Editor: Lục Phỉ Thiên Hi
“… Chỉ cảm thấy tim mình đập có chút nhanh “
Kiều Tinh cảm thấy mình có thể ứng phó, trước kia cô cùng Đồng Giai Xu không phải không có mâu thuẫn, dù có bị hại thì Kiều Tinh vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện thế này. Kiều Tinh mặc dù có gan lớn, lại không sợ chuyện gì, nhưng dù sau cô cũng là một thiếu nữ, hiện tại trong lớp không ít người, phần áo trước ngực bị ướt đẫm lộ ra cả áσ ɭóŧ cô cũng thấy xấu hổ.
Nhưng khăng khăng sao cứ là hôm nay, hôm nay Kiều Tinh không mang theo bộ quần áo khác tới, chỉ duy nhất một bộ trên người. Kiều Tinh cũng chủ có thể đứng đó, chịu những ánh mắt soi mói của mọi người, làm Kiều Tinh cảm thấy mười phần khó chịu, làm Kiều Tinh tựa hồ trở về lúc bé, khi đó không ai làm chỗ dựa, mẹ cũng chỉ ôm cô, kêu cô sau này khôn khéo một chút.
Kiều Tinh lúc đó đã biết nam nữ có sự khác biệt, lại bị người khác đẩy xuống bể bơi, đứng trước mặt là một đám nam sinh không lớn hơn cô là bao. Khi đó là mức hạ, toàn thân ướt đẫm, cũng không dám đứng lên, chỉ có thể ở trong bể bơi lộ ra cái đầu, không nhúc nhích chỉ hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng rời đi.
Bọn họ cười nhạo Kiều Tinh nhát gan sau đó rời đi, nhưng là, cô vẫn không dám đứng lên, sợ bị người khác nhìn thấy. Kiều Tinh lấy đấy mặc trên người một vái váy mỏng, bị ướt sũng làm vải dính vào người, cảm giác cứ như không mặc quần áo, cho dù bị lạnh đến run bần bật nhưng vẫn là không dám đứng lên.
Sau đó không lâu, ba Kiều Tinh tìm đến đem Kiều Tinh về nhà, kể từ đó Kiều Tinh không bao giờ trở lại nhà của mẹ một lần nào nữa. Về sau, Kiều Tinh cho rằng cô đã quên đi, nhưng lại không nghĩ tới cô vẫn còn nhớ. Kiều Tinh cho rằng, hiện tại cô đã đủ kiên cường, không còn là đứa bé nhát gan năm đó, nhưng lại không phải. Khi sự việc xảy ra, cô vẫn không có biện pháp nào không nhớ lại, không yếu đuối.
Nhưng vẫn tốt, có người kêu tên Kiều Tinh. Kiều Tinh quay lại, nhìn thấy Dịch Thâm đứng ở cửa, không biết làm sao bốc mắt lại ửng hồng, bộ tóc ngắn sạch sẽ bởi vì dính phải trà sữa mà nhìn qua có chút chật vật. Kiều Tinh kêu tên Dịch Thâm, giọng nói mang theo ủy khuất.
“Dịch Thâm”
Kiều Tinh chỉ gọi tên Dịch Thâm, sau đó, không có sau đó, Kiều Tinh vẫn đứng yên tại đó, trên tay cầm cây chổi, hình dáng cao gầy, điềm đạm đáng yêu.
Dịch Thâm thấy bộ dáng này của Kiều Tinh, trong ngực tựa như có một trận lửa lớn. Kể từ khi vào trường số 7, Dịch Thâm so với trước kia chính là bộ dáng hòa thượng, thanh tâm quả dục, đặc biệt là có phật tính. Nhưng giờ phút này, chứng kiến bộ dáng hiện tại của Kiều Tinh, Dịch Thâm liền biết rõ, cái kia không phải là phật tính mà là, không có gặp chuyện gì đáng giá để Dịch Thâm phát hỏa.
Dịch Thâm trong lòng vừa đâu vừa tức, bình thường Kiều Tinh không phải đối với hắn dữ tợn lắm sao? Như thế nào gặp chuyện khác lại bị ủy khuất, quả thực là ức hϊếp người mà, hừ, Kiều Tinh bên ngoài muốn hoành hành sao cũng được, có chuyện xảy ra anh chịu trách nhiệm cho cô.
Dịch Thâm bước nhanh đến chỗ Kiều Tinh. Học sinh trong phòng học như nhìn thấy cảnh Tu La tràng, liền tranh thủ lặng lẽ chạy trốn, còn một sô người can đảm ở lại xem, lặng lẽ buôn dưa.
Lúc Dịch Thâm bước đến gần, thì mới biết được Kiều Tinh xảy ra chuyện gì. Đồng phục phía trước của Kiều Tinh bị ướt một mảng, hiển nhiên còn lộ ra cả hình dáng và màu sắc. Dịch Thâm cảm thấy huyệt thái dương của mình đang nhảy thình thịch, trong lòng tức giận.
Mạnh mẽ đem cây chổi trên tay Kiều Tinh đoạt lấy, ném “phịch” sang một bên, bụi bay tứ tung. Trên cây chổi có thể thấy dấu vết mờ nhạt, nhìn thấy liền biết Dịch Thâm sử dụng bao nhiêu lực. Nhìn phía trước, thấy Kiều Tinh đang cúi đầu đưa đỉnh đầu về Dịch Thâm, anh mới miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng, vốn định ôn tồn mở miệng hỏi, nhưng khi âm thanh phát ra mang theo trầm thấp khàn khàn, gằn từng chữ, khiến cho người khác sợ hãi.
“Ai, làm? “
Kiều Tinh vẫn cúi đầu không nói, Đồng Giai Xu nhịn không được nhỉ giọng mở miệng.
“Chính cậu ta không cẩn thận đυ.ng vào”
“Trà sữa của cô? “
Ngày thường anh tuấn đến cực điểm, nhưng lúc này lại so với chủ nhiệm đáng sợ hơn nhiều lần.
Đồng Giai Xu run rẩy, còn chưa kịp mở miệng thì Phương Thiến đã giành trước.
“Vốn dĩ chính là cậu ta không cẩn thận”
“Phanh” một tiếng, bàn của Đồng Giai Xu và Phương Thiến lắc lư, sách vở trên bàn rơi xuống đất, vừa vặn rơi vào ly trà sữa.
Phương Thiến cảm thấy có chút không thở nổi.
“Cậu, cậu đá bàn chúng tôi làm gì? “
Dịch Thâm cười lạnh.
“Tôi cho cô nói chuyện? “
Lập tức bầu không khí xung quanh trở nên ngưng động cùng khẩn trương, các bạn học trong phòng học không dám động đậy.
Không lâu sau, truyền đến giọng nói của Đồng Giai Xu nhỏ tiếng khóc lóc.
“Dịch Thâm, cậu thật quá đáng”
Dịch Thâm còn muốn nói điều gì đó, thì cảm giác tay áo bị người kéo, Dịch Thâm cúi đầu nhìn xuống, thấy con ngươi Kiều Tinh hơi hồng giống như con thỏ, lại chỉ giật giật ống tay áo của anh. Dịch Thâm hiểu được ý Kiều Tinh, nhưng Đồng Giai Xu con người này không dạy dỗ một trận thì không được bài học, về sau không chừng còn tìm cơ hội ăn hϊếp Kiều Tinh. Giờ phút này, Dịch Thâm hoàn toàn quên, Kiều Tinh có sức chiến đấu không hề nhỏ, chẳng qua là cô đang rơi vào hồi ức mà thôi.
“Đây là lần cuối cùng, còn xảy ra một lần nữa thì các người không học được tại lớp năm này đâu”
Dịch Thâm quăng xuống lời nói như vậy, sau đó nắm lấy tay Kiều Tinh kéo đến chỗ ngồi của mình.
Mấy học sinh ăn dưa lúc nãy cũng tranh thủ trốn đi, trong nháy mắt, lớp học chỉ còn lại bốn người bọn họ. Đồng Giai Xu mơ hồ khóc lóc, Phương Thiến thấy vậy nhỏ giọng an ủi.
“Mẹ nó, muốn khóc thì đi ra ngoài khóc”
Dịch Thâm vừa dứt lời, Đồng Giai Xu phút chốc ngừng nức nở, hô hấp tựa như ngừng lại, nhưng cùng lắm hai giây sau Đồng Giai Xu liền chạy ra ngoài, lúc này Phương Thiến cũng chạy theo.
Trong phút chốc, phòng học chỉ còn hai người Dịch Thâm và Kiều Tinh. Kiều Tinh ngồi ở chỗ Dịch Thâm, chân vẽ vòng trên đất cũng không nhìn Dịch Thâm. Dịch Thâm đứng trước mặt Kiều Tinh, âm thanh nói ra ôn hòa hơn lúc nãy rất nhiều.
“Lần sau nếu có chuyện như vậy xảy ra không vần khách khí cậu cứ như bình thường đối đầu với tôi, thù dư sức đối phó với bọn họ rồi”
Kiều Tinh vẫn không nói lời nào, chân vẫn vẽ vòng, lưng cong xuống, đầu đều muốn dính vào ngực. Dịch Thâm nhìn Kiều Tinh một cái, vừa rồi không nhìn kĩ, lúc này nhìn lại thấy Kiều Tinh bộ dáng thật gầy, nhưng dáng người rất chuẩn a.
Dịch Thâm vờ như không có chuyện gì ngẩng đầu, nhìn loạn bốn phía, chỉ cảm thấy tim đập có chút nhanh. Lúc ở trường số 8, không phải không có nữ sinh câu dẫn Dịch Thâm, nhưng mà không có làm anh mất hồn mất vía như vừa rồi. Dịch Thâm ho một cái, lấy áo khoác đồng phục trong ngăn tủ ra khoác lên vai Kiều Tinh.
“Cậu mặc vào đi”
Kiều Tinh cũng không khách khí mặc vào, trầm thấp nói cảm ơn, đem áo khoác khóa chặt không khẽ hở, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Mắt Kiều Tinh đã không còn ửng hồng, hiện tại mắt Kiều Tinh như mưa to màu hạ đi qua bầu trời, trong suốt trong suốt, âm thanh cô khàn khàn.
“Cảm ơn cậu, Dịch Thâm”
Dịch Thâm ho nhẹ, anh mắt dời tới bảng đen cũng không nhìn Kiều Tinh.
“Cậu trở về thay quần áo đi, mặc quần áo ẩm dễ bệnh, tôi xin nghỉ giúp cậu”
Kiều Tinh gật đầu, trước khi đi hướng Dịch Thâm nói.
“Lần này thật sự cảm ơn cậu”
Dịch Thâm làm bộ tỏ ra bộ dáng không kiên nhẫn.
“Đã biết, cậu nói nhiều rồi, nhanh đi đi”
Đồng phục Dịch Thâm có chút nhăn, đồng phục 180 mặc trên người Kiều Tinh có chút lớn, Kiều Tinh sờ vạt áo, có một chỗ rách do cô xé lần trước. Kiều Tinh hít sâu một hơi, trong mũi chứa đầy mùi hương của Dịch Thâm, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt. Đây là lần đầu tiên Kiều Tinh mặc áo của nam sinh, vốn tưởng rằng nội tâm sẽ khó chịu nhưng không, Kiều Tinh lại cảm giác rất an toàn. Bởi vì người nọ là Dịch Thâm, người đã giúp Kiều Tinh dưới tình huống cô không thể chống đỡ được.
Kiều Tinh về đến nhà thay đồng phục, nhưng áo khoác đồng phục của Dịch Thâm của bị ướt trà sữa. Nên Kiều Tinh lấy áo mình cùng Dịch Thâm cùng ném vào máy giặt. Bà nội không ở nhà, hẳn là đi tản bộ đi, Kiều Tinh trong lòng thở dài, đồng phục Dịch Thâm mặc trên người Kiều Tinh quá lớn, cô sợ sẽ bị bà nội hỏi a.
Sau khi đổi quần áo xong, thì kém mười phút nữa vào học tiết buổi tối, Kiều Tinh còn chưa kịp ăn cơm chiều, liền vách theo cái bụng rỗng mà chạy vào trường học. Kiều Tinh vừa ngồi vào ghế, Diệp Tri liền quay đầu sang nhìn Kiều Tinh.
“Bọn họ nói cậu và Đồng Giai Xu cãi nhau? “
Kiều Tinh có chút đau đầu.
“Cô ta quá phiền”
Diệp Tri có chút xấu hổ nói.
“Thật xin lỗi Kiều Tinh, hôm nay dì ký túc thông báo phải dọn phòng kí túc, nên tớ không thể trực cùng cậu”
Kiều Tinh khoát tay.
“Không có việc gì, cũng không phải vì cậu mà Đồng Giai Xu mới đổ trà sữa lên tớ, cô ta âm mưu từ lâu rồi”
“Nhưng mà tớ nghe nói, Dịch Thâm làm anh hùng cứu mỹ nhân a, còn giúp cậu dạy dỗ Đồng Giai Xu”
Mặt Kiều Tinh có chút hồng, cả người cảm thấy không được tự nhiên, vài giây sau Kiều Tinh nhịn không được ghé tay Diệp Tri nói nhỏ.
“Đúng vậy, Dịch Thâm là người tốt”
Diệp Tri nhìn Kiều Tinh bằng ánh mắt trêu chọc.
“Không phải người tốt, mà là lựa chọn tốt”
Kiều Tinh muốn nói cái gì, nhưng bụng truyền đến âm thanh réo nhỏ, Diệp Tri cách Kiều Tinh gần nghe được vội hỏi cô.
“Cậu còn chưa ăn cơm chiều? “
Kiều Tinh lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng gật đầu.
“Bận quá”
“Tớ giúp cậu mua”
Nói xong, Diệp Tri chuẩn bị chạy đi mua thì tiếng chuông vang học reo lên.
Nhưng tiếng chuông vừa vang, trên bàn bọn họ liền xuất hiện một hợp cơm, đựng trong túi nhựa, bên trong tỏa ra mùi hương mê người. Kiều Tinh nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Dịch Thâm và Lương Gia Dương đang đứng trước bàn cô.
“Cho cậu, ăn đi”
Kiều Tinh cảm động đến quên cả trời đất, vẫn là Diệp Tri ngồi bên khều tay cô, Kiều Tinh mới phản ứng.
“Sao cậu biết tớ chưa ăn chiều? “
Kỳ thật, Kiều Tinh chỉ thuận miệng nói nhưng Dịch Thâm có chút không tự nhiên, mặt mày không được tốt lắm.
“Tùy tiện mua, ai biết cậu vẫn chưa ăn cơm”
Kiều Tinh bị Dịch Thâm đánh một cái khiến tim trì trệ, sớm biết như vậy sẽ không hỏi, hỏi ra lại càng xấu hổ, nhưng Kiều Tinh không thể không ăn a. Vì vậy phải lộ ra vẻ mặt tươi cười, giả bộ như chưa nghe lời nói vừa rồi của Dịch Thâm.
“Cảm ơn cậu, cơm bao nhiêu tiền, ngày mai tớ trả cậu”
Dịch Thâm hừ một tiếng, không có để ý Kiều Tinh, sau đó rời đi.
Trong phòng học có nhiều người, hấp dẫn nhiều kẻ buôn dưa là không nên, cho nên Kiều Tinh phải chạy ra ngoài hành lang ăn. Kiều Tinh vừa đi, Lương Gia Dương đυ.ng đυ.ng cánh tay Dịch Thâm.
“Cậu còn mạnh miệng, rõ ràng mua cho người ta”
Dịch Thâm vẫn còn tức giận, nghe Lương Gia Dương nói như vậy trong nội tâm càng không thoải mái.
“Ai nói mua cho cậu ta? “
Kiều Tinh không phải còn muốn trả tiền cho anh hay sao, thật là muốn cùng anh tính toán chi li vậy sao? Dịch Thâm càng cảm thấy không thoải mái, những người khác còn ước cùng anh có chút quan hệ, chỉ có mình Kiều Tinh, là người tối dạ duy nhất.
Lương Gia Dương hừ nhẹ một tiếng, không nói lời nào. Vừa nãy lúc ở nhà ăn, người này ăn thật mau, sau đó lại đi mua thêm một phần nhỏ, cậu ta còn buồn bực Dịch Thâm cơm nước xong xuôi rồi còn muốn mua thêm một phần để làm gì. Cho tới khi Dịch Thâm đưa gói đồ ăn cho Kiều Tinh, cậu ta mới biết được. Rõ ràng mua cho người ta, còn mạnh miệng nói không phải. Cậu ta thấy Dịch Thâm như vậy liền muốn khuyên hai câu, cậy mà không thèm nghe, hừ. Lương Gia Dương cậu ta mới không thèm quan tâm đến Dịch Thâm, dù sao người chịu thiệt cũng không phải cậu ta.