Một tháng nhanh chóng trôi qua.
Tại trung tâm Thế Bác, trước cửa thang máy, Hoắc Thành Dư lạnh lùng đứng đó, ánh mắt lướt qua bóng dáng Phó Nhứ cũng đang đứng chờ thang máy trong đám người cách đó không xa.
Hiển nhiên cô cũng đã chú ý tới hắn, nhưng vẫn không hề có ý định đi tới chào hỏi.
Người phụ nữ này, trước nay luôn thích duy trì sự hòa bình ngoài mặt, dù đã chia tay, cô cũng không từng nói với hắn nửa lời không hài lòng, càng không cố ý làm ra vẻ không nhìn, bỏ qua người quen cũ.
Hắn khẽ nhíu mày, cô nàng ghi thù hắn vì sự kiện lần trước?
Thang máy trước mặt "đinh" một tiếng rồi mở ra, Hoắc Thành Dư nhắm mắt, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước vào trong.
"Sản phẩm của Hiệu Đạt có bốn tính năng sáng tạo: Một là, ..."
Chuyến này hai người đều tới tham dự buổi họp báo mở rộng ứng dụng của Hiệu Đạt ở thành phố A. Người đang phát biểu là Thẩm Đông Tự, một lập trình viên thiên tài đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng tạo ấn tượng mạnh và kêu gọi được một khoản đầu tư trong hội nghị đầu tư thời gian trước, đây chính là một nhân tài hiếm có được các công ty lớn chuyên về khoa học kỹ thuật tranh giành kịch liệt.
Công ty truyền thông chỗ Phó Nhứ làm cũng tham gia đợt tranh đoạt người này, từng nhiều lần tung cành ô liu mời anh ta hợp tác, nhưng tên này phải nói là quá mức kiêu ngạo, làm việc hết sức tùy hứng, ngay cả một lời hồi đáp cũng không thèm cho.
Lúc trước Phó Nhứ từng chạm mặt anh ta đôi lần, ấn tượng đương nhiên rất sâu sắc.
Lần đầu tiên là ở trụ sở chính của công ty đầu tư Cánh Tấn, mấy vị lãnh đạo cao cấp xúm xít quanh Thẩm Đông Tự, chuyên gia phân tích Lư Phương đang đứng ngay trước mặt anh ta, cười cười và nói gì đó. Thẩm Đông Tự đột nhiên hơi ngửa ra sau, nhíu mày che mũi lại: "Anh dùng cái thứ nước hoa rẻ tiền gì thế?"
Người này thật sự rất am hiểu làm thế nào để không khí trở nên lúng túng chẳng biết nói tiếp ra sao.
Lần thứ hai là một dịp tham gia bữa tiệc nào đó, Phó Nhứ vừa bước vào đã chú ý tới cái tay khác người này. Chừng hai mươi tuổi, trẻ trung còn tuấn tú, ngậm một cái ống hút, nghiêm túc uống một lọ sữa Vượng Tử.
Trong bữa tiệc, tổng giám đốc điều hành của Cánh Tấn tỏ ra khá ân cần với anh ta, anh ta lại chỉ lạnh nhạt đáp trả.
Hai người đứng khá gần nhau, khi Phó Nhứ mời rượu, không cẩn thận đυ.ng đổ hộp sữa của anh ta, cô xấu hổ đến đỏ bừng mặt, vội vàng rút khăn tay lau đi.
Những người đang ngồi quanh đó đều biết bản tính khó chịu của anh ta, tuy ngoài mặt vẫn đều rất vui vẻ nhưng trong lòng đều âm thầm vã mồ hôi thay cho Phó Nhứ, ngay cả mấy lời khách sáo cho qua chuyện cũng không ai dám nói.