Tôi không nói cho Chi biết chuyện tôi đang tính toán kết hôn với Huy. Dù đã tự thông suốt rằng có lấy nhau thì ai cũng có lợi, nói toạc ra rằng đây là cuộc hôn nhân thương mại, vì lợi ích, nhưng tôi vẫn biết giữ tôn nghiêm cho mình. Tôi vẫn còn đó sự ngại ngần vì khoảng cách địa vị giữa tôi và Huy. Nếu tôi kết hôn với anh ta, có lẽ ai cũng cho rằng: tôi bỏ bùa để đào mỏ anh ta.
Bớt một chuyện thì ít đi một chuyện. Nên khi mọi thứ chưa có gì thì tôi không muốn nói cho bất cứ ai.
Nhưng chị Châu thì khác, tôi phải kể lại tất cả sự tình và những ý định của tôi cho chị nghe.
Chị thong thả phân tích từng ý cho tôi:
“Việc đổi nhà thì nên làm. Nếu không có thời gian học Phong thuỷ để tự tìm thì chị kêu ông xã chị đến đo hướng và chấm điểm nhà cho em. Căn nào được anh ấy sẽ nói là được. Chưa được thì tìm tiếp. Em cứ kêu môi giới tìm cho càng nhiều càng tốt, gom lại một ngày ảnh đi đo cho em.”
“Dạ em rõ rồi. Phiền chị giúp em.”
“Giúp gì đâu. Cứ kế hoạch mà làm, đừng nghĩ ngợi nhiều. Chuẩn bị tinh thần là phải đo cả vài chục căn may ra thì chọn được một căn.”
“Hả? khó vậy hả chị?”
“Thường là khó. Nhưng cũng có người đo chục căn là tìm được. Hy vọng phúc của em đủ để gặp may.”
“Chị, còn chuyện em định chuyển qua bộ phận kinh doanh, chị thấy em làm được không? Em chưa từng làm việc ấy bao giờ, nhưng được sếp đề nghị.”
“Sếp này em theo lâu chưa?”
“Dạ ảnh mới về hơn ba tháng.”
“Hơn ba tháng mà đã chỉ định đúng nơi đúng chỗ cho em vậy hả? Chị tưởng phải quản em ba năm rồi mới nhìn ra được chứ?”
“Vậy là em làm kinh doanh bán hàng được hả chị?”
“Được, nhưng sẽ rất vất vả. Em có nhật chủ Bính là Hoả. Kinh doanh là Kim. Hoả khắc Kim cho nên em sẽ tiết lực khá nhiều nên sẽ mệt đấy. Nhưng đổi lại Kim chính là tài của em. Tài là tiền đấy. Kim cũng là hỷ thần của em nên cơ bản là kinh doanh thì phù hợp, không xấu, có tiền.”
Tai tôi ù ù vì nghe chuyên môn của chị không hiểu gì. Tôi chỉ nghe được là làm kinh doanh là hợp, sẽ có tiền nhưng sẽ mất lực nhiều, sẽ vất vả. Chỉ cần hiểu như vậy thôi tôi sẽ quyết định được.
Suy cho cùng, làm gì mà chẳng mệt. Nhưng mệt mà có tiền thì tôi sẽ cố gắng. Chấp nhận thử thách.
Sẵn tôi hỏi chị về chuyện kết hôn:
“Chị ơi, chị nói năm sau em có cơ hội hôn nhân đúng không ạ?”
“Ừ, nếu có đối tượng rồi mà muốn cưới thì sẽ cưới gọn ghẽ, không bị vướng mắc gì.”
“Có thể thấy được chút ít người chồng tương lai trên lá số không chị?”
“Khó đấy, có thể nói sơ sơ thôi vì nguyên tắc là không xem gián tiếp kiểu này được. Chung chung thì chồng em sẽ là người kinh doanh, điệu đà hoặc thanh lịch tuỳ vị thế xã hội, đào hoa, nhiều em gái mê say.”
“Ôi..”
Tôi giật mình vì sự mô tả sơ sơ của chị.
“Sao vậy? Em định cưới năm sau hả?”
“Định vậy chứ chưa quyết chị. Vì em còn tang ba em.”
“Cái này là phong tục chị không bàn vì môn của chị không đề cập đến mấy chuyện kiêng cữ này. Nhưng mà kẹt quá thì cũng có cách, tuy nghe ra thì cũng hơi khó.”
“Cách gì vậy chị?”
“ Không ra mắt tổ tiên, chỉ đăng kí kết hôn thôi. Kiểu như báo hỷ thôi chứ không làm lễ.”
“Vậy hả chị, nếu vậy thì chắc em làm được.”
“Ồ…cân nhắc nhé. Vì cưới hỏi là chuyện trăm năm, không làm lễ gia tiên chị thấy hơi khó.”
Tôi đành kể cho chị nghe chuyện giữa tôi và Huy. Thực chất chẳng phải yêu đương gì mà kết hôn. Chỉ vì cuộc hôn nhân này có lợi cho cả hai nên mới tính đến. Nên chuyện lễ gia tiên này nọ chắc là không cần.
“Vậy thì em cứ lựa thế mà hành xử. Nói không chừng đó là quý nhân của em đấy. Nói chung năm sau thấy vận khí em có vẻ nhiều thuận lợi, nhưng công việc cũng sẽ nhiều lên, nhớ giữ gìn sức mà làm. Nếu đổi được nhà có Phong Thuỷ tốt thì như gấm thêu hoa.”
“Dạ, em sẽ bàn với mẹ rồi liên hệ môi giới. Khi nào tìm được em sẽ nhắn chị nhé.”
“Được. Cứ vậy mà làm.”
Nói chuyện với chị xong, tôi thở phào nhẹ nhõm. Giờ chỉ còn hành động thôi. Không rầy rà gì nữa. Cần báo với mẹ một tiếng về chuyện chuyển nhà.
Tối đó trong bữa cơm, tôi nói với mẹ:
“Mẹ à, con định chuyển nhà. Ở đây tuy đã quen rồi nhưng con thấy điều kiện không đảm bảo.”
“Bây giờ chuyển đi chỗ khác thì bán căn này đi cũng chỉ đủ tiền mua được chỗ như này thôi, vậy thì chuyển làm gì.”
“Con lo được, mẹ đừng lo.”
Mẹ nhìn tôi một lúc, không biết có nên tin lời tôi nói hay không. Tôi đành tiếp tục trấn an mẹ:
“Con làm việc đàng hoàng, không vay mượn, không làm việc bất chính, mẹ yên tâm.”
“Vậy con thử nói mẹ nghe coi con làm gì mà đủ tiền mua nhà. Vận may con lớn đến vậy sao?”
“Đương nhiên là phải bán căn này đi, số tiền con kiếm được cũng chỉ để phụ thêm vào để mua căn mới thôi mẹ. Chứ con làm gì có hẳn tiền mua một căn mới.”
“Có như vậy mẹ cũng thật khó tin. Hay là…”
Mẹ vừa lườm nguýt tôi mắt mẹ sáng rỡ lên:
“Đừng nói với mẹ bạn trai con cho con tiền nha.”
“Ôi trời, đây là công sức của con, không ai cho cả. Con viết lập trính một phần mềm cho công ty, bây giờ công ty trả tiền bản quyền cho con.”
“Ờ, mẹ quên đi là con biết lập trình. Vậy thì tốt quá. Nếu tìm được nơi ở nào có điều kiện tốt hơn thì mẹ đồng ý chứ sao không.”
“Vậy nha mẹ, để con báo môi giới bán căn này và tìm mua căn mới.”
“An này, con với cái cậu Huy đó…”
“Chuyện này dài dòng lắm. Từ từ con sẽ kể mẹ nghe.”
“Mẹ không biết Huy là sếp của con cho đến hôm đám tang ba con mẹ mới biết. Con cũng giấu kỹ thật đó.”
“Con với anh ấy cũng có chút vấn đề mà bây giờ con chưa nói được. Nhưng mẹ phải nhớ một điều là tụi con không phải yêu nhau gì đâu.”
Mặt mẹ tôi tỏ vẻ khó hiểu. Tôi cũng không muốn giải thích bởi cũng không biết giải thích kiểu gì. Để mẹ tôi hiểu nhầm chúng tôi đang cặp kè yêu nhau thì không đúng. Nhưng nếu chối đây đẩy thì cũng không được vì có thể sắp tới đây nếu thuận lợi chúng tôi sẽ trở thành vợ chồng của nhau. Nên tôi chỉ biết im lặng.
“Mẹ tin con, con cũng đã trưởng thành rồi, chuyện yêu ai, lấy ai con tự quyết định và mẹ luôn ủng hộ. Nhưng nói đi nói lại thì mẹ thấy cậu Huy cũng tốt”
Tôi biết ngay mà. Ai nghe thấy tôi và Huy kết hôn mà chẳng nghĩ là “phúc mười đời tôi mới lấy được một người chồng như thế”. Anh ta đối tốt với tôi cũng chỉ là để thực hiện kế hoạch củng cố địa vị của anh ta mà thôi.
“Vâng, mẹ nghỉ ngơi đi. Mọi việc để con tính toán.”
…….
Thắm thoắt đã đến ngày tổng kết cuối năm ở công ty tôi. Chiều hôm qua tôi được phòng tài vụ gọi đến ký hợp đồng nhượng bản quyền phần mềm nhập liệu. Mọi thủ tục pháp lý rõ ràng, cụ thể, kể cả mức giá chuyển nhượng.
Nhìn dãy số với chín con số 0, lòng tôi không khỏi hoảng hốt. Đây là khoản tiền hoàn toàn đủ để tôi mua hẳn một căn hộ mới chứ không phải chỉ để phụ thêm vô số tiền bán nhà cũ. Lần đầu tiên tôi kiếm được một món tiền lớn đến thế. Nhất thời xúc động và không tin đây là sự thật.
Chỉ vài phút sau khi tôi ký hợp đồng, tài khoản ngân hàng của tôi báo số tiền ấy đã vào. Tôi ngơ ngẩn hết cả buổi chiều. Chị Lan thấy tôi khác thường thì hối thúc:
“An đang yêu hay sao mà ngơ ngẩn vậy em. Bài báo cáo của em xong chưa?”
“Dạ…dạ…xong rồi chị. Để em gửi chị liền.”
“ Hôm nay em tương tư ai hay sao vậy?”
“ Dạ, đang nghĩ cách làm sao để có người tương tư nè chị.”
“ Xinh gái thế mà cũng phải đi tìm sao? Anh chàng tặng hoa hôm trước đâu?”
“ Em không biết ai tặng nữa chị ơi. Em mà biết là ai thì đâu có một thân một mình thế này.”
Nói lung tung với chị Lan một hồi, tôi nghĩ cũng nên nhắn tin cho Huy báo rằng đã ký xong hợp đồng, sẵn cũng cảm ơn anh ta. Chuyện công ty mua lại bản quyền này phòng của tôi không ai biết.
Tôi soạn tin nhắn gửi Huy:
“Tôi mới ký hợp đồng xong. Cũng đã nhận khoản tiền công ty trả. Cảm ơn anh.”
Một phút sau, anh ta nhắn lại:
“Cũng đều là việc nên làm, không nên cảm ơn tôi. Mong cô tiếp tục hợp tác cùng tôi, cùng công ty.”
“Vâng.”
Anh ta không nói gì thêm nữa. Lúc nào cũng vậy. Nói vừa đủ. Lời ít ý nhiều.
Mới nói linh tinh với chị Lan về chuyện người tặng hoa hôm trước, thì ngay hôm sau, là ngày báo cáo toàn công ty, tôi lại nhận được một bó hoa. Vẫn là mẫu đơn màu hồng.
Thực sự là ngại chết đi được. Tôi rất dị ứng với những kiểu lãng mạn khoe ra trước bàn dân thiên hạ như thế này. Nhưng lần này thì tôi có thể đoán được chủ nhân của bó hoa này.
Xuống dưới tiếp tân, khi cầm lấy bó hoa tôi thấy có một tấm thiệp rất nhỏ lẫn ở trong um tùm những cành lá. Lôi miếng giấy nhỏ ấy ra, trên ấy ghi một dòng chữ: “Hôm nay hy vọng sẽ gặp được em trong buổi báo cáo.”
Nhiều phần tôi đã đoán được ai gửi bó hoa này. Còn đang suy nghĩ một lát thì thấy ở khoảng cách không xa, Nam đang đẩy cửa bước vào sảnh. Anh ta đã nhìn thấy tôi, lại còn đang ôm bó hoa nữa. Đến gần, anh ta cười với tôi:
“Dáng em cầm bó hoa này rất đẹp.”
“Lần sau anh đừng làm mấy trò này nữa.”
“Sao vậy, em đừng đoạn tình với anh đến như vậy chứ. Phụ nữ cầm hoa thì không nên tức giận.”
“Tôi nói lần cuối, tôi và anh không còn mối quan hệ gì cả.”
“Kể cả là đồng nghiệp sao?”
“Ừ, hãy xem như không quen tôi.”
Tôi với Nam còn đang nói qua nói lại, ngó ra thì thấy Huy đang đi vào và đã gần đến chỗ chúng tôi. Khi anh ta đến gần, tôi khẽ cúi đầu: “chào sếp”. Nam cũng cúi đầu chào theo tôi.
Huy lướt nhẹ qua chúng tôi, không nói không rằng. Dù vậy trong tích tắc khi chạm mắt với tôi, ánh mắt anh ta không có vẻ bình thản như bình thường. Nói thẳng ra là ánh mắt muốn bức người.
Chắc do thấy tôi đứng nói chuyện với tay sai của người đang cạnh tranh với anh ta, nên anh ta tức giận chăng?
Tôi không muốn nói chuyện với Nam nữa nên sau khi Huy vào thang máy, tôi cũng cùng mọi người đi lên, chuẩn bị cho buổi báo cáo.
Khi có thông báo tất cả mọi người tập trung ở hội trường để bắt đầu buổi tổng kết cuối năm, tôi và mọi người trong phòng tất tả lấy máy tính, sổ tay. Nghe thấy tiếng rung của điện thoại, tôi nhanh chóng lấy ra để xử lý cho xong. Là tin nhắn, người nhắn là Huy:
“Nhanh chóng suy nghĩ về đề nghị kết hôn. Tôi muốn có câu trả lời trong hôm nay, sau buổi báo cáo”.