“Ảo ảnh hầu? Ảo ảnh hầu là cái gì?” Chử Hoàn không thẳng nổi lưng, mồ hôi lạnh đầm đìa trên người. Anh chớp mắt, giọt mồ hôi đọng trên lông mi liền rơi xuống. Chử Hoàn dụi mắt, nhưng rất nhanh, ngay cả mắt anh cũng không dám dụi nữa, bởi vì anh phát hiện cứ dụi một lần là cảnh tượng trước mắt đều sẽ có khác biệt rất nhỏ, giống như hàng đống hình ảnh trong trò “tìm điểm khác biệt” giăng đầy ra đó, làm anh váng đầu hoa mắt, “Đù… tỉnh táo chút coi, đừng lộn xộn!”
Viên Bình nhận thấy ý tại ngôn ngoại, quả thực chỉ muốn rên lên: “Tức là bây giờ vẫn còn là ảo giác, cây hoa kia chưa bị đánh phục, chỉ ẩn nấp theo tính chiến lược thôi?”
Chử Hoàn không trả lời, gắng sức nghiêng đầu, mang máng nghe thấy đâu đó vẳng đến tiếng tim đập đều đều.
Sau ảo thị lại là ảo thính? Thật là khó sống quá!
Viên Bình dò xét sắc mặt Chử Hoàn, muốn đưa tay vỗ vỗ anh ta: “Này, tao bảo này, nếu không chịu được thì sớm nói một tiếng.”
Nhưng tay hắn còn chưa chạm tới Chử Hoàn thì đã bị Nam Sơn chặn ngang, Nam Sơn quàng tay qua vai Chử Hoàn, làm Viên Bình vỗ hụt, còn ra vẻ vô tình nói: “Để tôi chăm sóc anh ấy, cảm ơn!”
Viên Bình: “…”
“Về ảo ảnh hầu thì ta chỉ từng nghe trưởng giả nhắc qua thôi, ông ấy nói đó không phải vật sống, cũng không phải vật chết.” Nam Sơn một tay cầm đao, một tay đỡ hờ Chử Hoàn, để anh dựa vào mình nghỉ ngơi một lúc, “Nhưng ta không biết nó ra sao, cũng không biết phải gϊếŧ bằng cách nào.”
“Không thể nhìn, không thể nghe, không thể ngửi, không thể nếm, không thể chạm…” Chử Hoàn cười khổ, nói như mê sảng, “Kế tiếp không phải là không thể ‘nghĩ’ chứ?”
Tiểu Phương trợn tròn mắt: “Ý anh là gì?”
Viên Bình nghe vậy, lại hơi suy tư nhìn Chử Hoàn một cái, sau đó khẽ nhíu mày, đang tính mở miệng hỏi thì đột nhiên liếc thấy một bóng xám lướt qua như tia chớp.
Viên Bình chưa kịp mở miệng cảnh báo, Chử Hoàn đã đưa tay rút mũi tên trên hông Nam Sơn, anh nhanh nhẹn giương cung cài tên, “phập” một tiếng, rõ ràng đã bắn trúng cái gì, nhưng nhìn lại thì nơi đó chẳng có cái gì hết, tên rơi xuống lẻ loi dựng thẳng, đầu to hướng xuống, mũi tên cắm vào bùn đất một cách kỳ lạ, phần đuôi còn rung nhè nhẹ.
Tiểu Phương và Viên Bình cơ hồ hai miệng một lời.
“Đó là cái gì?”
“Đằng kia có cái gì kìa!”
Chử Hoàn thận trọng rút mũi tên thứ hai, lưng anh đang bị thương, lúc kéo cơ trên cánh tay hơi run rẩy, một giọt mồ hôi lạnh chảy vào miệng, anh nếm thử, phát hiện ngay cả mồ hôi cũng không mặn. Chử Hoàn hít một hơi thật sâu, âm thanh hầu như không thể nghe thấy mà ra khỏi họng: “Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy.”
Có người từng dạy anh một cách đơn giản để phân biệt ảo giác với chân thật, chính là hỏi xem người khác có nhìn thấy thứ tương đồng hay không.
“Không thấy rõ, hình như…” Viên Bình giơ tay mô phỏng, “Cao chừng này.”
Độ cao của khỉ.
Tiểu Phương: “Trên người có lông, đuôi vừa nhỏ vừa dài.”
Đuôi khỉ.
Nam Sơn đỡ Chử Hoàn, không lên tiếng, kỳ thực cậu cũng liếc thấy, chỉ là cậu có thói quen càng cẩn thận hơn.
Không phải vật sống cũng không phải vật chết nghĩa là gì?
Thứ gì có thể sinh tồn trong vùng nước mọc đầy hoa uổng tử?
Nếu quả thật có một con khỉ xám, vì sao sớm không ra, muộn không ra, nhất định phải xuất hiện ngay sau khi cậu nhắc tới ba chữ “ảo ảnh hầu”?
Mấy người cơ hồ lưng tựa lưng, xung quanh đều lặng ngắt như tờ, một lúc lâu, Chử Hoàn chậm rãi bỏ cung tên xuống: “Không tìm thấy.”
Viên Bình hỏi khẽ: “Liệu có thể dụ được nó ra đây không?”
Tiểu Phương: “Dụ kiểu gì?”
“Bọn tôi Người Thủ…” Viên Bình dừng một chút, bỗng nhiên ý thức được mình nói mấy chữ “bọn tôi Người Thủ Môn” thuận miệng như vậy, hầu như không có gì là không quen, “Bọn tôi… Người Thủ Môn cho rằng xương cốt và máu, đều là thứ có chứa sức mạnh, là vật thường dùng trong hiến tế, có thể nối liền sinh và tử. Nếu ảo ảnh hầu thật sự như tộc trưởng nói, là một loại không sống cũng chẳng chết, thế phải chăng cũng có thể thông qua thứ này để dụ nó ra?”
Hắn nói nghe hoàn toàn không có logic và đạo lý, may là bản thân tình cảnh này đã chẳng có tí đạo lý nào rồi, mà máu và xương đều là dược liệu Người Thủ Sơn thường dùng, Nam Sơn luôn mang theo người nên đang có sẵn.
“Tộc trưởng, cậu biết vẽ ‘chúc phúc chào đời’ chứ?” Viên Bình ra dấu hỏi.
“Chúc phúc chào đời thường do trưởng giả trong tộc vẽ, mỗi lần có trẻ mới sinh, ông ấy đều vẽ dấu này lên trán đứa trẻ, ý nghĩa là chúc chúng thoát khỏi sự quấy nhiễu của bệnh tật và cái chết, là ký hiệu cho biết mới ra đời.” Nam Sơn không vội trả lời, giải thích tỉ mỉ một phen cho Chử Hoàn trước, sau đó mới gật đầu nói với Viên Bình, “Ta biết, sao vậy?”
“Tôi có một chủ ý, không biết có được không – cậu đem huyết và tro cốt hòa vào nhau, ở chỗ tôi,” Viên Bình chỉ trán mình, “Vẽ một dấu chúc phúc chào đời đảo ngược, tôi đến bờ sông dụ con khỉ xám đó, mọi người yểm hộ, còn Chử Hoàn mày phụ trách viễn trình.”
“Cút đi,” Chử Hoàn không hề nghĩ ngợi gạt phăng đi, “Tới phiên mày chỉ huy hả?”
Viên Bình chọc chọc ngực anh, vẻ mặt cố chấp: “Bị thương thì làm tốt chuyện của mày đi, còn lại khỏi quản.”
Vài năm trước, trong một hẻm nhỏ tối như hũ nút, rác rến chồng chất, thằng con hoang này cũng không thèm giải thích, tự cho là đúng, vênh váo như trúng độc đắc mà bảo anh “Làm tốt chuyện của mày đi, còn lại khỏi quản.”
“Tao nói không được là không được,” Chử Hoàn cắt ngang, gằn từng chữ: “Tao không tin nổi mày.”
Viên Bình cười khẩy: “Mày không tin nổi chính mày chứ gì?”
Gân xanh giật giật trên thái dương, Chử Hoàn muốn tát cho hắn một phát, nhưng chưa kịp giơ tay đã bị Nam Sơn nắm lấy cổ tay.
“Vậy anh có tin tôi không?” Nam Sơn đột nhiên hỏi.
Chử Hoàn ngẩn ra.
“Tôi không giống với anh ta, tộc chúng tôi xưa nay nói được làm được, tuyệt không nuốt lời.” Nam Sơn chăm chú nhìn Chử Hoàn, rồi cậu bỗng nhiên hạ tầm mắt, hàng mi rung nhẹ, bàn tay từ cổ tay Chử Hoàn trượt xuống nắm bàn tay anh, đập nhẹ lên ngực mình, “Sức mạnh có lớn có nhỏ, nhưng đều đến từ lòng tin – Chử Hoàn, tôi không biết anh nghĩ như thế nào, nhưng dù anh không muốn cho tôi một lời hứa, tôi cũng cam nguyện đơn phương trở thành người của anh, xin hãy tin tôi!”
Tựa hồ phần lớn tiếng Hán của cậu là do Chử Hoàn dạy, giáo viên chẳng ra gì, còn chưa dạy đến chương lời ngon tiếng ngọt, nên cậu chỉ có thể dùng cách của mình để bày tỏ.
Chử Hoàn nhất thời không thể nói gì, ngay cả Chày Gỗ dọc đường chuyên làm trò cười cũng sững người vì sự trịnh trọng khác thường của Nam Sơn: “Tộc, tộc trưởng, cậu…”
Nam Sơn nâng một tay Chử Hoàn lên, hai tay chắp lại, nhắm mắt, khom lưng, để tay Chử Hoàn chạm nhẹ lên trán mình, miệng đọc thầm câu gì đó, giống như tự nguyện in một lời thề vô cùng nặng nề trên đó.
Tiếp đó, cậu lấy máu và tro cốt Người Thủ Môn trong cái túi da chứa các loại thuốc, quết thành dạng cao trong lòng bàn tay, rồi vẽ một ký hiệu cổ quái trên trán mình.
“Tôi sẽ chậm rãi tiếp cận bờ sông, nếu biện pháp của huynh đệ Người Thủ Môn hữu hiệu, ảo ảnh hầu sẽ không thể làm thinh, nhưng mọi người nhất thiết không được đi theo, một khi nó xuất hiện, thì lập tức gϊếŧ chết nó.”
“Đưa tên đây, tôi sẽ nhúng nó vào máu.”
“Tên bắn không chết thì làm thế nào?”
Nam Sơn quay đầu lại nhìn anh một cái: “Trên tay tôi còn có đao.”
Chử Hoàn dõi theo Nam Sơn không hề chớp mắt, cơ hồ đặt cả hô hấp trên mũi tên dính máu.
Nam Sơn đi rất chậm, mỗi một bước tựa hồ đều có điều cân nhắc, mũi đao cậu cầm trong tay chúi xuống, nhưng đã điều chỉnh đến tư thế có thể chém ngang bất cứ lúc nào, mỗi một động tác đều tự nhiên… hơn nữa, thân kinh bách chiến.
Chử Hoàn nhìn bóng lưng ấy, trong lòng đột nhiên không lải nhải “nếu cho mình một khẩu súng thì tốt rồi” nữa, dường như cũng quên mất vết thương đau đến không thể cong người, đôi tay do bị thương mà run nhè nhẹ lại ổn định như phép lạ.
Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, một bóng xám nhảy vọt ra.
Âm thanh hầu như còn chưa kịp truyền vào tai người thì tên của Chử Hoàn đã rời cung, đao của Nam Sơn cũng theo gió mà hành động.
Trong chớp mắt, một con khỉ cao bằng nửa người bị một mũi tên cắm vào họng, lần này tên không lệch chút nào; và gần như đồng thời, đao của Nam Sơn chém lên vai nó. Cậu đẩy con khỉ kia ngã sõng soài, bùn đất mềm ở bờ sông bị lõm thành một cái hố.
Cho đến lúc này, mọi người còn chưa kịp thở ra.
Viên Bình tiến vài bước, thò đầu hỏi: “Chết rồi à?”
Tiểu Phương thì không biết chừng mực vỗ mạnh một phát lên tay Chử Hoàn: “Hảo tiện nhân, khá lắm!”
Chử Hoàn bị hắn vỗ lảo đảo, nhưng mắt vẫn không rời khỏi con khỉ xám kia.
Đột nhiên, anh nghĩ tới điều gì đó, đồng tử co lại, loạng choạng lao về phía Nam Sơn: “Lui lại, là giả đấy!”
Chử Hoàn không phải là chưa từng thấy Nam Sơn ra tay, lúc trước cậu ở trong bóng tối vặn gãy cổ mutai rất dứt khoát gọn gàng, tuyệt đối không lề mề, ổn chuẩn ác phát huy đến cực hạn.
Cho nên, khi một quái thú lạ và nguy hiểm di chuyển cực nhanh lao tới, phản ứng đầu tiên của cậu sẽ là vung đao chém bả vai nó sao?
Chẳng lẽ cậu còn muốn giữ mạng lại để đem về thẩm vấn?
Khoảng cách gần như thế, Nam Sơn sẽ không chém lệch, Chử Hoàn tự tin mình cũng sẽ không bắn trật, vậy thì… chỉ có thể là thị giác của hai người đã xảy ra sai lệch.
Nhưng không còn kịp rồi.
Trên mặt đất đột nhiên liên tục vang lên tiếng soàn soạt, bọn dây leo ẩn nấp đã lâu sau cùng cũng dụ được con mồi vào rọ như mong muốn. Đám dây leo ấy lấy tốc độ khó tin kết thành một tấm lưới rậm rạp, trong khoảnh khắc đã tách mấy người vốn phân tán ra.
Đám hoa trắng nở trên đó điên cuồng tiết ra mật hoa kịch độc, trên dây leo thì giống như bị ngăn cách bằng một lớp màng nước vậy.
Bật lửa đâu? Đúng, ban nãy cái bật lửa cuối cùng được truyền đến tay Viên Bình.
Ý nghĩ này vừa sinh ra thì gần như ngay lập tức, anh liền nghe thấy tiếng Viên Bình từ sau bụi gai dày truyền đến: “Ơ đệt đốt không cháy!”
Tiếng Tiểu Phương từ bên kia vọng sang: “Nó muốn làm gì? Con khỉ ban nãy đâu?”
E rằng con khỉ kia cũng chỉ là ảo giác, theo tính quần thể, Chử Hoàn cầm dao trên tay.
Lúc này, anh nghe thấy giọng nói hơi hoảng loạn của Nam Sơn: “Chử Hoàn? Đáp lại tôi một tiếng, cả Đại Sơn nữa? Đại Sơn thế nào rồi?”
Tiếng Chày Gỗ vang lên hơi xa hơn: “Đại Sơn tôi đang cõng đây, yên tâm!”
Chử Hoàn muốn trả lời cậu một tiếng “Ở đây”, nhưng anh thình lình phát hiện mình không nói được, quả hạch đào nhỏ đeo trước ngực tự dưng nóng lên, anh lại nghe thấy tiếng tim đập từng đợt như dụ anh đến hướng nào đó.
Đột nhiên không biết từ đâu vẳng đến một tiếng rêи ɾỉ, thần kinh Chử Hoàn lập tức căng thẳng.
Ai bị thương rồi?
Có người không ngừng gọi anh, song âm thanh ấy từ từ xa dần, tai Chử Hoàn như bị ngăn bởi một tấm màng vô hình vậy.
Cơn gió sắc lẻm cuốn qua gáy anh, Chử Hoàn lập tức khom lưng né tránh, một sợi dây leo đánh lén suýt nữa hất văng anh đi.
Tiếp đó, cái l*иg bằng bụi gai rậm rạp bắt đầu lắc lư, vô số cành cây cuốn tới như sóng thần, trong không gian ngày càng chật chội, Chử Hoàn né tránh một cách khó khăn.
Lưng đau như sắp nứt ra, Chử Hoàn rủa thầm một tiếng, không hề liều mạng với chúng. Anh lúc đỡ lúc trốn, đánh du kích với đám dây leo như hấp hối giãy giụa, vừa cố hết sức giữ lại thể lực, vừa dựa vào cảm giác để đi về hướng kia.
Tiếng tim đập cổ quái đã quá to, Chử Hoàn phát hiện mình không còn nghe thấy âm thanh nào khác.
Con đường phía trước không thông, anh phải tự mình dùng dao chém ra một đường máu, mà khi anh ngày càng đến gần một phương hướng, đám dây leo kia theo đó càng điên cuồng hơn, như là liều mạng muốn ngăn cản anh.
Chẳng lẽ cái thể loại này cũng có điểm mẫn cảm hay sao? Vừa nghĩ như vậy, Chử Hoàn tuy chật vật, lại tựa kỳ tích, có kɧoáı ©ảʍ như giở trò lưu manh.
Đáng tiếc, giở trò lưu manh thì nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng bị đập chết tươi.
Chử Hoàn suýt nữa bị một cành cây đánh lén siết cổ, vừa giơ tay chém, cành cây gãy còn chưa rơi xuống đất, thì cành thứ hai lại lập tức đuổi tới, hiệu quả rõ ràng mà bức anh vào một góc chết.
Cành thứ ba xảo quyệt tập kích từ bên hông, đâm thẳng vào ngực Chử Hoàn, anh rốt cuộc không tránh nổi, chỉ có thể cong người hết cỡ, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị đâm xuyên, đồng thời cố hết sức tránh chỗ hiểm, để khỏi đi gặp ông Chử Ái Quốc ngay tại trận.
Chử Hoàn đã cắn răng, nhưng đau đớn trong dự tính lại không đến, anh nhìn kỹ lại, chỉ thấy sợi dây leo hiểm ác kia thò một đầu nhọn hoắt sắc lẻm, chạm đến quả hạch đào anh đeo trước ngực, lại đột nhiên đứng im như bị điểm huyệt.
Tình hình này là sao? Thứ khỉ gió này còn biết trừ tà cơ à?
Song tình thế trước mắt là một mất một còn, Chử Hoàn không màng truy cứu nguyên do, vừa bắt được cơ hội vùng lên, thì lập tức không chút khách sáo chém cành cây như hung khí trước mắt ra làm đôi, thoát khỏi cuộc vây công mà không chần chừ giây lát.
“Hạch đào” trước ngực Chử Hoàn tỏa ra quầng sáng kỳ dị, tựa như một ngọn đèn nhỏ trong bóng tối, leo lắt nhưng kiên định.
Lúc này không riêng gì chỗ anh, cả cây hoa uổng tử đều rung lắc dữ dội, tính đuổi tận gϊếŧ tuyệt mấy con sâu “trong bụng” này.
So ra thì không gian của Đại Sơn và Chày Gỗ có vẻ càng nhỏ hơn.
Đại Sơn không nhìn thấy gì hết, mùi hoa nồng nặc đến mức độ nhất định làm cậu ta suýt nôn mửa, Chày Gỗ đành phải cõng cậu ta trốn đông nấp tây.
Bản thân Chày Gỗ đã hơi trẹo chân, tuy khôi phục nhanh, nhưng ít nhiều có vẻ thiếu linh hoạt, đặc biệt là trong tình huống còn cõng Đại Sơn, hắn phải vừa trốn vừa che chở cho người ta, trong rối ren hung hiểm đành phải gào ầm lên: “Tộc trưởng! Tộc trưởng!”
“Mặc kệ tôi,” Đại Sơn sờ soạng bắt lấy cánh tay hắn, cậu thiếu niên thường ngày kiệm lời mở miệng, “Anh mau đi gặp nhóm tộc trưởng, cứ mặc kệ tôi, cõng tôi anh không đi được đâu!”
Chày Gỗ chưa kịp trả lời, đúng lúc này bức tường bụi gai trước mặt hắn bị chém ra, Chày Gỗ sắc mặt vui mừng, còn chưa kịp kêu ra tiếng, thì Nam Sơn đã bị bụi gai mới mọc một lần nữa đẩy về bên kia, cây hoa uổng tử dốc hết sức muốn tách họ ra.
Chày Gỗ: “Cẩn thận!”
Hắn bảo người khác cẩn thận, nhưng bản thân lại trúng chiêu, một sợi dây leo bất ngờ từ dưới đất chui lên, cắm thẳng vào gan bàn chân hắn. Chày Gỗ rú lên một tiếng thảm thiết, kéo theo cả Đại Sơn cùng nhau ngã sấp mặt.
Hắn đau đớn lăn lộn dưới đất, nhưng vẫn túm chặt Đại Sơn không chịu buông ra.
Ai nấy đều nghe thấy tiếng hét thảm thiết này, Nam Sơn lòng nóng như lửa đốt, nhưng bức tường bụi gai ngày càng dày trước mặt luôn mọc nhanh hơn cậu chém, Nam Sơn nghe tiếng Viên Bình phân cao thấp với bụi gai, nghe Tiểu Phương gọi to tên Chày Gỗ, nhưng chỉ không nghe thấy động tĩnh của Chử Hoàn.
Chày Gỗ quát to một tiếng rút dây leo ở chân ra, máu nhuộm đầy đất, tiếng hắn cơ hồ rặn ra từ kẽ răng, trên mặt là nụ cười mà Đại Sơn không nhìn thấy, đứt quãng nói: “Không… không cõng chú mày, tao cũng chẳng đi được đâu…”
Lúc này, đỉnh đầu truyền đến một tiếng quát lớn – chỉ thấy một ánh lửa sắc bén từ trên không quét xuống, là Viên Bình!
Viên Bình còn một bình rượu nhỏ trên người, hắn bôi rượu trên lưỡi đao, bật lửa đốt lên, giống như cầm một cây đuốc cháy mạnh, mùi khét tràn ngập, cành hoa uổng tử bất ngờ lui ra hai bên.
“Lại đây! Nhanh lên!” Viên Bình gào ầm lên, “Mẹ nó tôi chỉ còn một ngụm rượu này thôi đấy!”
Đại Sơn hoảng loạn sờ soạng xung quanh, bỗng nhiên bị một đôi tay ôm lấy thắt lưng, cậu ta còn chưa kịp phản ứng, cánh tay vòng qua thắt lưng lại như sắt thép, ném cậu ta ra mà không cho phép phản kháng.
Đại Sơn ý thức được điều gì đó, chợt gào ầm lên: “Ca! Ca! Đại ca!”