Chương 10: Không phải người tốt

Editor: Lục Phỉ Thiên Hi

Sau khi nghe được giọng nói kia, không biết Kiều Tinh nghĩ thế nào, mà kéo tay Diệp Tri, túm lấy kéo đến phía sau gốc cây cổ thụ.

Trường số 7 có hai cây cổ thụ ở trước cổng trường học, là loại quanh năm xanh tốt, bốn mùa đều là lá xanh, các cô trốn sau gốc cây, lấy lá cây che đậy bóng dán. Diệp Tri thấy kì quái.

“Chúng ta tránh chỗ này làm gì? “

Kiều Tinh nhỏ giọng ở bên tay Diệp Tri

“Vừa rồi có người kêu Dịch Thâm, chúng ta ở đây xem một chút”

Diệp Tri thấy kì quái, là vậy sao? Sao mình lại không nghe thấy. Diệp Tri nhìn thấy Kiều Tinh mang theo vẻ mặt hưng phấn, liền nhanh chóng nhìn Kiều Tinh bằng ánh mắt trêu chọc, Kiều Tinh vậy mà đối với tên Dịch Thâm lại mẫn cảm như vậy.

Không xa, bọn họ có một nữ sinh đứng trước mặt Dịch Thâm, trên người mặc bộ đồng phục trường số 8. Tóc nữ sinh ấy dài đến bả vai, trên mặt trang điểm nhẹ, vóc dáng nhỏ, nhìn qua làm cho người khác nãy sinh ý muốn bảo vệ. Kiều Tinh “sách” một tiếng, ở trường số 7, nhà trường không cho học sinh trang điểm cũng như cắt ngắn hay chỉnh sửa lại quần áo.

“Dịch Thâm, từ nay về sau, cậu sẽ không về trường số 8 nữa sao? “

Giọng nói nữ sinh tinh tế nhỏ nhẹ, nếu không phải Kiều Tinh ở gần, thì cũng không thể nghe được. Vừa rồi còn gọi Dịch Thâm lớn tiếng như vậy, Kiều Tinh nghĩ vậy liền bĩu môi.

Dịch Thâm lạnh nhạt nói.

“Ừ”

“Cậu rõ ràng đã nói sẽ là bạn trai tớ”

Giọng nói nữ sinh đầy ủy khuất.

“Như thế nào mà lại như vậy? “

Dịch Thâm cười lạnh. Được copy tại * t rumtruyen. ORG *

“Phải không? Sao tôi lại không biết? “

“Lần trước cậu và anh tớ đánh nhau, nói, nếu cậu thắng thì coi như là bạn trai tớ”

“Tôi chưa từng nói như vậy, có thể để tôi đi không? “

Dịch Thâm có chút mất kiên nhẫn nói.

Nhưng nữ sinh làm sao lại để cho Dịch Thâm dễ dàng đi, chạy chậm vài bước tới trước mặt Dịch Thâm, vươn tay nắm lấy cánh tay Dịch Thâm.

“Cậu đã nói, tớ chờ cậu thật lâu”

Dịch Thâm liền không nói lời nào, nữ sinh nhìn qua có chút nhỏ nhắn, gầy yếu, nhưng sức lực lại không hề nhỏ chút nào, tay vẫn cứ nắm lấy tay Dịch Thâm mãi không buông.

Kiều Tinh trong lòng liền khẩn trương, không biết Dịch Thâm sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng Dịch Thâm lại cho cô nhìn thấy một màn kinh ngạc, cậu ta thế mà không chút do dự đem cánh tay nữ sinh kéo ra, nữ sinh kia liền lảo đảo vài bước, sau đó liền té xuống đất. Cái này, người ngoài như cô còn nhìn ra Dịch Thâm vẫn chưa có đẩy người kia, vậy mà cứ như thế ngã xuống, đây không phải là ăn vạ sao? Quả nhiên…

“Dịch Thâm, cậu đừng đi, tớ bị ngã nè”

Âm thanh mang theo chút nức nở của nữ sinh vang lên.

Mà Dịch Thâm mặt lạng tanh tránh sang một bên, từ đầu tới cuối vẫn không liếc mắt tới.

Dịch Thâm rời đi, nữ sinh ngồi trên đất một hồi liền đứng dậy, vỗ vỗ cát bụi trên trên người, dường như không có việc gì mà rời đi.

Kiều Tinh thấy hết mọi việc liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, không ngủi tới Dịch Thâm ở trường số 8 thì ra là một công tử đào hoa a.

Diệp Tri bên cạnh hô lên một tiếng, không thể tin được chuyện xảy ra trong tiểu thuyết mà nàng cũng có thể nhìn thấy.

Kiều Tinh lại không nghĩ nhiều, tạm biệt Diệp Tri liền bước lên xe chạy về. Dọc đường đi, trong lòng cảm thấy nghẹn muốn chết, thật không nghĩ tới, thì ra Dịch Thâm lại có một mặt như vậy.

Đồng phục lần trước Dịch Thâm cho Kiều Tinh mượn đã mang đi phơi khô, Kiều Tinh ở dưới lầu thấy đồng phục Dịch Thâm đang bay bay trong gió. Trong lòng có chút hụt hẫng, Dịch Thâm ở trường số 8 chắc hẳn cũng thường xuyên mang đồng phục cho nữ sinh mượn.

Dịch Thâm muốn mượn notebook, nhưng trong đó vẫn còn nhiều chỗ trống, Kiều Tinh liền mượn Diệp Tri để cuối tuần ở nhà bổ sung vào. Chỉ là sau việc hôm nay, Kiều Tinh bỗng nhiên không muốn đem notebook bổ sung. Dựa vào trình độ được hoan nghênh của Dịch Thâm, muốn mượn notebook cũng không phải việc gì khó.

Vốn dĩ trả thù được Đồng Giai Xu, Kiều Tinh rất vui vẻ, kết quả vì chuyện Dịch Thâm mà trở nên u sầu.

Về đến nhà, Kiều Tinh đem đồng phục Dịch Thâm lấy vào, vạt áo chỗ bị cô xé vẫn có thể thấy rõ, Kiều Tinh liền lấy hộp kim chỉ mà bà nội vẫn thường dùng, lấy một cuộn chỉ màu gần giống với đồng phục, Kiều Tinh may vá không tốt, ít nhất còn có thể vá quần áo.

Sau khi vá xong, nhìn thấy cái áo bị mình làm loạn đường chỉ, Kiều Tinh liền gõ đầu chính mình, vừa rồi suy nghĩ cái gì a. Kiều Tinh tính đem áo vá lại lần nữa, nhưng trong đầu hiện lên hình ảnh nữ sinh khóc sướt mướt, cậu nhiều bạn gái như vậy, sao tôi lại không thể trở thành bạn gái cậu a.

Nhiều bạn gái như vậy…

Kiều Tinh bỗng nhiên không nghĩ mà cắt chủ, nhìn lại đường chỉ càng may cành xấu. Kiều Tinh đem chỉ cất đi, mang áo Dịch Thâm xếp lại, chuẩn bị để thứ hai trả lại. Bạn gái nhiều như vậy, chắc hẳn có một người có thể may lại đi?

Sau đó, Kiều Tinh mang notebook ra, bổ sung thêm vài câu hỏi để đưa cho Dịch Thâm.

Ngồi trước cửa sổ, một tay chống đầu, một tay cầm bút chuyển động, trong đầu hiện lên cặp mắt đào hoa kia, tuy nhân phẩm không tốt nhưng nhan sắc lại rất tốt a. Uổng công ngày đầu cô còn khen anh ta là người tốt, còn nghĩ ngàn vạn lần không được nhúng chàm anh ta…

Từ từ! Kiều Tinh hai mắt sáng ngời. Tại sao cô không nghĩ tới a, hí, anh ta không phải người tốt thế thì không phải mình có thể làm bạn gái anh ta sao?

Phải nha, sao Kiều Tinh cô lại không nghĩ đến chuyện này, đáng ra cô phải cao hứng mới đúng, cuối cùng thì cũng có thể ra tay với Dịch Thâm rồi. Ai, nhẫn đến khó chịu, khiến cô mỗi ngày đều cảm thấy khổ a.

Có khả năng là ông trời thương cô, thấy cô ngày ngày nhẫn nại đến cực khổ nên mới cho cô biết tin này. Làm một người sống có nguyên tắc thật khó khăn a.

Tức khắc, Kiều Tinh đã không còn tâm trạng nào để chép bài. Tưởng tượng đến ngày mai đi học, ai, cô thật sự chờ không nổi.

Thông thường buổi tối ngày chủ nhật Kiều Tinh mới đến trường, vừa đúng giờ tự học, nhưng lần này Kiều Tinh phá lệ đi sớm. Bà nội khi thấy cô đi còn ngạc nhiên, còn hỏi có phải hay không xảy ra chuyện. Kiều Tinh liền tùy tiện viện cớ, đương nhiên là có chuyện, trong đầu Kiều Tinh liền hiện lên gương mặt của Dịch Thâm, đẹp như vậy, cô phải từ từ nhấp nháp từng chút từng chút thật tốt. Hiện tại Kiều Tinh kích động đến muốn chết, Dịch Thâm a, lớn lên thật đẹp.

Kiều Tinh lấy tay che ngực lại, tim đập thình thịch thật nhanh, thật bậy a.

Tiết tự học buổi tối bắt đầu lúc 6 giờ rưỡi, Kiều Tinh 5 giờ rưỡi liền tới phòng học, trong phòng có ba bốn tốp ngồi cùng nhau, nhưng đáng tiếc lại không có Dịch Thâm. Thậm chí Diệp Tri, người trú tại trường, cũng chưa tới. Kiều Tinh nhàm chán không có việc gì làm, lấy notebook ra chép tiếp phần còn lại, hiện tại tâm cô phát sinh biến hóa, nếu quyết định muốn bắt lấy Dịch Thâm, vậy trước hết phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt thật hoàn mỹ, giống như cô nói cho Dịch Thâm mượn notebook nên phải mang ra sao chép lại cho thật kỹ.

Chưa bao giờ bổ sung notebook kỹ như lần này, thẳng đến khi Diệp Tri đến, nhìn thấy Kiều Tinh đang nổ lực bổ sung bài học, có chút ngạc nhiên hỏi:

“Cậu muốn học tập thật tốt? “

Kiều Tinh ngẩng đầu nhìn Diệp Tri cười.

“Buổi tối cậu sẽ biết”

Thật vất vả tiếng chuông tự học vang lên, nhưng Dịch Thâm vẫn chưa xuất hiện, ngay cả Lương Gia Dương cùng bàn thế mà cũng không tới. Diệp Tri thấy Kiều Tinh quay đầu nhùn bàn dưới thất vọng, hồi lâu mới hỏi cô.

“Cậu là đang đợi Dịch Thâm?”

Kiều Tinh cũng không gạt Diệp Tri, gật gật đầu có chút lo lắng hỏi.

“Dịch Thâm cậu ấy thật sẽ không tới”

Kết quả, kết thúc buổi học hôm đó Dịch Thâm vẫn không xuất hiện. Tiết tự học buổi tối có trong thời khóa biểu chính khóa, nhưng thực chất chỉ là học ngoài giờ thêm mà thôi, nhưng vẫn sẽ có giáo viên đi qua kiểm tra. Chủ nhiệm đi vào lớp, nhìn bàn phía sau Kiều Tinh cũng không nói gì. Hẳn là đã nói qua, Kiều Tinh nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi hụt hẫng, cùng khó chịu.

Kiều Tinh cô thật vất vả mới hạ quyết tâm như thế nào ngay lúc bắt đầu liền gặp trở ngại. Kiều Tinh tự an ủi chính mình, làm việc gì cũng phải gặp trở ngại, nhưng gương mặt Dịch Thâm cứ hiện lên trong đầu cô, chuyện này càng khiến Kiều Tinh thấy khó chịu.Tác giả có lời muốn nói:

Dịch Thâm: Cuối cùng ra tay, lão tử chờ lâu lắm rồi :)