Trong thời kì chưa có vũ khí “nóng” như hiện giờ, mãnh hổ sài lang là những hiểm họa ghê gớm đối với con người. Trước những loài mãnh thú này, con người quá đỗi bé nhỏ và yếu ớt. Một cú vả của loài hổ nhanh và mạnh gấp ba bốn lần con người. Chuyện người thường “đả hổ” phần lớn là hư cấu trong tiểu thuyết chứ hiếm khi có thật.
Thế mà Đường Thận vừa nói dứt câu, Lý Cảnh Đức đã nhận ngay. Tam hoàng tử Gia Luật Hàm cười phá lên, chẳng buồn để vào tai. Gã bảo: “Người Tống các ngươi đều ưa khoác lác vậy sao? Nam nhi dũng mãnh nhất Đại Liêu ta cũng không dám đối đầu với Ông ba mươi1. Tài khua môi múa mép của người Tống thật cao cường, bản hoàng tử không kham nổi!”
Đường Thận định đáp trả, nhưng Lý Cảnh Đức lạ gì ý mỉa mai của gã, bèn tiến lên nói: “Đó là vì người Liêu các ngươi làm gì có hảo hán!”
Lông mày Gia Luật Hàm xếch ngược lên: “Một viên quan Tống nhãi nhép mà cũng dám lên mặt ư?”
Hán Nhi Ty Gia Luật Cần nhíu mày không vui.
Gia Luật Hàm vung tay lên, ra lệnh cho thị vệ đắc lực nhất dưới trướng mình cho Lý Cảnh Đức nếm mùi. “Trực Cổ Lỗ, ngươi hãy dạy cho tên người Tống phách lối này một bài học đi.”
“Vâng!”
Tiếng dạ vừa cất lên, một người đàn ông to khỏe dữ dằn bước ra từ sau lưng Gia Luật Hàm, nghênh ngang đi tới trước mặt Lý Cảnh Đức. Lý Cảnh Đức cười khoái chí: “Chờ ngươi nãy giờ.” Hai người chỉ liếc nhau đúng một cái rồi quát lên. Thị vệ người Liêu giậm mạnh chân xuống làm mặt đất rung chuyển, hai tay túm chặt đai lưng Lý Cảnh Đức.
Tóm được Lý Cảnh Đức rồi, Trực Cổ Lỗ tính dồn khí xuống hòng nhấc bổng Lý Cảnh Đức lên. Dè đâu, anh ta gồng hai chân mà Lý Cảnh Đức vẫn sừng sững như trời trồng. Đôi chân hắn như rễ tùng bám đất, vững vàng không lay chuyển nổi.
Trực Cổ Lỗ nghĩ bụng hỏng rồi, gay go to, tên này có võ đây.
Lý Cảnh Đức cười sảng khoái: “Đến lượt ta!”
Lý Cảnh Đức không hề dùng miếng võ của người Tống, mà bắt chước luôn chiêu của Trực Cổ Lỗ, túm lấy đai lưng anh ta. Mắt hắn trợn tròn, Lý Cảnh Đức gầm lớn, hai bắp tay cuồn cuộn gân lên, gồng cơ eo, thình lình xốc mạnh một cái, nhấc bổng được Trực Cổ Lỗ lên ngay.
Trực Cổ Lỗ chửi ngay một câu bằng tiếng Liêu, Đường Thận không hiểu, nhưng Lý Cảnh Đức với kinh nghiệm chiến đấu với quân Liêu thì rõ quá. Hắn biến sắc, ném huỵch Trực Cổ Lỗ xuống đất. Trực Cổ Lỗ bật dậy đấm Lý Cảnh Đức, Lý Cảnh Đức lách người né, gạt chân phải. Cả hai xông vào đánh nhau.
Trong sân của dịch quán, hai người quần nhau túi bụi.
Lý Cảnh Đức đấm một quả vào bụng Trực Cổ Lỗ. Trực Cổ Lỗ loạng choạng lùi mấy bước, ngã bệt xuống đất. Cổ anh ta ứ lên, mở miệng là ộc ra một búng máu. Tam hoàng tử Gia Luật Hàm thấy thế thì tức l*иg lộn. Gã đứng phắt dậy, dùng tiếng Liêu mắng nhiếc Trực Cổ Lỗ là đồ ăn hại không được tích sự gì, rồi toan phái một thuộc hạ khác ra tiếp chiến.
Gia Luật Cần vội vàng can bằng tiếng Liêu: “Điện hạ, chớ nổi giận với lũ quan người Tống này làm chi. Viên quan lục phẩm này nhìn là biết không phải quan văn thật, nhất định là quan võ. Lần này chúng ta đi sứ Tống, đâu dẫn theo đại tướng thực thụ nào trong quân ngũ.”
Gia Luật Hàm gắt: “Thế nó đánh người của bản điện hạ, cứ mặc kệ thế sao?”
Gia Luật Cần: “Điện hạ, đừng để trúng gian kế của bọn người Tống. Chúng ta cần gặp vua Tống, cần gì phải đánh lộn với lũ quan nhãi nhép này.”
Gia Luật Hàm tức tối đến nỗi đỏ lừ hai mắt. Đã thế, Lý Cảnh Đức lại còn đứng giữa sân đình diễu võ dương oai, hất hàm nhìn gã. Nhất thời, Gia Luật Hàm không kiềm được lửa giận, nói: “Gia Luật Cần đại nhân nói người Liêu chúng ta đến Tống làm sứ giả, không dẫn theo dũng sĩ thực thụ nào của nước Liêu, nhưng ông sai rồi. Ở đây, bản điện hạ mới chính là dũng sĩ đệ nhất, là Thạch Cung tướng quân được phụ vương đích thân ban tên!”
Gia Luật Cần chửi toáng lên trong lòng: Sao lại có kẻ dốt nát như mi cơ chứ!
Song ngoài miệng ông ta lại nói: “Thân phận của điện hạ như vậy, quan người Tống lấy đâu ra tư cách tỷ thí với ngài!”
Gia Luật Hàm: “Ông đừng dài dòng nữa.”
Gia Luật Cần làm sao mà để gã đánh nhau với Lý Cảnh Đức thật được. Ông đang muốn can ngăn tiếp, đã thấy một viên quan người Liêu rậm râu khác đi từ hậu viện ra. Người đàn ông rậm râu kia gặp Gia Luật Cần thì hừ một tiếng khinh rẻ, chỉ liếc ông ta một cái chứ chẳng buồn nhìn thêm.
Ông quan râu rậm vừa xuất hiện, bầu không khí trong dịch quán thay đổi ngay lập tức.
Sứ giả nước Liêu càng thêm vênh vang hống hách. Rõ ràng hồi nãy mặt mũi họ còn đen thui sau khi Lý Cảnh Đức hung hãn hạ đo ván thị vệ phe Liêu. Thế mà nhác thấy viên quan râu rậm, đoàn sứ Liêu bỗng phấn khởi hẳn lên.
Viên quan người Liêu với bộ râu rậm bước đến trước mặt Gia Luật Hàm, nói với gã bằng tiếng Liêu: “Điện hạ, Gia Luật Cần nói không sai. Tên người Tống này là cái thá gì để ngài phải bước xuống đấu võ với y.”
Gia Luật Hàm: “Thế nhưng…”
“Điện hạ.”
Gia Luật Hàm nghiến răng: “Xin nghe Thái Bảo đại nhân.”
Sứ thần nước Liêu ngầm thương lượng với nhau xong, viên quan rậm râu quay người lại nhìn Lý Cảnh Đức mãi một lúc lâu mới chuyển sang Đường Thận: “Ngươi là quan Tống phụ trách tiếp đón chúng ta đó hả?”
Đường Thận cảnh giác ngay, cậu bước lên phía trước, khiêm nhường thi lễ: “Hạ quan Đường Thận. Xin hỏi các hạ có phải Vương tử Thái bảo – Gia Luật Ẩn đại nhân không ạ?”
Gia Luật Ẩn hừ một tiếng thay cho lời thừa nhận.
Đường Thận nói: “Chư vị sứ thần nước Liêu mới tới Đại Tống ta, hạ quan tất nhiên phải tiếp đón chu đáo. Hôm qua các vị mới đến, hôm nay hẵng còn bận chỉnh lí hành trang. Đường dài mệt nhọc, hạ quan không dám làm phiền. Hôm nay đến đây là để hỏi han chư vị sứ thần. Qua ngày mai, hạ quan sẽ dẫn chư vị dạo chơi một vòng thành Thịnh Kinh, ngắm nhìn phong cảnh Đại Tống.”
Gia Luật Ẩn cười: “Nếu muốn ngắm, sau này thiếu gì lúc.”
Rất nhiều người nghe câu này không hiểu, nhưng Đường Thận lại biến sắc, Lý Cảnh Đức cũng hệt như vậy. Chẳng trách được, nếu Gia Luật Ẩn nói câu khác, có khi Lý Cảnh Đức sẽ không hiểu, nhưng riêng câu này thì Lý Cảnh Đức đã nghe người Liêu nói quá nhiều lần ở chiến trường Tây Bắc rồi.
Chờ kỵ binh nước Liêu ta san bằng lãnh thổ nước Tống, xua quân đến Thịnh Kinh, chúng ta sẽ thỏa sức ngắm nghía hết cảnh sắc non sông Đại Tống các ngươi!
Người Liêu coi thành Thịnh Kinh cứ như khu vườn sau nhà, quả thật không coi ai ra gì!
Lý Cảnh Đức siết chặt nắm đấm. Đường Thận mỉm cười với Gia Luật Ẩn, giọng điệu chẳng kiêu mà cũng không hèn: “Người Tống chúng ta có câu ngạn ngữ, ‘chiếc lá che mắt, chẳng thấy Thái sơn.’ Gia Luật Ẩn đại nhân không tự tay lấy chiếc lá ra, làm sao mà thấy được Thái sơn nguy nga, làm sao mà thấy vẻ phồn vinh thịnh vượng của non sông Đại Tống.”
Gia Luật Ẩn chỉ hừ một tiếng chứ chẳng để ý tới Đường Thận nữa.
Đoàn sứ giả nước Tống cùng nhau rời khỏi dịch quán. Lúc ra về, có mấy quan người Liêu định khıêυ khí©h nhóm Đường Thận, song bị Lý Cảnh Đức trợn mắt một cái, cả lũ rụt hết cổ lại, không dám càn rỡ.
Ngoài tam hoàng tử Gia Luật Hàm ra, Trực Cổ Lỗ là lực sĩ cường tráng nhất trong số người Liêu ở đây. Nhưng đấu với Lý Cảnh Đức, anh ta không đỡ nổi một chiêu. Tráng sĩ người Tống này nếu sang nước Liêu, chưa biết chừng được vua Liêu phong làm đệ nhất dũng sĩ ấy chứ.
Ngày đầu tiên người Liêu tới kinh thành, Đường Thận mượn tay Lý Cảnh Đức đánh phủ đầu cho bọn họ rụt hết cả nhuệ khí lại, phải tạm im ắng một thời gian.
Sau khi họ ra về, Gia Luật Ẩn lườm nguýt Gia Luật Cần: “Hán Nhi Ty đại nhân, liệu mà lo làm đúng bổn phận. Tam hoàng tử là người ông có quyền sai phái hay sao? Ngài ấy muốn làm gì, ông cản được à?”
Đôi mắt âm u của Gia Luật Cần hướng xuống đất, phục tùng: “Tôi đã biết, đa tạ Thái bảo đại nhân nhắc nhở.”
Gia Luật Ẩn không buồn nhìn ông ta thêm cái nào, dẫn Gia Luật Hàm đi luôn.
Khi chỉ còn hai người bọn họ, Gia Luật Ẩn sầm mặt, bảo Gia Luật Hàm: “Tam hoàng tử, lần này ta đến nước Tống với mục đích gì, kẻ khác không biết, chứ ngài rõ mồn một rồi kia mà? Trước khi đi, Thái sư đại nhân đã ra lệnh cho chúng ta điều tra kĩ càng xem tại sao người Tống có thể cầm cự ở U Châu lâu đến vậy, vật tư quân nhu từ đâu tới! Có thật là liên quan đến việc xây quan đạo cách đây hai năm không, hay còn bí mật khác.”
Gia Luật Hàm phân bua: “Thái bảo đại nhân, nam nhi nước Liêu chúng ta há có thể ngậm mối nhục này?”
“Thế việc Thái sư đại nhân giao phó thì mặc kệ ư?”
Nhắc tới “Thái sư đại nhân”, Gia Luật Hàm im thin thít. Gã cúi đầu, lí nhí: “Xin nghe Thái bảo đại nhân.”
Đường Thận xong việc thì không về nhà luôn mà đi sang bộ Lễ.
Thượng thư bộ Lễ Mạnh Lãng bữa nay không làm việc ở điện Cần Chính mà ở nha môn bộ Lễ. Đường Thận gặp Mạnh Lãng, bèn kể hết chuyện trong ngày, nhưng giấu thân phận Lý Cảnh Đức, chỉ nói rằng mình dẫn theo một thị vệ người Tống, đánh bại người Liêu.
Mạnh Lãng nghe xong bèn bảo: “Gia Luật Ẩn là Vương tử Thái bảo, tức quan phương Bắc. Triều đình người Liêu chia hai phe Bắc Nam, quan phương Bắc nắm các chức vụ then chốt trong triều đình, quan phương Nam phụ trách giao thiệp với người Hán. Cứ như lời ngươi nói, xem ra những gì người ta đồn đại về Gia Luật Ẩn không hề sai, y coi thường quan miền Nam, coi thường Gia Luật Cần. Nhưng từ xưa đến nay, Nam Bắc viện của nước họ luôn mâu thuẫn với nhau.” Dừng một chút, Mạnh Lãng cười nói: “Đường đại nhân đúng là rường cột nước nhà, lần nào người Liêu đến Đại Tống cũng diễu võ dương oai, hống hách ngạo ngược. Khéo hôm nay là lần đầu tiên chúng phải chịu lép vế.”
Đường Thận chắp tay: “Mạnh tướng công quá khen, hạ quan không dám nhận.”
“Có gì mà không dám nhận. Chỉ e hôm nay người ta nhắc đến Đường đại nhân còn có thể nói là sư đệ của Vương đại nhân, chứ sang ngày mai, nhắc đến Vương đại nhân, họ phải kể là sư huynh của Đường đại nhân ấy chứ.” Mạnh Lãng khen hết nấc, nhưng lại khiến Đường Thận thoải mái lắm, nghĩ bụng, liệu sau này có lúc nào Vương Tử Phong phải tâng bốc mình thế không nhỉ? Nhưng ông ta cũng chỉ mớm cho cậu một miếng ngọt thôi, rồi vụt ngay một roi: “Ngay mai, việc đón rước lại giao cho Đường đại nhân tiếp nhé.”
Quả nhiên, trên đời đã bao giờ có nịnh suông.
Mạnh Lãng lợi dụng Đường Thận, cứ chắc mẩm rằng Đường Thận chỉ có thể mượn tay Vương Tử Phong để hoàn thành việc ông ta giao thôi. Nhưng ông ta đâu biết, Đường Thận ra khỏi bộ Lễ là đến điện Cần Chính, thi lễ với Lý Cảnh Đức đang ngoạm dưa giữa sân: “Lý tướng quân thần dũng cái thế, hạ quan hết sức khâm phục. Hôm nay nếu không có tướng quân, người Tống chúng ta đã phải chịu nhục trước người Liêu rồi.”
Lý Cảnh Đức quăng vỏ dưa, phủi tay: “Lũ người Liêu đấy rặt phường mãng phu, chỉ được cái sức vóc, việc gì phải sợ chúng.”
Đường Thận nghĩ thầm, ngươi có khá hơn bọn họ là bao.
“Ngày mai, tướng quân còn đến nữa không?”
“Đương nhiên phải đến rồi, sao lại không chứ!”
Đường Thận nín cười, vái dài: “Hạ quan đợi tướng quân ở điện Cần Chính.”
Tuy có Lý Cảnh Đức xông pha chắn trước, chuyện gì xảy ra cũng có thể nhường nguyên soái nhị phẩm đỡ cho, nhưng Đường Thận cũng không được diễm phúc phủi tay, ngồi mát ăn bát vàng. Về đến nhà, cậu bèn mưu tính xem ngày mai nên đối phó với người Liêu thế nào. Đúng lúc đó, Đường Hoàng gõ cửa vào phòng.
Đường Hoàng cầm theo cuốn sổ kế toán, đưa cho Đường Thận, đây là sổ ghi thu chi quý này của Đường gia.
Đường Hoàng nói: “Anh, sau khi phát hành tờ rơi như anh nói, Bách Bảo Các nhà ta đắt khách nhất thành rồi! Sao anh nghĩ ra ý hay thế, hôm nay quản lí Lục cứ tấm tắc với em.”
Đường Hoàng giả giọng quản lí Lục, lên mặt cụ non: “Nếu tiểu đông gia không ra làm quan mà chuyên tâm buôn bán, sản nghiệp Đường gia ta đã trải khắp Đại Tống từ lâu rồi!”