Editor: Lục Phỉ Thiên Hi "... Cậu bị hắn làm 'nghiện' rồi?" **********
Là Lâm Giang Ẩn, lúc này đang ôm trên tay một chồng sách, nhìn cô.
"Cậu đi đâu? "
Đồng phục Trường số 7 có màu xanh trắng đan xen, rộng thùng phình người bình thường mặc vào đều cảm thấy như mặc những bộ quần áo trong nhà xưởng, nhưng mặc trên người Lâm Giang Ẩn lại mang đến cảm giác khác. Lâm Giang Ẩn dáng người cao gầy, cùng với Dịch Thâm không sai biệt lắm, trời sinh chính là giá áo, quần áo bình thường mặc lên người cứ như quần áo trong các cửa hàng lớn. Huống chi, Lâm Giang Ẩn cũng rất đẹp trai, ở trường số 7, nữ sinh thích hắn nhiều vô số.
Nhưng giờ phút này, Lâm Giang Ẩn còn mang một thân phận khác là – bạn trai cũ. Tuy Kiều Tinh có thể cam đoan rằng, Lâm Giang Ẩn không thích mình, nhưng lúc nhìn thấy hắn vẫn có chút xấu hổ, rõ ràng lúc chia tay còn nói sau này sẽ làm bạn tốt.
Kiều Tinh miễn cưỡng cười tươi, tỏ ra mình gặp được Lâm Giang Ẩn rất vui vẻ, còn cố ý nói lớn.
“Tớ mang bạn mới đi lãnh đồng phục”
Lâm Giang Ẩn nhìn Dịch Thâm đánh giá một cái, sau đó hướng Kiều Tinh mỉm cười.
“Về lớp sớm một chút, bài tập các cậu rất nhiều, tranh thủ lúc buổi trưa tự học làm một chút”
Cuối cùng, bất đắc dĩ nhìn Kiều Tinh.
“Không muốn cười thì đừng cười, tớ đi trước”
Lâm Giang Ẩn rời đi, Kiều Tinh thở phào một hơi, cô thật sự không biết, lúc trước cọng dây thần kinh nào của mình bị chạm, chạy tới trêu chọc Lâm Giang Ẩn, mà Lâm Giang Ẩn thế mà dễ dàng đồng ý. Kiều Tinh ngẫm lại, lúc ấy nếu bạn học nào đến tỏ tình, Lâm Giang Ẩn đều sẽ đồng ý, chỉ có thể nói, vận may của cô tương đối tốt. Nói ra chắc chắn không ai tin, bởi vì ở giai đoạn đó, Lâm Giang Ẩn giống như muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương, là đại diện của trường số 7 là “cục cưng” của các giáo viên, thế mà lại có ý nghĩ như vậy.
Sau khi cùng Lâm Giang Ẩn kết giao, khí thế của hắn quá mạnh mẽ, mỗi lần Kiều Tinh cùng Lâm Giang Ẩn nói chuyện đều cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Tuy nhiên, Lâm Giang Ẩn lớn lên đẹp mắt, toàn bộ nữ sinh trong trường đều chỉ có thể đứng ở xa ngắm nhìn hắn, chỉ có thể chôn giấu sự yêu thích hắn trong nội tâm mà không thể trực tiếp bày tỏ, nhưng cảm giác cùng Lâm Giang Ẩn chung đυ.ng thật sự không tốt chút nào.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Lâm Giang Ẩn, Kiều Tinh mới quay đầu nhìn Dịch Thâm bên cạnh.
“Chúng ta đi thôi”
Dịch Thâm vẫn đứng bất động, Kiều Tinh đi vài bước quay đầu thấy Dịch Thâm không di chuyển, cảm thấy kì quái.
"Cậu không trở về?”
Khóe miệng Dịch Thâm nhếch lên, rõ ràng một bộ dáng tươi cười nhưng đáy mắt lại không thấy ý cười, thậm chí còn để lộ ra không ít hàn ý.
“Tôi thấy cậu một bộ dáng không nỡ, người đã đi rồi, thế mà vẫn còn nhìn?”
Kiều Tinh phát ngốc.
“Cậu nói cái gì vậy? Nè, có đi hay không”
Cô cứ như người hầu, còn Dịch Thâm như là đại gia, lãnh sách muốn cô đi lãnh, lãnh đồng phục cũng là cô đi, Dịch Thâm thật sự không biết gì gọi là đạo lý ư?
Cô vừa đi vài bước thì nghe thấy giọng nói của Dịch Thâm phía sau, ngữ khí bình đạm, trong đó có điểm uy hϊếp.
“Vậy đi thôi, ngày mai không trả tiền, thẻ học sinh cũng đừng lấy”
Kiều Tinh tức khắc dừng lại, đưa lưng về phía Dịch Thâm nhẫn nhịn, thúc thúc có thể nhịn, nhưng thẩm thẩm thì không nhịn được a!!!
Kiều Tinh nhanh chóng quay đầu lại, bước nhanh đến trước mặt Dịch Thâm, tuy chiều cao hơi chênh lệch, nhưng khí thế mười phần, cứ như vậy mà hướng Dịch Thâm gầm nhẹ.
“Cậu vừa bảo sẽ suy xét”
Dịch Thâm ngược sáng chậm rãi cúi đầu, ánh mắt khóa chặt bóng dáng Kiều Tinh. Cả người Kiều Tinh đều cảm thấy không tự nhiên, Dịch Thâm chuẩn bị làm gì cô đây? Cô, không bán thân a.
Dịch Thâm ở bên tai Kiều Tinh, chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng nói.
"A, tôi nói sẽ suy xét, chính là ngay lập tức trả tiền"
Giọng nói nhẹ nhàng, hơi thở phả ra khí nóng bên tai trắng noãn, phía trên lập tức ửng đỏ.
Trước giờ Kiều Tinh vẫn chưa trải qua những chuyện như này, trong khoảng thời gian ngắn, có chút hoảng loạn, Dịch Thâm muốn nói chuyện thì cứ nói, có cần dựa gần vậy không. Cô vốn dĩ muốn tức giận, nhưng lại bị Dịch Thâm làm gián đoạn, trong lòng có chút hoảng. Cô vội vàng lui về sau một bước, nhưng không biết ai mà không có đạo đức đem viên đá không nhỏ ném phía sau cô.
Không kịp phòng bị, chân Kiều Tinh đυ.ng phải viên đá, mắt thấy thế này là ngã đi. Cô thuận thế, đưa tay về phía trước muốn nắm lấy thứ gì đó, cứ vậy mà nắm lấy đồng phục Dịch Thâm, đồng thời, "xoẹt" một tiếng giòn tan-----
Mắt thấy Kiều Tinh sắp ngã, Dịch Thâm đưa tay ra kéo cánh tay cô, dùng sức, cả người Kiều Tinh liền ngã vào trong lòng ngực Dịch Thâm.
Kiều Tinh nghe thấy tiếng Dịch Thâm cười, tựa hồ truyền từ l*иg ngực.
"Nhào vào ngực không dùng được, lấy thân báo đáp thì có thể suy xét "
Người này trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, rõ ràng vừa rồi còn một bộ dáng không vui, lúc này lại có tâm tư trêu đùa cô.
Kiều Tinh vừa tức vừa hận, chủ cảm thấy Dịch Thâm quả thật là khắc tinh của mình, từ trước tới nay chỉ có cô đùa giỡn người khác, ai ngờ hôm nay lại bị đùa giỡn lại. Dịch Thâm như là báo ứng của cô, mà cô lại không sợ báo ứng!!!
Hung hăng dậm chân, nhưng Dịch Thâm lại nhanh chóng tránh được, thuận tiện mang thân thể cô kéo lên phía trước. Kiều Tinh không những không dẫm được Dịch Thâm, ngược lại vì dùng sức mà dậm nên hiện tại có chút đau. Dịch Thâm người này, thật sự có độc, thậm chí còn đầu độc cô, hạc đỉnh hồng* còn chưa chắc độc bằng hắn.
(*hạc đỉnh hồng: Hạc đỉnh hồng có thể được coi là cực độc thường dùng cho giới quý tộc, vua chúa. Hạc đỉnh hồng thực chất là Hồng thạch tín, khoáng vật của Asen có tên gọi là hùng hoàng đỏ As4S4. Có lẽ vì màu sắc tương tự với màu của đầu chim hạc nên được gọi là Hạc đỉnh hồng.) "Cậu thèm khát như vậy, đem quần áo tôi xé thành như vậy"
Hết lần này đến lần khác, Dịch Thâm cứ như mình là người vô tội không có việc gì, mà dùng lời nói trêu ghẹo.
"Cút, mẹ cậu mới đói khát, tôi không có"
Kiều Tinh thật sự nhịn không được, kỳ thật, Kiều Tinh bình thường không có nói lời thô tục, mỗi khi cô mắng chửi người khác đều rất khéo léo, nhưng trước mặt Dịch Thâm, cô thật sự nhịn không được…
"Bị tôi nói trúng rồi, thẹn quá hóa giận? "
"Cậu có phải xem mấy tiểu thuyết tổng tài bá đạo nhiều quá rồi không? Thật cho mình xuyên qua? "
"Tôi không thích xem loại này, cậu hiểu biết như vậy, như thế nào, thường xuyên xem sao? "
Kiều Tinh: Oa một tiếng, liền khóc.
Cô thật sự không chịu nổi ủy khuất này a, chưa bao giờ bị nghẹn uất như vậy, cô hung hăng dùng tay đẩy Dịch Thâm ra, Dịch Thâm vẫn đang nắm tay Kiều Tinh, nên cô có đẩy thế nào cũng không đẩy đc, ngược lại còn bị nắm trở lại. Cái mũi đυ.ng trúng ngực Dịch Thâm, đau!
Kiều Tinh sửng sốt, một giây sau cảm thấy mũi hơi đau bắt đầu tê, cô cảm thấy mũi mình như bị rớt, đưa tay sờ sờ cái mũi, không chảy máu, nhưng rất đau, huhu!
Hiển nhiên, Dịch Thâm thấy một loạt động tác của cô làm rối loạn, đem Kiều Tinh kéo ra, cúi xuống nhìn cô. Thấy Kiều Tinh đang bụm cái mũi của mình, cả khuôn mặt đều nhăn lại.
Dịch Thâm có chút hoảng hốt.
"Có bị làm sao không? "
Kiều Tinh che mũi không nói lời nào, nhìn Dịch Thâm cũng không muốn.
Dịch Thâm đem tay Kiều Tinh kéo ra, khuôn mặt Kiều Tinh không thay đổi nhìn Dịch Thâm, lạnh lùng nói ra hai chữ: "Cút ngay"
Kiều Tinh căn bản không muốn Dịch Thâm kéo tay mình ra, nhưng sức lực Dịch Thâm lại rất lớn, cô căn bản không thể phản kháng, quật cường che mũi lại nhưng dễ dàng bị Dịch Thâm kéo ra, cô cảm thấy thể diện của mình đều mất hết. Dịch Thâm còn cố tình nhìn chằm chằm vào cái mũi của cô, Kiều Tinh thẹn quá hóa giận, khi cô tức giận cũng không thích rống to giống với người khác, cô lại càng bình tĩnh thêm, âm thanh phát ra liền lạnh đến cực điểm.
"Tôi kêu cậu cút"
Dịch Thâm mặt càng đen, trước giờ không có ai dám cùng anh ta nói chuyện như vậy. Dịch Thâm đứng thẳng lên, chỉ là muốn nhìn xem Kiều Tinh có việc gì hay không, Dịch Thâm chính là muốn cùng Kiều Tinh đùa giỡn, nhưng ai biết rằng, Kiều Tinh lại quá đáng, còn muốn anh cút?
Dịch Thâm cười lạnh, Kiều Tinh cho rằng ai cũng thích cô ta?
Dịch Thâm xoay người, bước nhanh rời khỏi.
Kiều Tinh nhìn Dịch Thâm, vạt áo đồng phục hắn có vết rách nhỏ, kia chính là lúc nãy cô làm rách rồi.
Kiều Tinh xoa xoa mũi, nhe răng nhếch miệng, có chút đau.
Cô ngày càng khẳng định Dịch Thâm người này đúng là có bệnh, phải cách xa ra một chút, bằng không sẽ bị lây bệnh chó điên.
Dịch Thâm và Kiều Tinh một trước một sau đi vào phòng học, lúc này vẫn là buổi trưa tự học, mọi người phần lớn là làm bài tập, một số ít thì ghé vào bàn ngủ trưa.
Diệp Tri thấy hai người Kiều Tinh và Dịch Thâm lạnh mặt bước vào, đặc biệt là Dịch Thâm, quần áo bị "xé loạn". Diệp Tri bổ não tưởng tượng, Kiều Tinh thật là mạnh a, Dịch Thâm mới tới thế mà đã thượng rồi, không hổ là〈kẻ cắp trái tim〉.
Mà hình như, tên trộm này một chút đắc ý thường ngày cũng không có, trên mặt không có ý cười.
Diệp Tri lấy nháp ra viết trên đó mấy chữ.
"Tư vị Dịch Thâm như thế nào? "
"Độc, thật sự quá độc! Thuốc phiện cũng không độc bằng hắn"
"Nói vậy, cậu bị hắn làm 'nghiện' rồi? "
Kiều Tinh dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Diệp Tri, cảm thấy viết không thể nào bộc tả được tâm trạng hiện tại của cô. Vì thế Kiều Tinh kề sát tai Diệp Tri nói.
"Kẻ ngốc mới muốn bị cậu ta độc, hiện tại tớ chỉ muốn cách xa cậu ta, càng xa càng tốt, hừ! "
Diệp Tri khỏi mà liếc nhìn Kiều Tinh đánh giá, ngay lập tức liền dựng một cái flag*.
"Đừng nói sớm như vậy, tớ thấy cậu sớm muộn hì cũng sẽ nghiện Dịch Thâm cho mà xem"
(*flag: Cờ (ラ グ) là một từ phổ biến trên Internet. Từ tiếng Anh ban đầu có nghĩa là một lá cờ, và sau đó đề cập đến các sự kiện trong câu chuyện cho phép mọi người dự đoán sự phát triển trong tương lai.) Kiều Tinh cảm thấy ớn lạnh, cảm thấy có chuyện sẽ đến, phía sau liền có người dùng bút chọc chọc sau lưng cô, lực không phải nhẹ a, chọc thật sự mạnh đó nhe, cô đang hoài nghi, mình và Dịch Thâm rốt cuộc có thâm thù đại hận gì hay không?
Kiều Tinh không kiên nhẫn xoay đầu xuống nhìn Dịch Thâm.
"Có chuyện gì? "
"Cậu cản trở tôi chép bài tập"
Dịch Thâm cà lơ phất phơ nói, nhìn về phía đại biểu toán học đang viết đầy trên bảng đen mà chép xuống, cũng không nhìn cô.
"Cậu cao hơn tôi, sao tôi có thể cản trở cậu"
Huyệt thái dương của Kiều Tinh giựt giựt, Dịch Thâm muốn nói dối thì cũng nên tìm lý do nào tốt hơn đi có được không?
Dịch Thâm khóe miệng giương cao.
"Nga, nói vậy cũng đúng, vậy cậu nói chuyện làm tôi mất tập trung"
Không ngờ Dịch Thâm thế nhưng lại nhận mình nói dối, nhưng là ngữ khí kia, nghe thế nào cũng giống như đang bị chọc giận.
Kiều Tinh hung hăng trừng Dịch Thâm, thấp giọng rủa.
"Ngươi có bệnh"
Cô xoay đầu lại, vừa vặn thấy ánh mắt xem kịch vui của Diệp Tri, cô liền cảm thấy nghẹn uất, như thế nào mà người bạn thân cùng bàn này của mình cũng không thèm giúp mình, huhu. Sau đó cô đem tập toán của mình ra, không thèm để ý tới hai người nữa.
Âm thanh của Dịch Thâm chậm rì truyền tới.
"Đúng là có bệnh, lúc nãy mới bị chó cắn"
Kiều Tinh nhanh chóng quay đầu xuống hung văn mà trừng mắt với Dịch Thâm.
"Tôi không có cắn cậu! "
Dịch Thâm cười, đôi mắt sáng lung linh.
"Tôi cũng không có nói bạn, cậu cũng không cần dò số chỗ ngồi* a, bạn học Kiều Tinh "
(*dò số chỗ ngồi 对号入座: giống như người khác nói về điều gì đó nhưng không nói cụ thể người đó đang nói về ai, một số người nghĩ rằng họ đang nói về chính họ.) Kiều Tinh, KO.
Diệp Tri vỗ vai cô.
"Cậu đừng nói chuyện với Dịch Thâm, cậu xem cậu bị người ta ép tới như vậy"
Kiều Tinh: …
Dịch Thâm cảm thấy mĩ mãn nằm xuống ngủ, hắn đâu chỗ nào giống con người sẽ chép bài vô tập??? Chính là nhìn không quen bọn họ cãi nhau, trong lòng một chút cũng không thoải mái. Kiều Tinh lúc ở cùng người khác thì lúc nào cũng không có chuyện gì, còn vui sướиɠ mà nói chuyện phiếm. Anh liền cảm thấy khó chịu, nhưng lúc trêu chọc cô, thấy bộ dáng tức giận muốn nói lại không thể nói của Kiều Tinh, tâm tình liền tốt lên. Dịch Thâm che che mắt, ánh mặt trời có chút chướng mắt, nhưng vẫn còn chịu được, trường số 7 cũng rất tốt.