Nhưng thật ra có một việc mà Đường Thận đoán sai, ấy là Vương Tử Phong ốm nặng thật.
Vốn chàng đã nhiễm phong hàn từ trước, lại đánh liều đội gió đội tuyết ra ngoài thành đón cậu, thành ra tối đó Vương Trăn sốt cao li bì. Đường Thận vội vàng mời thầy thuốc đến kê đơn cho chàng, rồi trông cạnh giường từ tối hôm trước đến tối hôm sau.
Triệu Phụ chắc không tài nào tưởng tượng nổi, mình sai Đường Thận đến U Châu để Đường Thận đỡ đần công việc cho Vương Trăn, đồng thời xúc tiến công việc bên nước Liêu, thế mà cuối cùng việc thì nguyên xi, Vương Tử Phong thì đổ bệnh vì Đường Thận, còn Đường Thận lại dồn hết tâm trí để chăm sóc chàng. Chẳng trách hậu thế cứ cấm yêu đương chốn công sở, quả đúng là hợp lí hợp tình.
Đêm thứ hai, Vương Trăn bắt đầu hạ sốt từ từ. Sau cả một ngày đêm không chợp mắt, Đường Thận đến giờ mới yên tâm, bèn nằm ghé vào giường thϊếp đi.
Lúc tỉnh giấc, Vương Trăn thấy sư đệ nhà mình đang gối lên tay mình, ngủ đến là say sưa.
Chàng không đánh thức Đường Thận mà thích thú ngắm cậu mãi. Đến khi Đường Thận tỉnh ngủ, cậu ngạc nhiên nhận ra Vương Trăn đã dậy trước rồi. Đường Thận ngẩn ngơ giây lát, đoạn hỏi: “Huynh thấy sao rồi?”
“Ổn lắm.”
Đường Thận thở phào nhẹ nhõm: “Sư huynh dậy từ khi nào thế?”
“Tầm nửa canh giờ trước.”
Đường Thận ngạc nhiên: “Dậy từ bấy đến giờ, sao huynh không đánh thức ta?”
Vương Trăn hé môi, nhưng không nói gì hết.
Bình thường khi đùa với sư đệ nhà mình, chàng có bao giờ tiếc câu tiếc từ? Cứ hễ Đường Thận giận dỗi hoặc lo lắng, chàng đều thấy dễ thương vô cùng, ấy vậy mà chàng chẳng thể cất lên những lời âu yếm thực thụ. Làm sao mới có thể ngỏ lời rằng, thấy em lo cho ta đến nỗi không ngủ được, ta hạnh phúc và sướиɠ sung đến vô ngần?
Hồi lâu sau, Vương Trăn mới bộc bạch: “Cảnh Tắc à, ta thật lòng yêu em nhiều lắm.”
Trái tim Đường Thận xuyến xao rạo rực, song cậu cũng thấy hơi lạ: “Sao bỗng dưng huynh lại nói câu này?”
Vương Trăn: “Ta khát, tiểu sư đệ lấy cho ta chén nước được không?”
Đường Thận chẳng hiểu gì, nhưng vẫn đứng dậy lấy nước.
Vì sao bỗng dưng ta nói thế ư?
Bởi, sống trên đời ba mươi năm nay, ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu ai nhiều đến vậy.
Tình nồng say kìm sao cho đặng? Muôn vàn lời khao khát tỏ bày, chung quy lắng đọng trong một câu: ta thật lòng yêu em nhiều lắm.
Dĩ nhiên, quấn quýt mặn nồng không thể thiếu, song Đường Thận chưa quên mình đến U Châu để làm việc chứ không phải để yêu đương. Sau khi Vương Tử Phong khỏe lại, cậu liền tới ty Ngân Dẫn tìm gặp Vương Tiêu và Mai Thắng Trạch.
Năm ngoái, Đường Thận điều hai người đến U Châu tiếp nhận nhiệm vụ ở ty Ngân Dẫn. Giờ sau nửa năm, bọn họ cũng yên ắng ổn định cuộc sống ở U Châu. Dưới vỏ bọc quan viên ty Ngân Dẫn, từ lâu họ đã bí mật móc nối với Kiều Cửu ở phủ Tích Tân và thường xuyên liên lạc. Hai bên hẹn nhau cứ nửa tháng liên lạc một lần, nếu có việc khẩn cấp, Kiều Cửu sẽ về U Châu bàn thảo với Vương Tiêu và Mai Thắng Trạch.
Thấy Đường Thận tới, cả hai hết sức mừng rỡ.
Họ cùng đón Đường Thận vào cửa.
“Mùa đông U Châu lạnh quá thể, sao Cảnh Tắc lại tới đây?” Mai Thắng Trạch vừa đưa lò sưởi cho Đường Thận vừa hỏi. Tuy bậc quan của anh ta thấp hơn Đường Thận, nhưng là bạn thân hồi đi học của nhau, giữa họ không có sự xa cách thái quá của cấp trên và cấp dưới.
Vương Tiêu không nói chuyện phiếm, anh ta khêu lửa trong chậu than, rồi kể hết cho Đường Thận những tin tình báo mà Kiều Cửu vừa gửi về mấy hôm trước: “Đại nhân, ba ngày trước Kiều Cửu nhắn rằng vua Liêu chuẩn bị đến phủ Tích Tân săn thú. Đại thọ của vua Liêu vừa kết thúc; vì Vương tử Thái bảo Gia Luật Ẩn bị bãi chức nên phe Thái sư tổn thất nặng nề. Tuy nhiên, phe Nhị hoàng tử cũng không chiếm được nhiều ưu thế, mấy tháng gần đây, Gia Luật Xá Ca thường xuyên bị Gia Luật Định chèn ép.”
Mai Thắng Trạch cũng nói: “Nước Liêu không thể so được với Đại Tống, vua Liêu từng chinh chiến thời trẻ nên rất quân phiệt và độc đoán, nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng mười mấy năm qua, trong khi các bộ lạc khác ngày càng trở nên hùng mạnh thì vua Liêu, do nền tảng sức khỏe bị tổn hại từ trẻ, càng có tuổi càng không kham nổi việc triều chính. Liêu đế ngầm nhắm Nhị hoàng tử Gia Luật Xá Ca làm người kế vị, nhưng Thái sư Gia Luật Định lại về phe Tam hoàng tử. Cuộc săn bắn ở phủ Tích Tân hiện giờ do Nhị hoàng tử chủ trì.”
Đường Thận khẽ gật đầu, hỏi: “Tình hình vua Liêu dạo này thế nào?”
Vương Tiêu và Mai Thắng Trạch liếc nhau.
Đường Thận nhíu mày: “Sức khỏe vua Liêu ngày một sa sút, việc này hai người đều biết. Gia Luật Định dẫu một tay che trời cũng không dám vượt mặt vua Liêu. Vua Liêu muốn Nhị hoàng tử nối ngôi, Tiêu Châm thuộc phe Nhị hoàng tử, coi như về phe nhà vua. Vua Liêu, chính là mục tiêu thực sự mà chúng ta đang tiếp cận.”
Vương Tiêu nói: “Ta sẽ viết ngay mật thư, nhắn chuyện này cho Kiều Cửu.”
Ba người trao đổi thêm một lúc rồi mới nói sang chuyện gia đình.
Sau khi đến U Châu vào năm ngoái, Vương Tiêu đã ổn định cuộc sống ở đây. Vương Tiêu là họ hàng xa của Vương Trăn; khi anh ta đến Ninh Châu giám sát việc xây quan đạo, Vương Trăn đã cho Vương Tiêu một lá thư tiến cử. Nhờ đó, Vương Tiêu ở Ninh Châu như cá gặp nước. Bây giờ Vương Trăn đến U Châu, Vương Tiêu đã viếng thăm từ lâu, cũng nghe tin Vương Trăn bị ốm.
Vương Tiêu: “Sức khỏe Vương tướng công đã khá hơn chưa?”
Đường Thận: “Sư huynh không còn gì đáng ngại rồi.”
Vương Tiêu thở phào nhẹ nhõm: “Thế là hay nhất.”
Mai Thắng Trạch nói: “Chắc Cảnh Tắc cũng biết, đệ ở Quốc Tử Giám không lâu nên không quá quen thân với các bác sĩ, còn ta và Từ Bác sĩ là chỗ quen biết cũ, Từ Bác sĩ trước giờ vẫn quan tâm đến ta. Mấy hôm trước ông ấy gửi thư cho ta kể chuyện Lưu Phóng.”
Đường Thận: “Lưu Phóng à?” Ngẫm một lát, cậu mới lục ra được cái tên này từ sâu trong kí ức.
Sáu năm trước, khi Đường Thận còn đi học ở Quốc Tử Giám, Lưu Phóng là Thái học sinh xuất chúng nhất trường. Vào lần Thiên tử lâm Ung, Đường Thận đạt hạng nhất thì Lưu Phóng đạt hạng nhì. Về sau, hai người đều ghi danh bảng vàng, trở thành tiến sĩ cùng khoa.
Mai Thắng Trạch: “Chính là Lưu Phóng đấy. Nhắc đến lại thấy nghẹn ngào, chắc đệ chưa biết, không lâu sau khi đỗ tiến sĩ, Lưu Phóng rời khỏi Thịnh Kinh, đến Dương Châu nhậm chức. Cứ bình bình thì chẳng có gì đáng nói, nhưng những năm gần đây anh ta dần dần ngả theo Kỷ đảng, đáng nhẽ tương lai sáng lạn lắm, ngờ đâu…” Mai Thắng Trạch dừng lời một thoáng rồi mới nói tiếp: “Ngờ đâu hồi tháng Giêng lại phát sinh biến cố kia, Lưu Phóng bị liên lụy nên mất chức. Có thể đệ không rõ con người anh ta, nhưng ta thì cực kì hiểu. Hồi ở Quốc Tử Giám anh ta đã rất kiêu ngạo, một lòng quyết chí đỗ đệ nhất giáp. Giờ đây trở thành tội quan, bị tước hết công danh, anh ta chịu sao thấu?”
Đường Thận đã đoán được phần sau của câu chuyện: “Hiện giờ Lưu Phóng sao rồi?”
Mai Thắng Trạch thở dài: “Từ Bác sĩ đi dự lễ tang của anh ta nên mới viết thư cho ta đấy. Anh ta thắt cổ tử tự!”
Đường Thận thở dài, lòng bùi ngùi tiếc thương.
Cú ngã ngựa của Kỷ tướng thoạt trông có vẻ êm ả lặng lẽ; Thánh thượng vẫn chưa xáo trộn hết bố cục triều đình, chỉ nâng Từ tướng lên để giữ yên đại cục. Song, không ai biết rằng dưới lớp vỏ bình yên, đã có bao nhiêu viên quan điêu đứng vì trận gió dữ này.
Lưu Phóng chỉ là cái bóng của hàng ngàn, hàng vạn viên quan bị liên lụy. Đếm làm sao cho hết những người chịu chung số phận với anh ta!
Chạng vạng, Đường Thận trở về phủ. Vừa vào cửa, cậu thấy một người đàn ông trung niên mặc quan bào đi ra khỏi cổng. Khi giáp mặt nhau, người kia chắp tay hành lễ: “Hạ quan Lâm Hủ bái kiến Đường đại nhân.”
Đường Thận nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người không nhiều lời, Đường Thận bước vào cổng chính, đi tìm loanh quanh một hồi thì thấy Vương Trăn ở trong thư phòng.
Vương Tử Phong từ trước đến nay không bạc đãi bản thân bao giờ. Ngay cả khi ở nơi hẻo lánh hoang tàn như U Châu, thư phòng của chàng cũng phải đốt hương dìu dịu. Tuy chẳng phải loại hương quý hiếm đắt đỏ gì, nhưng cũng tỏa khói trắng vấn vít. Trên tường treo mấy bức tranh mặc cúc, để ý kĩ sẽ thấy đây đều là tác phẩm của chính Vương Tử Phong. Ngay bây giờ thôi, những bức tranh này cũng đã vô giá rồi, bởi Vương Trăn chính là “Trạng Nguyên vô song” mà Triệu Phụ đích thân chọn, tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ.
Thấy Đường Thận đến, Vương Trăn vẫy tay: “Cảnh Tắc.”
Đường Thận đi tới: “Vừa nãy Lâm Hủ đến tìm sư huynh hả? Có chuyện quan trọng hay sao?”
Vương Trăn: “Không có việc gì lớn đâu. Ngồi đi.”
Đường Thận ngồi xuống, Vương Trăn bỗng nhiên bày bàn cờ.
Đường Thận: “…”
“… Đánh cờ à?”
Vương Trăn vừa gom cờ, vừa đưa mắt nhìn Đường Thận. Chàng nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nghe giọng như đang cười, có ý mồi cho Đường Thận hỏi tiếp cái điều cậu đang thắc mắc.
Đường Thận hết biết phải nói sao: “Sư huynh với ta lâu lắm rồi có chơi cờ đâu!”
Vương Trăn ngạc nhiên: “Đã lâu lắm rồi cơ à?”
Đường Thận: “Ít nhất cũng phải… nửa năm?”
Vương Trăn tự trách: “Thì ra em thích đánh cờ với ta đến vậy, thế mà ta chẳng nghĩ đến. Đừng lo, sau này mỗi ngày ta đều chơi một ván với tiểu sư đệ.”
Đường Thận: “…”
Ai thèm chơi cờ với huynh!!!
Đường Thận tự thấy mình không có ham mê hành xác, chẳng có lí gì cậu lại muốn chơi cờ với Vương Trăn để rồi bị chàng “hành” cho! Theo bản năng, Đường Thận muốn từ chối, nhưng Vương Trăn đã gom xong cờ và đưa hộp cờ đen cho cậu rồi. Thử hỏi ai có thể nói “không” với Vương Tử Phong được cơ chứ? Đường Thận tiện tay nhận hộp cờ chàng đưa, xong lại hối hận tức thì.
Đường Thận ôm hộp cờ, thật thà nói: “Ta không thắng được huynh đâu.”
Vương Trăn cười: “Tiểu sư đệ vừa nói gì ấy nhỉ?”
Đường Thận: “…”
Ngài còn phải nghe lại lần nữa sao hở ngài?
Đường Thận ra chiều dửng dưng, thảy hộp cờ sang bên cạnh: “Ta không thắng được huynh, chẳng chơi.”
Vương Trăn cười đến là khoan khoái, đoạn chàng cầm tay Đường Thận, đặt hộp cờ vào. “Thế gian như cuộc cờ, em chưa đánh, làm sao đã biết không thắng được ta? Chí ít nếu nói về chiến thắng thì em đã thắng từ lâu rồi, em bắt gọn ta về tay em kia mà. Em xem, Cảnh Tắc ơi, đó chẳng phải nước cờ em thắng đẹp nhất hay sao?
Đường Thận nghe thế thì vừa đắc chí vừa buồn cười: “Ai thèm thắng huynh chứ, thắng được huynh thì có gì hay đâu.”
Vương Trăn than thở: “Đúng là chiếm được rồi thì chẳng biết quý, em đang hưởng phúc mà không biết mình có phúc đấy!”
Đường Thận chẳng buồn để ý đến chàng.
Trần đời chưa thấy ai tự thếp vàng lên mặt mình như thế!
Dĩ nhiên, Đường Thận vẫn đánh cờ với Vương Trăn.
Về khoản cờ vây thì Vương Trăn là bậc thầy. Trong đời, Đường Thận đã đánh cờ với ba người, một là Lương Tụng, hai là Phó Hi Như, và ba là Vương Tử Phong. Trong số ba người này, Phó Hi Như chơi tệ nhất, xếp trên ông là Lương Tụng, còn Vương Tử Phong là người giỏi nhất. Nhưng ngay cả Phó Hi Như cũng dư sức đè bẹp năm Đường Thận.
Đường Thận chơi mà chẳng tập trung gì cả. Căn bản cậu không thấy mình có cửa thắng, nhưng Vương Trăn cứ cố tình mớm quân cho cậu hòng giữ thế cân bằng giữa hai bên cho bằng được.
Thế rồi Đường Thận cũng hăng hái lên. Cậu đánh thêm một hồi, chỉ còn tí tẹo nữa thôi là thắng thì Vương Trăn ra đòn kết liễu, triệt tiêu hoàn toàn khí của cậu.
Đường Thận quăng cờ: “Ứ chơi nữa!”
Vương Trăn phì cười: “Thua là nghỉ luôn hở?”
Đường Thận nói cứng: “Lẽ nào thua còn cố chơi thêm?”
Vương Trăn nhìn cậu đắm đuối, đang định lên tiếng thì Đường Thận đã tranh lời: “Huynh khỏi cần nói, ta ỷ được chiều nên kiêu đây.”
Vương Trăn sửng sốt, rồi cười phá lên. Chàng đứng dậy ôm ghì lấy Đường Thận thơm một cái. Đường Thận đơ ra mất một lúc, đến khi hồi lại, tai cậu đỏ bừng cả lên. Ngượng quá đâm bực, cậu toan nói thì Vương Trăn đã bảo: “Đêm tháng Giêng lạnh thế mà vẫn thức thâu đêm hử?”
Đường Thận giật mình; cậu định thần, ngẩng lên nói: “Thúc tổ không hiểu, ta cũng không hiểu. Sư huynh… có hiểu không?”