Chương 20
Lâm Tiêu Mặc gục đầu xuống, giống như dùng hết sức lực mới có dũng khí nói ra, “Có một chút…”
Thấy mặt cô trắng bệch, Lâm Tiêu Mặc vội đỡ lấy vai cô, buộc cô nhìn thẳng vào mình, “Không được nghĩ lung tung, em trước tiên nghe anh nói hết đã.”
“Anh nói đi.” Thích Giai thở mạnh, cực lực làm cho thanh âm của mình không phát run.
Lâm Tiêu Mặc giọng nói rõ ràng, “Khi ở Hongkong, có một lần anh uống rượu, cô ấy dìu anh trở về, sau đó… nhưng bọn anh không phát sinh chuyện gì hết.”
Từ trước đến nay anh xã giao luôn chú ý đúng mực, đêm đó sở dĩ say như vậy, là vì khi bước vào khách sạn, thấy một người nhìn xa cực giống Thích Giai. Anh kìm lòng không được đuổi theo, mới phát hiện nhận sai người, cũng vì vậy mà chuyện cũ đã phủ đầy bụi lại quay về, làm cho anh uống một ly rót tiếp một ly, muốn làm cho thần kinh chính mình tê liệt.
Khi Lạc Hú tới đón anh, anh cơ bản đã say bất tỉnh nhân sự, cô đưa anh về nhà trọ, thân mật cởϊ áσ khoác cho anh, mặt kề nhau, lúc ấy đèn mờ, ánh mắt anh cũng trở nên mê ly. Không biết là do rượu quấy phá hay sao, nhưng anh lại lầm tưởng Lạc Hú trước mặt chính là nữ nhân mà anh vẫn nhớ nhung điên cuồng ấy, sự tức giận kìm chế đã lâu trong ký ức tức thì bùng nổ, anh đưa tay kéo cô xuống, miệng và tay ở trên người cô ấy tới lui tuần tra, khi sắp cởi bỏ quần áo thì anh bừng tỉnh, dừng lại mọi động tác, không thể cùng cô ấy tiếp tục.
Sau, anh và Lạc Hú đều ăn ý không nhắc lại chuyện đêm đó, từ đó về sau bọn họ cũng không có tiếp xúc gì thân mật nữa.
Thích Giai nghe xong, trong lòng tràn ngập phức tạp không nói rõ được. Cô cắn môi dưới, nhịn không được hỏi, “Vì sao lại dừng?”
Rượu say loạn tính là chuyện không lạ gì, cô sợ chính là anh thế nhưng có thể khắc chế bản thân dừng lại.
Lâm Tiêu Mặc cười cười, xoa tóc cô nói, “Không biết, chỉ là bỗng nhiên cảm giác được đó không phải em.” Thực tế, anh nghĩ mình đã quên Thích Giai, nhưng khi vùi đầu vào cổ Lạc Hú, rõ ràng nhận ra, đây không phải mùi hương của cô.
“Không phải em cũng có thể a…” Cô khẩu thị tâm phi, nói như thật.
Lâm Tiêu Mặc nhỏ nhẹ, giống như lần đầu tiên tự hỏi vấn đề này, thật lâu sau mới nói, “Có thể, trong tiềm thức anh còn nghĩ muốn chờ em. Dù sao vẫn cảm thấy được, em yêu người sạch sẽ như thế, anh thật có điểm gì, em khẳng định lại ghét bỏ anh, anh mới không để cho em có cơ hội làm vậy.”
“Ngu ngốc!” Thích Giai đem mặt chôn vào ngực anh, miệng giễu cợt anh, ánh mắt cũng không kiềm được mà đỏ lên.
Lâm Tiêu Mặc hôn lên tóc cô, “Anh thủ thân như ngọc cho em, có phải nên thưởng hay không.”
“À.” Thích Giai vuốt cằm.
“Vậy dọn tới đây ở với anh đi.” Anh nhân cơ hội nêu ra yêu cầu trọng điểm, khi thấy cô muốn từ chối lại nói, “Em xem, em dọn tới đây, có thể tiết kiệm tiền nhà và điện nước, anh có thể đưa em đi làm, phí giao thông cũng được miễn luôn. Anh còn có thể nấu cơm cho em, giúp em pha nước tắm, đương nhiên, tốt nhất là hai chúng ta cùng tắm, phí nước…”
Thích Giai vụt cười ra tiếng, ngắt lên thắt lưng anh một cái, hờn dỗi, “Mơ tưởng a.”
“Dọn tới đây đi, được không?” Anh cúi mặt xuống, đem cô vây lại một chỗ.
Trời, lại là giọng điệu này, lại là bộ dạng con nai vàng ngơ ngác đáng thương, dù biết rõ anh đang giả vờ, nhưng Thích Giai không tự chủ được mềm lòng, lại gật đầu vui sướиɠ. Ai! Nhu tình của người trong lòng là vết thương chí mạng của nữ nhân, xưa nay đều vậy.
Gian kế được thực hiện, người nào đó khóe miệng nhếch lên, đã qua nhiều năm, anh vẫn có thể nắm được chuẩn xác tử huyệt tiểu trư nhà anh, làm nũng, bộ dáng đáng thương chút, trăm lần không sai.
Ngày hôm sau là cuối tuần, sáng sớm Lâm Tiêu Mặc liền thu xếp giúp Thích Giai chuyển nhà. Cân nhắc tiền thuê nhà giao đến cuối năm, Thích Giai không phải lần đầu dọn nhà, chỉ là đóng gói quần áo cùng một ít đồ vật cần dùng sinh hoạt thôi.
Thu dọn xong, Lâm Tiêu Mặc lại đem cô đi siêu thị gần đó mua đồ ăn, nói muốn tự mình nấu cơm, chúc mừng cô chuyển đến nhà mới. Thích Giai cơ bản vẫn hoài nghi khả năng nấu cơm của anh, bất quá khi nhìn thấy Lâm Tiêu Mặc bận rộn trong nhà bếp, cô không thể không thừa nhận, nhìn anh nấu cơm thật là một cảnh đẹp vui mắt.
Rõ ràng là động tác trong bếp núc, đến tay anh lại hiện lên vài phần khí chất tao nhã, bên này cắt thái, bên kia nấu nước, không nhanh không chậm chuyển động, lại tính toán hợp lý, như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, đặc biệt vẻ mặt chuyên tâm của anh, cực kỳ hấp dẫn người khác. Khó trách Trương Tiểu Nhàn lại nói, khi nam nhân nấu cơm sẽ rất tình cảm. Hiện tại với Lâm Tiêu Mặc, tình cảm này càng rối tinh rối mù.
Thích Giai dựa vào cửa, ánh mắt si mê dừng lại trên người anh. Không ngờ tới Lâm Tiêu Mặc đang nấu cơm đột ngột quay lại, bắt quả tang hành vi nhìn trộm của cô.
“Bảo bối, em nhìn như vậy, anh không chịu nổi a.” Anh nhếch khóe môi, con ngươi đen mỉm cười.
Thích Giai ngẩn ra, cũng như vậy, bọn họ trước đây cũng đã từng nói qua ___ “Bạn học, nhìn tôi như vậy, không chịu nổi.”
Chỉ một câu, làm cho hai người không hẹn mà cùng nhớ tới chuyện cũ, Lâm Tiêu Mặc tay cầm dao giật mình dừng lại, một lát sau mới cười cười, cúi đầu, tiếp tục thái, miệng thì thào mở lời, “May mắn.”
Hai chữ bất ngờ, Thích Giai cũng hiểu được thâm ý trong đó. Anh và cô giống nhau, đều xúc động, may mắn, họ đều chờ đợi lẫn nhau; may mắn, đi dạo một vòng, họ rốt cuộc cũng đứng cùng một chỗ.
Không hiểu sao, Thích Giai rất muốn ôm anh. Cô dời bước qua, vòng tay qua thắt lưng anh, mắt dính sát vào lưng, xúc động lặp lại, “May mắn.”
Động tác trên tay Lâm Tiêu Mặc cứng đờ, khi anh học nấu ăn, cảnh tượng như thế này anh đã ảo tưởng qua vô số lần, anh nấu cơm, cô đột nhiên đến sau lưng ôm anh. Anh mỉm cười, xoay người, đem cô đặt vào trong ngực, ngón tay lướt qua thái dương cô, “Nóng không?”
Thích Giai lắc đầu, đột nhiên nhớ đến đoạn đối thoại giữa họ mấy ngày trước, vì thế nghịch ngợm nói, “Anh nóng không? Cởϊ qυầи áo sẽ không nóng nữa.”
Lời cô làm Lâm Tiêu Mặc ngẩn ngơ luôn! Cô gái nhỏ này cũng dám trêu tình với anh?
“Lá gan càng lúc càng lớn a…” Anh cắn đôi môi đỏ mọng của cô, nói nhỏ.
Thích Giai không kháng cự, hai tay vòng qua cổ anh. Nhận thấy cô đáp lại, Lâm Tiêu Mặc hôn càng nhiệt liệt hơn, anh mở cánh môi cô, đưa lưỡi vào trong cuốn quýt triền miên.
Cuối cùng, anh dời môi đi. Cô nhìn anh, hai gò má phiếm hồng, thân mình thở hổn hển mà phấn khích không thôi.
Lâm Tiêu Mặc nâng cằm cô, giọng ám muội hỏi, “Đói sao?”
Thích Giai hai mắt mê hoặc, lắc lắc đầu.
“Vậy trước ăn anh no đi.” Lời nói cùng hơi thở nóng bỏng thổi vào tai cô.
Thích Giai còn chưa phản ứng kịp đã bị đặt lên bàn, K một chút ~ cắn. Bàn tay to tham lam của anh tiến vào trong quần áo cô, ý tứ dụ dỗ. Cho đến khi thứ bó buộc trên ngực bị tháo ra, mới làm cho cô bừng tỉnh, bối rối đẩy mặt anh, “Chờ chút.”
“Chờ không được.” Lâm Tiêu Mặc đem mông cô áp sát vào, chứng minh khát vọng đang bức thiết bao nhiêu.
Thích Giai liếc mắt thấy cửa sổ đang mở ra một nửa, kinh hoảng đưa tay chặn mọi động tác của anh lại, “Qua, vào trong phòng được không, sẽ bị nhìn thấy.”
“Thực rắc rối.” Lâm Tiêu Mặc bất đắc dĩ thở sâu, ôm lấy cô, đi nhanh vào phòng nghỉ.
Anh đem cô đặt trên giường, không cho cô thời gian e lệ lùi bước, môi nhanh như chớp giữ chặt cánh môi thơm mát kia.
“Tiểu trư, tiểu trư…” Anh gọi cô thân mật, mỗi lần gọi đều cùng với một lần hôn nhẹ, từ đôi môi hồng tươi như hoa, đến nơi trắng nõn mẫn cảm, lại đến nơi cao ngất trước ngực. Anh hôn phủ khắp nơi, đồng thời khơi mào tình ý, trên người cô đã in đầy ấn kí của anh.
(Tác giả: jj rút gọn, tỉnh lược 100 chữ, không ảnh hưởng đến nội dung truyện, muốn xem có thể đích thân gửi thư yêu cầu.)
Thích Giai rít lên, thúc vào bộ ngực tinh tráng kia, lý trí còn sót lại nhắc nhở, “An toàn~”
Hỏa nhiệt không như tưởng tượng mà rút đi, ngược lại càng ép càng thâm. Lâm Tiêu Mặc đưa tay lấy chiếc hộp đặt trên tủ đầu giường, một mặt tiếp tục, một mặt trêu tức hỏi, “Tiểu trư, hoa lài hay hoa hồng?”
“Không biết.” Thích Giai thanh âm run rẩy, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn cùng ngượng ngùng, hồng như tôm luộc.
“Không biết?” Anh cười gian, “Vậy đều thử hai cái xem.”
Anh thô bạo xé vỏ bao, khi mở ra, trong không khí quả nhiên phảng phất mùi hoa lài nhẹ nhàng.
“Thích không?” Anh hỏi, cũng không chờ cô công bố đáp án, liền hung hăng nhập vào nơi kiêu ngạo phong vân kia.
Thích Giai không biết trả lời thế nào, liền đem mặt vùi vào gối, cắn môi không cho thanh âm tràn ra.
Lâm Tiêu Mặc thấy cô ẩn nhẫn không nói, bất mãn lắc đầu, “Không vui sao? Vậy đổi loại khác.”
Anh cười gian, tốc độ càng nhanh, lực đạo cũng càng cường đại, bức cô kêu lên, khóc thầm thừa nhận, “Thích, rất thích…”
“Anh cũng thích.” Anh kéo chân cô đặt trên cánh tay.
(Tác giả: nơi này H, tỉnh lược 100 chữ tiếp, không ảnh hưởng nội dung chính, muốn xem cụ thể, gửi thư vào hòm thư, sẽ gửi cho bản gốc.)
Động tác còn đang kéo dài, giai điệu vẫn mãnh liệt như trước. Thật lâu sau, anh mới đưa cô lêи đỉиɦ phong vân. Mồ hôi nam tính, thân thể mạnh mẽ nam tính đè xuống, Thích Giai nhẹ hừ một tiếng, bị Lâm Tiêu Mặc xoay thân qua, nằm úp sấp trên ngực anh mà thở.
Ngón tay thon dài đặt lên tấm lưng trắng như tuyết, ôn nhu nhẹ nhàng vỗ về, không chứa tình ý, lại càng thêm thân mật.
“Nghỉ ngơi chút đi.” Lâm Tiêu Mặc hôn cô, nhẹ giọng nói.
“À.” Thích Giai mệt cực kỳ, tìm được một tư thế thích hợp nhất, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhìn nữ nhân trong lòng mình ngủ say, khóe miệng Lâm Tiêu Mặc uốn lên một độ cong vui sướиɠ, anh khẽ vuốt tóc cô, lẩm bẩm, “Anh yêu em.”
Thích Giai vừa ngủ một lúc, đã bị lực đạo mềm mại làm tỉnh giấc.
“Ưm?” Cô nửa mê nửa tỉnh, đôi mắt buồn ngủ hơi giương lên, còn chưa rõ ràng tình huống.
“Điện thoại của em.” Lâm Tiêu Mặc đem điện thoại đang rung mạnh đặt vào tay cô, đi thẳng ra ngoài.
Thích Giai nhẹ nhàng mở mắt, thấy dãy số lạ trên màn hình, khó hiểu bấm nút nhận máy, “Uy?”
“Xin chào, Thích tiểu thư.” Trong điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp.
Thích Giai lễ phép hỏi, “Anh là?”
Đối phương không trực tiếp trả lời, chỉ cười hỏi, “Thích tiểu thư, vì sao không nhận hoa của tôi?”