Chương 28: Em Gọi Tôi Là Gì Đấy?

Tôi không có ý muốn khai thác Nhi những thông tin liên quan đến phòng ban gì hết, chỉ đơn giản là muốn tạo mối quan hệ quen biết khi đến một nơi được coi là xa lạ với tôi. Cho nên tôi nói chuyện khá thoải mái chứ không dè dặt. Cũng như tôi, Nhi cũng nhiệt tình đối đáp. Hỏi han gia cảnh của nhau thì tôi được biết Nhi về Thiên Long cũng ba năm rồi, tức là cũng đã chinh chiến ở phòng kinh doanh được ba năm. Nhưng cô ấy hiểu nhiều về công ty hơn tôi. Cũng phải là bởi vì làm kinh doanh thì tiếp xúc với ban giám đốc nhiều nhất, họp với sếp nhiều nhất.

“Ngoài những cuộc họp định kỳ hàng tháng, tụi mình còn phải thường xuyên báo cáo qua email và những cuộc họp đột xuất nữa đấy.”

“Ồ, có vẻ sếp bám sát mảng kinh doanh quá nhỉ?”

“Chứ sao nữa, doanh thu, lợi nhuận mà, lại là mối quan hệ với khách hàng nữa. Mảng kinh doanh bên mình đa phần đều là những khách hàng lớn.”

“…” – Tôi không biết nói gì vì hoàn toàn mù tịt về hoạt động cũng như mối quan hệ giữa sếp và phòng kinh doanh. Vậy hoá ra nếu tôi đã làm ở đây thì có phải cũng sẽ thường xuyên gặp Huy hay không? Tôi vẫn chưa quen với việc tiếp xúc với anh ta ở công ty.

“Từ từ cậu sẽ quen. Có sự gần gũi tương tác nhiều với sếp cũng tốt mà.”

“ừ, hy vọng mình sẽ thích nghi được.”

“Mà này, mình chưa từng thấy có trường hợp nào như cậu, do cơ cấu mà được điều chuyển đến phòng kinh doanh cả.”

“Mình không hiểu, ban giám đốc đề nghị thì mình đồng ý thôi à.”

“Bạn có quen biết với ban giám đốc hay sao mà được đề nghị hay vậy?”

“Không, mình không quen ai cả.” – Tôi vội vàng lấp liếʍ và phải tạo vẻ mặt ngây ngô với Nhi.

“Vậy thì chắc bạn phải có năng lực đặc biệt, tố chất đặc biệt đó, nên mới được sếp nhìn ra.”

“Mình không biết nữa, nhưng dù sao cũng là người mới, có gì nhờ Nhi chỉ thêm nha.”

“Có gì đâu, làm riết rồi nghề dạy nghề à. Đầu tiên là đầu tư vào bề ngoài đi, mình nói thiệt đó. Làm nhân viên kinh doanh đi gặp khách hàng mà xuề xoà hay chân chất bình thường là không được đâu.”

“Mình vào đây nhìn qua cũng thấy vậy. Sẽ chú ý hơn.”

Tôi và Nhi vừa ăn vừa cà kê cũng gần hết giờ nghỉ.

Buổi chiều hôm ấy, chị Thảo lại mang đến cho tôi một xấp giấy không phải tài liệu mà là hoá đơn chứng từ nhờ tôi tổng hợp lại theo danh mục.

Cái này thì tôi rành, nên tôi nhận công việc một cách thoải mái. Đang cắm cúi say mê làm việc thì nghe thấy tiếng nói quen quen:

“Chào chị”

“Nam hả, đợi chị một chút. Em vào phòng họp trước đi, hai phút nữa chị xong”

Tôi quay ra thì thấy Nam đi vào. Nghe chị Thảo nói vậy có nghĩa là anh ta đến đây gặp chị Thảo có việc gì đó. Nam cũng vừa nhìn thấy tôi. Anh ta có vẻ ngạc nhiên, nhưng tạ ơn trời Nam còn biết giữ chừng mực không nhận tôi là người quen.

Tôi liền đưa mắt lên màn hình máy tính trước mặt để tiếp tục công việc thì bạn Nhi kế bên vang lên:

“Lâu rồi mới thấy anh Nam qua. Hôm nay không mua gì cho phòng em hả?”

“Anh đi vội nên không kịp mua gì, chết chết đắc tội với mọi người quá. Lần sau anh bù gấp đôi nhé.”

“Tự nguyện nha, không ai ép anh đâu đấy.”

Thấy Nam gần tiến lại chỗ của tôi và Nhi, tôi liền đứng dậy bước ra khỏi phòng. Tôi đến khu vực pha café, chậm rãi pha cho mình một tách café, câu giờ để tránh mặt Nam.

Vừa nhấm nháp café, vừa suy nghĩ về cảnh lúc nãy, khi Nam đến tìm chị Thảo, Nhi lại bắt chuyện với Nam có vẻ rất thân quen. Xem ra việc Nam đến phòng kinh doanh này là thường xuyên chứ không phải là hiếm hoi. Vậy thì chẳng lẽ từ giờ tôi phải thường xuyên đυ.ng mặt anh ta hay sao?

Đang còn nghĩ cách để hạn chế việc nhìn thấy anh ta ở đây, tôi giật bắn mình xém tí là phun café ra khỏi miệng khi bất thình lình có giọng nói sau lưng:

“Sao không mang café vào phòng mà đứng đây?”

Nghe giọng tôi đã biết là ai. Trấn tĩnh vài giây cho tim đập chậm lại, tôi mới quay lại nhìn anh ta:

“Anh muốn hù chết người hay sao mà lên tiếng bất thình lình vậy.”

“Em làm gì mà thấp thỏm vậy? Công việc căng thẳng à?”

“Không có, tự nhiên muốn ra ngoài cho đỡ ngột ngạt tí thôi. Anh đi đâu qua đây vậy?”

“Anh ghé phòng kỹ thuật một chút. Em rảnh pha dùm anh tách café đen.”

Hay quá, đã đứng đây thì có ai bận. Tôi đành bỏ tách của mình xuống pha cho Huy tách café đen theo yêu cầu. Tôi cũng muốn làm nhanh để anh ta còn đi. Tôi không muốn ai thấy tôi và giám đốc lại đứng nói chuyện riêng ở đây. Dù chỗ này cũng là chỗ thanh thiên bạch nhật chứ không mờ ám gì, nhưng tôi muốn hạn chế được chút nào hay chút đấy.

Khổ ghê. Vào phòng thì không muốn đυ.ng mặt Nam. Ra đây thì không dám đứng chung với Huy. Lúc này tự nhiên thấy bọn đàn ông thật phiền phức. Hay là tôi phiền phức nhỉ?

Huy dợm bước đi thì tôi gọi lại:

“Này…này.”

Huy quay lại, cau mày nhìn tôi:

“Em gọi anh kiểu gì thế?”

“Em… anh đừng bắt bẻ em nữa. Anh mau cầm café đi đi.” – Tôi vừa ấp úng không biết trả lời thế nào, vừa muốn đẩy anh ta đi thật nhanh. Đúng là tôi thất lễ, nhưng bảo tôi phải gọi anh ta thế nào cho phải, cũng khó với tôi trong tình cảnh này.

“Đừng ngại đến nỗi gọi anh như gọi người dưng nước lã như thế.”

“Được rồi, em xin lỗi sếp. Café của sếp đây ạ.”

Huy đưa tay ra cầm lấy ly café. Khi tay anh chạm vào thành ly, ngón tay thon dài của anh chợt lướt qua chạm vào ngón tay tôi khẽ khàng. Tim tôi đánh thịch một cái. Chỉ là cái lướt nhẹ của ngón tay thôi mà sao tự nhiên tôi lại giật mình tới vậy.

Cầm lấy ly café, anh ta quay người bước đi. Bóng lưng thẳng tắp. Bước chân dài bước đi vững chãi. Tôi cứ đứng ngây ra nhìn bóng dáng ấy ngày một xa dần nơi hành lang hun hút, trong lòng cứ nhấp nhô, bồi hồi mà chẳng hiểu vì sao.

Lại phải dùng ý thức để chặn lại sự hồi hộp, bồi hồi không rõ nguyên do. Tôi tự biện hộ rằng có lẽ vì tôi và Huy chưa bao giờ đυ.ng chạm với nhau về mặt cơ thể, cho nên tôi nhạy cảm thôi. Tức là không phải Huy mà bất cứ người đàn ông nào vô tình chạm vào tôi thì chắc là phản ứng của cơ thể tôi cũng bị như vậy. Quan trọng là chính mình phải điều chỉnh được.

Tạm hài lòng với sự biện hộ ấy. Tôi quay về phòng làm việc.

Lúc vào phòng đã thấy chị Thảo ngồi ở chỗ chị ấy, không thấy Nam đâu. Tức là Nam đã đi khỏi rồi.

Tôi giả lả hỏi Nhi:

“Anh hồi nãy tìm chị Thảo làm phòng nào vậy Nhi?”

“Ảnh là quản lý cụm bán lẻ số bốn. Thường xuyên qua đây để lấy số liệu bên chị Thảo.”

“Ủa mình tưởng bên bán lẻ với bên mình không liên quan nhiều chứ.”

“Về nghiệp vụ thì không liên quan mấy, khách hàng cũng không đυ.ng nhau, nhưng cùng là quản lý nên họ vẫn phải làm việc với nhau để báo cáo định kỳ doanh thu kinh doanh chung. Nói chung đó là việc của quản lý chứ không liên quan đến bọn mình đâu.”

“Thấy Nhi nói chuyện với anh ta thân tình còn nhắc chuyện mua đồ ăn gì đó.”

“Suỵt, chuyện này không nhiều chuyện ở đây được. Khi nào ra ngoài kể cho nghe.”

“Ờ…”

Tôi cũng khá tò mò không biết chuyện gì mà Nhi không nói được ở đây. Mà thực ra tôi lại không muốn nghe những gì liên quan đến Nam lắm. Nhưng vì lại có liên quan đến nơi tôi làm việc nên lại kí©h thí©ɧ trí tò mò của tôi.

Tưởng rằng dứt hẳn được rồi, giờ lại vẫn nên biết chuyện của anh ta. Đúng là nghiệt ngã!!

……

Hôm đấy, vì là ngày đầu tiên tôi gia nhập phòng kinh doanh nên không có gì phải tăng ca. Hơn năm giờ tôi thu dọn đồ chuẩn bị về. Hôm nay tôi có hẹn với mẹ sẽ về nhà để ăn cơm tối với mẹ. Tôi nhắn Huy:

“Em về nhà mẹ ăn cơm. Tối em mới về nhà.”

Ngay lập tức Huy nhắn lại:

“Đợi anh một chút, anh về cùng em.”

Hôm nay tôi ra đường có xem giờ hay không mà cả ngày toàn bị đặt vào tình huống phải tránh mặt người này người kia. Tôi nhắn lại Huy:

“Vậy em chờ anh ở siêu thị. Sẵn em vào đó mua ít đồ.”

Tôi chẳng có kế hoạch mua gì trong siêu thị cả. Nhưng vì sợ không dám lên xe của Huy ở công ty nên phải nói anh ta đón tôi ở siêu thị gần đấy.

“Nơi hẹn hò đậm chất thương mại. Em có tố chất của người kinh doanh đấy.”

Tôi không thèm trả lời nữa. Tiu nghỉu thu dọn đồ rồi ra siêu thị để …hẹn hò.

Nói về mẹ tôi. Sau khi tôi kết hôn được hơn một tháng thì tôi bán được căn nhà cũ. Môi giới bên chung cư mới có gọi tôi vài lần. Tôi nghe lời chị Châu dặn là gom khoảng vài căn để ông xã chị đi đo một lần cho đỡ mất công. Hôm đầu tiên môi giới giới thiệu cho sáu căn. Đi lên đi xuống, đi tới đi lui block này block kia cuối cùng không chọn được căn nào có cửa vượng.

Ông xã chị Châu rất kỹ tính. Ảnh chẳng nói gì nhiều, cứ đo cửa xong, đo hai ba lần gì đó, ảnh ngắm nghía toàn bộ ngôi nhà, rồi chỉ nói ngắn gọn: “không được.”

Tôi nghe “không được” thì hiểu là không được. Nhưng cũng tò mò xem lý do vì sao nên tôi hỏi anh “hướng này không được hả anh?” Anh trả lời: “cửa này vừa suy khí vừa rơi vào thế tự hình. Ở nhà này vừa không có tiền, vừa bị thần kinh.”

Ôi tôi nghe mà sợ quá. Từ ngữ chuyên môn thì tôi không hiểu nhưng mấy ý “không có tiền” với “bị thần kinh” thì tôi hiểu ngay.

Tôi thấy chị Châu đứng hỏi anh thêm vài câu, rồi chị giải thích cho tôi là: “cửa suy khí nghĩa là khí kém, sẽ không trợ cho người sống trong nhà được. Tức là sức khoẻ cũng kém mà tinh thần cũng tệ. Như vậy thì không có tiền là đúng rồi. Còn tự hình nghĩa là người sống trong nhà này sẽ thường xuyên tự làm khổ mình bằng những ý nghĩ tiêu cực, rồi làm dày vò người khác.”

“Thế thì thôi ạ. Vẫn còn vài căn, anh chị đi cùng em.”

Nhưng mà hôm đấy đo sáu căn nhà không được căn nào. Tôi vừa chán vừa mệt. Không ngờ tìm được căn nhà đúng phong thuỷ lại khó như vậy. Nhưng nghĩ lại anh chị đi đo không thấy mệt, không than thì thôi, mà đây là việc của mình. Tìm nhà tốt thì tốt cho mình mà. Nghĩ thế nên tôi lại kiên nhẫn nhờ môi giới tìm tiếp.

Cho đến lần thứ hai đi đo thêm năm căn nữa. Thì may quá, anh Huy Anh gật đầu với tôi một căn. Cũng phải chỉnh sửa lại một chút theo anh hướng dẫn. Trộm vía, mẹ tôi và bé Ly ở đó cũng hai tháng rồi, mọi việc êm xuôi, bé Ly đã xin được việc, tôi cũng tìm được một người bà con quen lên ở cùng và giúp việc cho mẹ tôi cho vui cửa vui nhà.

Tôi đang đứng ở sảnh siêu thị, chỗ mấy quán café và shophouse, ngó ra bãi đỗ xe để chờ xe của Huy, thì bất thình lình tôi thấy một chiếc xe chạy vào bão đỗ. Người đàn ông bước xuống xe, vòng qua ghế phụ mở cửa cho một người phụ nữ bước xuống.

Thái độ của họ không đến nỗi thân tình âu yếm, nhưng cũng không phải là hai người quen biết bình thường. Người phụ nữ nhìn anh ta mỉm cười, nụ cười rất trìu mến, tình cảm. Người đàn ông cũng cười lại, nhưng có vẻ như miễn cưỡng.

Hai người cùng sánh đôi đi về phía sảnh tôi đang đứng. Tôi vội lẩn vào chỗ đông người, tấp vào đại một shophouse ngay đấy lánh mặt.

Là hai con người tôi mới vừa gặp chiều nay ở phòng kinh doanh. Họ mới họp với nhau hồi chiều này.