
Anh ngồi xổm xuống bên cạnh thiếu nữ kia, có thể thấy rõ mỗi một sợi lông mi của cô bé, trong lòng đột nhiên trỗi lên một ý nghĩ rất đáng sợ.
Liệu có khả năng, là kỳ thực họ đã ở trong vùng đình trệ từ rất lâu rồi, tất cả những gì anh trải qua, sự kháng cự, thật ra chỉ toàn là ảo giác mà thôi?
Ý nghĩ này vừa sinh ra, Chử Hoàn liền đứng bật dậy, không biết là do anh đứng quá nhanh hay là sao, mà trước mắt đột nhiên tối sầm, trong chớp mắt, Nam Sơn, Lỗ Cách, Viên Bình… tất cả đều không thấy đâu!
Cả đời Chử Hoàn chưa từng hoang mang như vậy, giống như bị người ta phanh l*иg ngực ra, nhét thẳng một vốc nước đá khô vào vậy.
Trạng thái tâm lý anh tự cho là ổn định như một chuỗi quân bài Domino ngắt đầu bỏ đuôi, hễ gió nhẹ thổi qua là có thể đổ sụp không ngăn nổi.
Đồng thời, trong lòng Chử Hoàn có một âm thanh đáng sợ đưa ra các nghi vấn, đến cuối cùng cơ hồ bị ma nhập.
Người tắt thở trước mặt anh sao có thể sống lại được?
Dưới nước vì sao lại sinh ra bạn cũ từ ba năm trước?
Và… cho tới nay, dường như số phận định sẵn là anh phải cô đơn suốt đời, thì làm sao có thể có một người như Nam Sơn, yêu anh bất chấp hậu quả?
Đúng lúc này, một luồng sáng mạnh bỗng nhiên vụt qua trước mắt, Chử Hoàn chợt bị người ta xách lên kéo đi một bước, anh đưa tay che mắt theo bản năng, chỉ trong một nhịp hô hấp vừa rồi, lưng đã ướt sũng mồ hôi lạnh.
Chử Hoàn như vừa tỉnh khỏi cơn mê, tim đập nhanh như sấm.
Trong mắt những người khác, Chử Hoàn giống như chỉ khom lưng ngó thử cái người bị Viên Bình bất cẩn giẫm trúng, cũng không biết anh nhìn ra huyền cơ gì, mà ánh mắt chợt trống rỗng. Sau đó anh đứng lên như xác chết vùng dậy, không đợi người khác hỏi gì, thì bóng tối bao vây họ đột nhiên phá tan sự bảo vệ của quầng sáng từ quyền trượng, chạy vào người Chử Hoàn.
Nam Sơn túm anh tới, ánh lửa quét ngang, tạm thời bức lui bóng tối ấy.
“Chử Hoàn!”
Chử Hoàn giật mình, ánh mắt rời rạc lúc này mới tụ lại lần nữa. Trên tay Nam Sơn còn đeo cái nhẫn ông Chử Ái Quốc cho, sức tay cậu quá mạnh, cách áo sơ mi mỏng, nhẫn đè lên người Chử Hoàn, Chử Hoàn cảm thấy rất cấn, nhưng lại chân thật như vậy.
Chử Hoàn bóp mạnh ấn đường, định thần lại.
Chuyện khác không nói, riêng Nam Sơn làm sao có thể là ảo giác được?
Kể từ khi họ vào vùng đình trệ, mấy tháng qua, bóng tối bao phủ xung quanh vẫn yên lặng, vây ngoài ánh lửa không gây sự gì, nhưng lúc này nó bỗng nhiên lại nổi điên.
Tay Nam Sơn rất vững vàng, dĩ nhiên sẽ không vô duyên vô cớ run rẩy, nhưng đường ranh giới của quang ảnh này không gió tự lay, như từng tầng gợn sóng quái dị, chờ đợi họ hơi lơi lỏng, là sẽ lập tức quét sạch.
Nhất thời, thiếu nữ hay bác gái đều chẳng màng tới, bốn người chỉ lo nhìn dưới chân, Nam Sơn vẫn là mong muốn bảo vệ quá độ, dù có dây thừng buộc thì tay vẫn nhất quyết không chịu buông Chử Hoàn ra, chỉ trầm giọng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Chử Hoàn: “Không sao, mấy ngày nay quá căng thẳng, vừa rồi lại bị cô nhóc kia dọa, nên xuất hiện ảo giác thôi.”
Nam Sơn siết chặt tay, rõ ràng không chấp nhận cách nói này – Chử Hoàn đâu phải chưa gặp mấy lão binh kia, sao lại giật mình vì một cô bé được?
Viên Bình vẻ mặt nghiêm túc quan sát giây lát, không nhịn được lấy làm lạ mà nói: “Khoan đã, mọi người xem, cái bóng rục rịch muốn ngóc đầu này, hình như chủ yếu nhằm vào Chử Hoàn.”
Quả nhiên, đường ranh giới của quang ảnh lắc lư mất tự nhiên kia thi thoảng lồi lên, tuy sẽ mau chóng biến mất dưới ánh lửa của quyền trượng, song năm lần bảy lượt lặp lại như vậy, thì nhất định là có tính chỉ hướng.
Viên Bình: “Tình hình này là sao?”
Ảo giác “mọi người đều không tồn tại, họ đều do chính anh tưởng tượng ra” thật sự là một cái chùy to, giáng cho Chử Hoàn một đòn đến bây giờ vẫn chưa đỡ, dùng châm ngôn mà nói, thì anh lúc này ba hồn bay mất bảy vía, còn chưa kịp trở về vị trí cũ.
Bởi vậy Chử Hoàn cười khổ, toan chuyển dời sự chú ý một cách nhạt nhẽo: “Chẳng lẽ là do tôi quá đẹp trai?”
Anh nói một câu, Nam Sơn chỉ nghe âm đã nhận ra sự bất thường, sờ tay Chử Hoàn quả nhiên toàn mồ hôi lạnh ngắt, cậu thậm chí cảm thấy tay anh đang run nhè nhẹ.
Nam Sơn chau mày, nhét quyền trượng tộc trưởng vào tay Chử Hoàn: “Anh cầm đi.”
Tức thì ánh lửa bùng lên, lập tức chiếu rọi xung quanh Chử Hoàn như ban ngày, cái bóng bao vây anh mà chực chờ đành phải lui đi một chút.
Nam Sơn: “Nơi này không bình thường, chúng ta mau đi thôi!”
Cậu nói vậy, mấy người kia tuyệt nhiên không có ý kiến gì khác, tức tốc rút khỏi khu vực này.
Cô thiếu nữ vốn được đưa vào phạm vi ánh lửa theo bước chân họ mà dần dần ra khỏi, chỉ chớp mắt, cả người lại lần nữa bị bóng tối nuốt chửng.
Đúng lúc này, Chử Hoàn nghe thấy tiếng cô bé vang lên ngay bên tai: “Mục Hòa Lạp! Mục Hòa Lạp!”
Giọng cô bé vốn đã lanh lảnh, kêu vừa nhanh vừa chói tai, làm Chử Hoàn đau hết cả đầu, không nhịn được buột miệng hỏi: “Mục Hòa Lạp rốt cuộc là ai?”
Tiếng thét chợt ngừng bặt, Chử Hoàn còn chưa kịp thở phào, đang định rảo bước nhanh hơn, liền nghe cô bé kia kích động hỏi ngược lại: “Anh là ai vậy?”
Chử Hoàn đứng khựng lại.
Thoạt tiên anh hệt như bị ma nhập đứng đực ra ở chỗ nữ thi như động kinh, đang đi lại bỗng nhiên mở miệng kêu một cái tên lạ hoắc, cuối cùng thì dừng luôn lại, trông rất thần bí.
Viên Bình sắp phát điên vì anh ta, bất lực gào lên: “Mày lại sao nữa?”
Chử Hoàn lấy làm lạ nhìn hắn một cái: “Mày không nghe thấy?”
Viên Bình hoảng sợ trợn tròn mắt, run rẩy hỏi: “Tao nên nghe thấy cái gì?”
“Cô bé đang hỏi tao là ai.” Chử Hoàn đáp, chần chừ nhìn Nam Sơn, “Lãnh đạo, chúng ta có thể lui lại không?”
“Đừng gọi như vậy,” Nam Sơn khá bất lực với anh, một tay túm sơ mi của Chử Hoàn, suy tính chốc lát, đoạn gật đầu, “Cẩn thận một chút.”
Viên Bình vừa tính tiến lên nói gì đó, đã bị Lỗ Cách ngăn cản.
Lỗ Cách nói: “Nếu hắn thật sự là người ‘có thể nối liền hiện thế và mạt thế’ mà thánh thư đề cập, có thể nghe thấy vài thứ cũng chẳng đáng ngạc nhiên, ta cứ thử xem.”
Viên Bình: “Xạo bà cố! Tôi biết nó từ lúc mặc bỉm, đã bao giờ nghe nói nó có khả năng đặc dị gì – đừng nói nối liền thế thiếc gì đó, điện thoại hỏng chưa chắc nó đã biết sửa, thì nối được với ai hả?”
Lỗ Cách nghe vậy, hết sức nghiêm túc nhíu mày dòm Viên Bình từ trên xuống dưới, cứ thế nghiêm chỉnh lệch khỏi trọng điểm: “Ngươi còn mặc bỉm cơ à?”
Viên Bình: “…”
Trong khi nói chuyện, cả bọn đã lui về, ánh lửa chiếu rọi trên khuôn mặt cô thiếu nữ không hề nhúc nhích, Chử Hoàn lại giao quyền trượng cho Nam Sơn, cách một khoảng, hỏi thử: “Tôi đến từ bên ngoài, cô tên là gì?”
“Bên ngoài? Bên ngoài là ở đâu?”
Chử Hoàn vừa nghe vừa thuật lại cho ba người kia, tình hình này thật sự rất quái dị, Chử Hoàn giống như đang nói chuyện với một pho tượng sáp như thật, tự mình nói thì cũng đành, lại còn muốn chia sẻ nội dung đối thoại, y như bị hoang tưởng vậy.
Chử Hoàn không nhịn được đứng thẳng hơn – anh sợ mình trông giống một tên biếи ŧɦái.
Nam Sơn: “Hỏi xem cô ta là người ở đâu.”
Chử Hoàn làm theo.
Thiếu nữ ấy vẻ mặt như cương thi, âm thanh lại vang lên từ hư không, giống như tạo thành cảm ứng tâm điện với Chử Hoàn.
Cô bé nói tên một ngọn núi, Chử Hoàn chưa từng nghe qua, đành phải đọc lại cho người hiểu.
Nam Sơn và Lỗ Cách liếc nhìn nhau, Lỗ Cách gật đầu, hạ giọng: “Ừm, ta có ấn tượng, hai ba trăm năm gần đây còn có tung tích tộc họ hoạt động. Muốn đi về hướng Trầm Tinh đảo không sai, cũng đi được khoảng một hai phần lộ trình rồi.”
Từ “một hai phần” tàn khốc này thật sự khiến đầu gối người ta nhũn ra, đặc biệt là khi biểu cảm của Lỗ Cách vĩnh viễn hời hợt như vậy.
Lúc này, thiếu nữ kia lên tiếng hỏi: “Anh là ai, tại sao lại ở trong lòng tôi?”
Chử Hoàn còn chưa kịp thu lại nụ cười khổ đã lập tức sửng sốt.
Nam Sơn vội hỏi: “Cô ta nói gì vậy?”
Chử Hoàn: “… Cô ấy nói chúng ta ở trong lòng mình.”
Câu “ở trong lòng một cô gái xinh đẹp” có thể làm cho bất cứ một người đàn ông nào vui vẻ – không cần biết anh ta là thẳng hay cong. Nhưng trước mắt bốn anh chàng lang thang này thật sự không thể cảm thấy mảy may chỗ nào đáng để lâng lâng, đưa mắt nhìn nhau giây lát, Nam Sơn nói: “Anh… ừm, anh hỏi thử xem bản thân cô ta bây giờ ở chỗ nào, đang làm gì?”
Thiếu nữ im lặng một lúc, rồi thình lình òa khóc: “Tôi đang nấp trong một sơn động, tôi cũng không rõ đây là chỗ nào, bên ngoài có rất nhiều quái vật, ba mẹ và Mục Hòa Lạp giấu tôi ở đây, chẳng biết đi đâu hết rồi, tôi sợ…”
Chử Hoàn lặp lại nguyên văn, cô bé này rõ ràng đang trải qua chuyện của một thế giới khác.
Viên Bình hỏi: “Là chúng ta đi vào ý thức của cô bé này, hay cô bé bị nhốt ở đây, đang sống trong ảo giác của chính mình? Nói thật, tôi… tôi hiện giờ hơi mơ hồ, rốt cuộc chúng ta là chân thật, hay bên phía cô bé đó là chân thật?”
Cây gậy chọc cứt này không mở miệng còn đỡ, một phen tà thuyết mê hoặc lòng người tức khắc làm gió lạnh nổi lên, cả bọn đều rợn tóc gáy, ngay cả Lỗ Cách cũng không nghe nổi nữa, giơ tay ấn nhẹ đầu Viên Bình xuống.
Hai vị tộc trưởng cơ hồ mở miệng cùng lúc: “Đương nhiên chúng ta là chân thật.”
Viên Bình: “…”
Hắn không biết làm sao hai vị này có sự chắc chắn như vậy, nhưng trong hoàn cảnh này, có bạn đồng hành chắc như đinh đóng cột, quả thật cũng là một việc hết sức an tâm.
Chử Hoàn nghĩ ngợi chốc lát rồi nói với cô bé kia: “Cô miêu tả tỉ mỉ một chút về hoàn cảnh chỗ cô đang ở xem.”
Cô bé kia vừa nói, Chử Hoàn vừa thuật lại cho những người khác, Nam Sơn cầm một hòn đá vẽ trên mặt đất, vẽ được một nửa lại ném đi: “Thật vô lý! Nơi cô ta nói là đầu gió, âm thú khứu giác dị thường, nếu thật sự như lời cô ta, liên tục có quái vật đi qua trước mặt, thì chúng không thể mặc cô ta trốn ở đó được.”
Họ đều là người từng chính diện đối đầu với âm thú, nhất là lần mạo hiểm ở bờ sông, cả bọn chú ý hướng gió, lại ở khoảng cách xa như thế, mà còn bị âm thú theo dõi, đủ thấy súc sinh ấy có khứu giác rất nhạy.
“Huống hồ âm thanh của âm thú công kích một cách vô thức,” Lỗ Cách tiếp lời, “Trốn mười ngày nửa tháng trong đàn âm thú, dù là kẻ điếc cũng bị thủng tai mà chết, không ai có thể sống sót được.”
“Tức là cô ta đang nói dối sao?” Viên Bình hỏi.
Chử Hoàn hơi do dự, chỉ mình anh có thể trực tiếp nghe thấy lời cô bé, cũng chỉ mình anh có thể cảm nhận được sự hoảng sợ cùng cực trong lời nói của cô, lúc miêu tả cảnh vật xung quanh cho anh, có một đoạn cô bé rú lên như điên cuồng, bảo là có một con âm thú thò đầu vào sơn động, hơn nữa đã nhìn thấy mình.
Một bé gái cô độc, bạn bè người thân đều không thấy, bị nhốt trong sơn động nhỏ hẹp tối tăm, làm hàng xóm với một đàn quái vật chuẩn bị xé xác mình bất cứ lúc nào.
Hiện trường hoàn hảo cho phim kinh dị – bởi vì cô không có cơ hội chạy trốn hoặc phản kháng, nguy hiểm trí mạng như có thể đến bất cứ lúc nào.
Chử Hoàn từng thấy cách xử lý như thế này trong một số tiểu thuyết hoặc phim ảnh kinh dị, nếu nhân vật chính thông minh mạnh mẽ, bất kể xảy ra chuyện gì đều ung dung, thì với khán giả đó có thể chỉ là một bộ phim phiêu lưu mạo hiểm đầy kí©h thí©ɧ nhưng không đáng sợ, chỉ khi nhân vật chính nhu nhược bất lực, hoang mang không biết làm gì, người xem mới do đập thẳng vào thị giác mà sợ hãi theo.
Tại sao bóng tối ở vùng đình trệ nhốt cô bé trong một cảnh tượng cực kỳ khủng bố?
Chử Hoàn định thần lại, cẩn thận nói với cô bé ấy: “Nếu nó cơ hồ sượt qua mặt cô, nhưng không cắn, cũng không gầm lên, cô có nghĩ tới, có khả năng là nó không cách nào tổn thương cô hay không?”
Người sắp sợ đến phát điên không cách nào nghe lọt câu nói có lý này, Chử Hoàn muốn an ủi vài câu, nhưng nhanh chóng phát hiện là hoàn toàn phí công, cô bé đó không biết thế nào rồi, đang nói giữa chừng, thì hoàn cảnh xung quanh như chợt chọc thủng điểm tới hạn của nỗi sợ hãi, trong tai Chử Hoàn bùng lên một tràng thét chói tai muốn đứt hơi khản tiếng.
Anh thở dài, bèn ngồi chờ bên cạnh, nhưng năm phút rồi mười phút trôi qua, cô bé vẫn rú lên thảm thiết, chưa bị quái thú mà cô nói ăn thịt, cũng chưa khản tiếng.
Chử Hoàn bịt tai, bất lực nói: “Còn đang gào khóc, làm sao đây?”
Nam Sơn kéo anh dậy: “Chúng ta đi thôi.”
Chử Hoàn chần chừ giây lát rồi đứng dậy theo tay cậu, đúng lúc này, hạch đào trên ngực hơi nóng lên, trong tích tắc, anh đột nhiên nhớ tới người trung niên mình từng mơ thấy khi ngủ gật bên cạnh thánh tuyền, cùng khẩu hình “mồi lửa” của người ấy.
Mồi lửa?
“Khoan đã, để tôi thử lại, cho tôi một chút thời gian.”
Nói đoạn Chử Hoàn tiến lên một bước, thử nắm bả vai cô bé, tay bóp mạnh – nhưng vô dụng, ngũ quan của cô giống như đã bị niêm phong, không cảm nhận được gì, chỉ biết rít lên khàn cả giọng: “Nó vào rồi! Vào rồi!”
Chử Hoàn đổi ngữ điệu, anh hạ giọng, nghe trầm thấp và lạnh lẽo, cố gắng học nụ cười khẩy đầy khinh thường của Lỗ Cách: “Chỉ một con âm thú mà thôi.”
Anh học giống như đúc, ngay cả chính Lỗ Cách cũng hơi sửng sốt, khóe mắt giật nhẹ.
Nhưng thật sự hữu dụng, tiếng gào khóc không khỏi dừng một chút.
“Chỉ một con âm thú mà thôi,” Sự ôn hòa biết điều của Chử Hoàn vừa nãy đã chẳng còn sót chút nào, “Hành động chậm như rùa, yếu ớt một chút thì một mũi tên có thể bắn xuyên mắt…”
Thiếu nữ: “Anh… anh…”
“Tôi từng đập vỡ đầu vô số con,” Chử Hoàn khoác lác chẳng biết ngượng, “Đập bể sọ não cũng chả khác chặt gỗ là mấy đâu.”
Thiếu nữ: “A! Nó, nó đến rồi! Nhanh quá, cứu tôi với!”
Chử Hoàn cười đầy mê hoặc: “Giao thân thể cô cho tôi, không được lui lại, mất mặt lắm.”
Có khả năng trong truyền thuyết thần thoại của dân bản xứ không có “quỷ ám”, cũng có thể là cô bé kia đã sợ tới mức gặp gì cũng thử đại, nghe thế không hề kiêng dè nói luôn: “Không… không lui lại… không lui lại thì nó đớp tôi! Cho anh! Cho anh!”
Thành bại nằm trong một lần hành động này.
Bàn tay Chử Hoàn mướt mồ hôi lạnh, nhưng không hề ảnh hưởng đến miệng phát huy, anh cuồng vọng cười to: “Cô cứ để nó cắn, tôi thấy nó cắn không nổi đâu!”
Tiếng rú của thiếu nữ cao lên hết mức, cơ hồ xé họng.
Sau đó âm thanh đột nhiên ngừng bặt, trong tai Chử Hoàn chợt yên tĩnh.
Đã xảy ra chuyện gì, cô ta ở “thế giới kia” đã chết rồi sao?
Anh đoán không đúng?
Mắt xoay nhanh, Chử Hoàn cắn chặt răng.
Nam Sơn nắm cánh tay anh, Chử Hoàn sắc mặt nặng nề lắc đầu.
Rốt cuộc, Chử Hoàn vô kế khả thi mà thở dài, đứng dậy nói với mấy người kia: “Đi thôi.”
Họ sắp sửa quay người đi, thì Chử Hoàn chợt nghe thấy cô thiếu nữ ấy run rẩy mở miệng: “Sao… sao không thấy nó đâu nữa?”
Đồng tử Chử Hoàn co vào, anh quay ngoắt lại, hít sâu vài hơi, cố gắng để giọng mình nghe dịu dàng bình tĩnh: “Có tôi ở trên người cô, đám bỏ đi này không dám làm gì đâu, bây giờ cô có thể ra khỏi sơn động đó rồi.”
Cô gái hơi chần chừ: “Anh sẽ luôn ở đây?”
Chử Hoàn cười khẽ một tiếng, không mở miệng.
Cả bọn đều không nhịn được nín thở, chỉ thấy thiếu nữ ấy dù vẫn như tượng sáp không hề nhúc nhích, bóng tối vốn quấn quanh người lại đột nhiên rút ra hai bên, cứ thế, sáng tối đối lập, cả người cô như phát sáng vậy.
Như một đốm lửa nhỏ sáng lên trong bóng đêm vô biên vô hạn.
Chử Hoàn điên theo cô một lần, quả thật thể xác lẫn tâm hồn đều mệt lử, song anh còn chưa kịp thở ra, thì bóng đen vừa rời khỏi người cô thiếu nữ chợt lao tới anh.
Chử Hoàn chưa kịp đứng vững, đã bị Nam Sơn đẩy mạnh về phía trước: “Đi mau!”
Hai bóng đen ấy phảng phất đã không e ngại ánh lửa trên quyền trượng tộc trưởng, liều mạng đuổi theo họ như giòi bám xương, bốn người bị cột vào nhau đành phải vắt giò lên cổ chạy như điên.
Viên Bình vừa chạy vừa kêu: “Bốn mắt à tao phục mày rồi, sao lại là mày gây thù hận nữa vậy!”
Chử Hoàn suy sụp: “Sao tao biết được?”
Viên Bình: “Đều do mày tùy tiện dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên, lại còn ‘giao thân thể cô cho tôi’ nữa chứ! Liêm sỉ của mày đâu? Giới hạn đâu?”
Chử Hoàn: “…”
Anh cảm nhận được rõ ràng bàn tay Nam Sơn đang túm cổ tay mình siết chặt hơn, tuy không nói một lời, song tâm trạng nhìn chung không tốt lắm.
Chử Hoàn lập tức cũng chẳng vui vẻ gì.