Lúc hai người bọn họ đã đi vào siêu thị hẳn rồi, tôi vẫn đứng ngây ra. Điện thoại trong túi rung lên lần thứ hai mới giật mình lấy ra xem. Huy gọi tôi:
“Anh đang ở bãi đỗ xe. Em mua đồ xong thì ra đấy.”
“Vâng.”
Tôi ra thẳng bãi đỗ xe ngay, sợ lảng vảng ở đây lại gặp người quen nữa thì khổ. Bước đi nhanh chóng về phía xe Huy đã đậu sẵn ở đó, động tác lên xe, đóng cửa, cài dây an toàn nhanh gọn và dứt khoát. Hơi thở của tôi bởi vừa đi nhanh, cũng vừa chưa kịp trấn tĩnh lại vì cảnh lúc nãy nên vẫn còn dồn dập.
Huy thấy tôi khác lạ nên hỏi:
“Em không mua gì à? Sao lại vội vậy?”
“Dạ…định mua ít đồ nhưng không có. Sợ anh đợi nên đi nhanh.”
“Sợ anh đợi hay lại sợ ai nhìn thấy?”
Huy nói nhưng vẫn không nhìn tôi mà bắt đầu nổ máy, đánh lái chạy xe. Tôi rất khó xử mỗi khi anh ta nói về việc tôi ngại ngần tránh né mọi người về mối quan hệ của chúng tôi. Tôi làm điều này vì anh ta, vì tôi, vì lợi ích cho cả hai. Nhưng sao với Huy có lẽ điều này luôn gây cho anh sự bực bội khó chịu. Mà tại sao anh lại khó chịu tôi cũng không rõ. Vì quá rõ ràng là chúng tôi đến với cuộc hôn nhân này vì lợi ích của từng người. Hay ho gì mà để thiên hạ biết điều ấy. Tôi giữ kín cũng là chuyện nên làm chứ.
Thấy Huy không vui tôi cũng hơi khó chịu. Nhưng vì đang cùng về nhà mẹ nên tôi không muốn cả hai mang bộ mặt không vui này về với mẹ. Mẹ tôi vẫn nghĩ rằng chúng tôi yêu thương nhau nên lấy nhau. Bà vẫn cho rằng Huy có tình cảm với tôi. Tôi vì không muốn giải thích nhiều nên vẫn im lặng, mặc bà nghĩ thế nào cũng được. Miễn bà vui vẻ.
Bởi vậy mỗi khi trước mặt bà, tôi và Huy vẫn phải giả lả quan tâm, để ý nhau.
“Nếu anh không vui điều gì thì có thể để lát nữa về nhà nói được không? Em không muốn mẹ em nghĩ ngợi gì về chuyện anh và em?
“Anh hiểu. Mẹ sẽ không phải phiền lòng đâu. Em yên tâm.”
Sau đó cuộc đối thoại giữa chúng tôi rơi vào bế tắc. Tôi vốn đã kiệm lời sẵn. Huy cũng là người không nói lời thừa thãi bao giờ nên giữa chúng tôi nếu có giao tiếp thì cũng chỉ loanh quanh chuyện công việc.
Nghĩ đến công việc, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi Huy, mà đa phần đều có dính tới Nam nên tôi còn đang phân vân không biết nên mở lời thế nào. Cũng vì một nỗi thấy anh ta cũng chả thèm hỏi thăm tôi lấy một câu trong khi hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến phòng mới, nên tôi cũng ngại mở miệng.
Tôi liếc qua thì Huy vẫn chăm chú nhìn đằng trước lái xe. Anh ta đeo kính râm nên tôi không thấy được biểu cảm thế nào. Tôi chỉ liếc nhìn một cái rồi lại quay đi nhìn ra cửa sổ. Đường xá giờ tan tầm thật là chật chội đông đúc. Ngoài kia ai cũng bịt kín mặt mũi tóc tai, người chở con nhỏ, người thì túi lớn túi nhỏ đồ ăn. Nhìn lại mình, vừa thấy mình sướиɠ, mà cũng thấy mình …bất hạnh.
Sung sướиɠ vì không phải lo toan chuyện cơm nước hàng ngày, chuyện nhà chuyện cửa đã có chị Xuân lo rất chu đáo. Về đến nhà là có sẵn cho ăn. Không động tay động chân vào việc nhà.
Mà cũng chính vì hoàn cảnh như thế nên cũng thấy mình bất hạnh một cách bất thường. Cũng làm vợ, cũng có chồng, nhưng có cũng như không có. Lắm khi cái sự tất tả, cực nhọc của những người làm vợ làm mẹ kia cũng là niềm ao ước của ai đó.
Hình như tôi ….đang có ao ước đó thì phải?
Khi cảm xúc vừa chạm vào giới hạn đó, tôi liền chặn đứng lại ngay. Chuyện khẩn trương hiện giờ, chiếm ưu tiên số một hiện giờ là công việc. Đợi đến lúc tôi vững vàng rồi, ly hôn với Huy xong, thì chắc là sẽ có cơ hội ấy thôi.
Nghĩ thế nhưng trong lòng cứ buồn buồn mà chẳng rõ nguyên do. Khẽ thở dài một cái trong bụng, tôi lôi ý thức trở lại vào công việc.
Huy đang lái xe nhưng anh ta vẫn nhận ra được là tôi đang suy tư gì đó, nên lại hỏi tôi:
“Hôm nay thế nào?”
“Cơ bản là em hiểu những gì chị Thảo muốn truyền đạt về lý thuyết, qui trình.”
“Cũng không phải vội vàng. Nhân viên kinh doanh thì cần quan sát nhiều, tự khắc sẽ có bài học. Chị Thảo là người nhiều kinh nghiệm, nên quan sát, học hỏi chị ấy.”
“Bên kinh doanh có liên quan gì nhiều đến khối bán lẻ không?”
“Không đυ.ng chạm. Chỉ có quản lý thì thường xuyên trao đổi số liệu.”
Vậy là đúng như Uyển Nhi nói với tôi. Nhưng mà cái cảnh lúc nãy thấy chị Thảo và Nam sánh đôi tôi vẫn không bỏ qua được, lại không biết vòng vo để hỏi Huy. Nhưng mà tôi chưa kịp hỏi thì Huy đã bẻ câu chuyện sang hướng khác:
“Sao lại hỏi về khối bán lẻ? Em quan tâm đến bên đấy à?”
“À…cũng có một chút.”
Đột nhiên Huy lách xe một cái làm tôi hết hồn. Nhìn đằng trước thì không đến nỗi có tình huống gì nguy hiểm. Cái con người này bị làm sao vậy? Đoán rằng chắc anh ta sợ tôi cấu kết với Nam nên tôi vội thanh minh:
“Không như anh nghĩ đâu, đừng có phán xét em như vậy.”
“Em biết là anh đang nghĩ gì à?”
“Em đoán thôi nhưng chắc là đúng. Em hoàn toàn vô tư ở công ty này. Bốn năm qua em cũng không hề đứng cạnh ai cả.”
Huy nhếch mép cười:
“Dù em có muốn phủ nhận thì sự thật em vẫn là phụ nữ đã có chồng. Hãy nhớ kỹ điều này.”
Ơ kìa, anh ta nói cái gì thế?
“Thực sự không hiểu anh nói gì? Em vẫn tôn trọng anh mà.”
“Nên như vậy. Tốt nhất đừng bao giờ để anh thấy cái cảnh em nhận hoa hay nhận thứ gì đó từ bất cứ ai, ít nhất trong khi vẫn còn là vợ anh.”
Trời ạ. Anh ta lại mang trạng thái của người ra lệnh trong công việc đây mà. Một lần nữa tôi phải cố nhịn xuống nỗi bực bội vì đã về tới khu chung cư mẹ tôi ở.
Chuẩn bị xuống xe thì Huy bảo tôi:
“Anh có mang mấy hộp đông trùng hạ thảo hôm trước đối tác gửi tặng, để ghế dưới. Em lấy mang lên cho mẹ dùng.”
Đang còn ấm ức trong bụng nhưng khi nghe Huy nói lời này xong, tự nhiên cơn bực bội xẹp xuống hẳn.
Tôi ít khi để ý phải mua gì cho mẹ mỗi khi về nhà. Phần vì nghĩ mẹ cần gì mẹ sẽ gọi tôi liền, trước giờ vẫn vậy. Phần vì mẹ con đã quá quen thuộc với nhau rồi, còn quà cáp chi nữa.
Mỗi khi về nhà nếu mẹ có dặn tôi mua gì thì tôi sẽ mua. Thông thường là tôi sẽ biếu mẹ ít tiền vì bây giờ sống ở nhà Huy tôi không phải tốn kém gì chuyện sinh hoạt hàng tháng, nên bao nhiêu lương vẫn còn đấy, tôi vẫn dành cho mẹ một khoản. Và tôi nghĩ như vậy là đủ.
Hôm nay lần đầu tiên một ông con rể hờ lại có ý mang quà về cho mẹ vợ, mà lại là quà không xoàng tí nào. Hành động này của Huy vừa khiến tôi hổ thẹn, vừa khiến tôi ngại ngần. Mà sâu trong đó, cũng có một chút ấm áp.
Với mối quan hệ của chúng tôi, thực sự tôi không trông đợi gì ở Huy sẽ đối tốt với mẹ tôi. Và anh ta cũng có thể cư xử lạnh nhạt tôi cũng không có gì trách cứ anh ta. Nhưng đằng này, anh ta vẫn chăm lo cho mẹ tôi như một đứa con. Điều này làm tôi vô cùng khó xử.
Tôi ngẩn ra vài giây, chậm chạp lên tiếng:
“Cảm ơn anh. Lần sau việc của mẹ cứ để em lo. Anh bận rộn như thế…”
“Anh không có mẹ, nên anh xem mẹ em cũng là mẹ anh.”
“Nhưng anh cứ tốt với em thế này…em không biết phải đối lại với anh thế nào?”
“Cứ tự nhiên như em ngày trước. Mạnh mẽ phát triển công việc mới.”
Hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, tôi ngước mắt nhìn thẳng vào chồng mình:
“Vâng.”