*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Lục Phỉ Thiên Hi "Anh chàng này trông cũng rất được!"- -----------------------------------
Tuần thứ hai sau khai giảng, vào tháng 3 thời tiết phía nam thường rất lạnh, hôm nay Kiều Tinh lại dậy trễ, đạp xe với tốc độ trăm mét hướng đến trường, kỹ thuật đạp xe của cô rất tốt, một tay cầm tay lái, một tay lại xem đồng hồ, tính thời gian.
Còn tám phút nữa vào học, cô thở phào nhẹ nhõm, hôm nay không cần đến muộn. Tốc độ đạp xe chậm lại, cô thậm chí còn thưởng thức những cây hoa dại ven đường.
"Phanh---"
Cô còn chưa kịp phản ứng, thì xe đã đảo hướng.
"Ai ai ai"
Cả người nàng ngã trên đất, đầu gối cùng cẳng chân có chút đau, nhưng cũng may, hiện tại là mùa đông, nên đồng phục trên người cũng dày hơn một chút. Nhưng cô vẫn không nhịn được vén ống quần lên xem, không có chảy máu, thật may. Nhưng vẫn rất đau a, nàng hít vào một hơi.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười nhạo.
"Đạp xe không nhìn đường, đáng đời!"
Hỏa khí trong lòng Kiều Tinh càng lớn, ngẩng đầu hung hăng trừng người đứng trước mặt.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên liền ngây người,người này lớn lên cũng quá đẹp đi!
Mặt mày anh tuấn, như thời tiết đầu xuân, sau khi băng tan liền làm không khí trở nên tươi mát. Một đôi mày kiếm sắc bén, lại thêm đôi mắt hào hoa, khi mỉm cười càng thêm phong lưu gấp bội. Dáng người lại rất cao, quần áo nhìn qua bình thường nhưng mặc trên người hắn càng thêm sáng rọi.
Kiều Tinh cảm thấy máu trong người sắp tuôn trào, thiêu đốt, kêu gào. Cô thậm chí còn không dám làm bất cứ động tác dư thừa nào, mắt cũng không dám chớp.
Nam sinh nhìn tới, ý cười ngày càng sâu.
"Đẹp không? "
Kiều Tinh rốt cuộc phản ứng chậm nửa nhịp, cư nhiên là mỹ nam kế? Xem thường cô. Cô vẫn như cũ duy trì động tác ngẩng đầu, thậm chí biểu tình trên mặt cũng không đổi, nhưng lời nói ra trăm phần ác ý.
"Khó coi, xấu chết đi được! "
Nam sinh biểu tình lạnh lùng, liếc mắt nhìn cô.
"Cậu đυ.ng tôi, đền tiền"
Kiều Tinh sửng sốt, đem mắt hùn sang chiếc xe đạp màu xanh đen bên cạnh, nhìn thoáng qua, nó không hề bị hư hỏng gì, nhưng chính mình... Cô nhìn lại chiếc xe màu hồng của mình ngã một bên, bởi vì lúc nãy nên bánh xe hiện tại vẫn còn chuyển động, tấm chắn bùn có chút lệch, trên thân xe còn có vài vết xước. Tim Kiều Tinh liền co thắt, đây là xe cô mới mua, mới được hai tuần.
Nhất thời, cô cảm thấy lửa giận trong người không thể nào đè nén được, lời trong lòng liền phun ra. Cô mắng nam sinh đi đường không nhìn mới đυ.ng phải cô.
Chàng trai với một bộ dáng tốt tính, cứ như vậy nhìn cô, đôi mắt phong lưu cười như không cười, thu toàn bộ cảnh trước mắt. Trước một cặp mắt đẹp, Kiều Tinh từ từ hạ giọng, cuối cùng không nói gì nữa.
Kiều Tinh hoàn toàn quên mất việc mình sắp trễ, chỉ nghĩ đến có phải quá đáng hay không, chỉ cần nói lời xin lỗi, hai người bắt tay làm hòa, loại chuyện đâm xe này hai người ai cũng có sai. Cô vừa định mở miệng, liền nghe thấy âm thanh của nam sinh, đó là một âm thanh đầy mê luyến, réo rắt thanh lãnh như tiếng khe suối.
"Nói xong rồi? Hiện tại tới tôi nói"
"Vụ đâm xe vừa rồi là cậu sai, ở đây có máy theo dõi, đợi cảnh sát tới thì có thể giải quyết rồi"
Kiều Tinh trong lòng cười lạnh, người này lớn lên rất được, đầu sẽ không có vấn đề gì đi? Đâm xe đạp không xảy ra thương vong cần gì tới cảnh sát xử lý.
"Giải quyết riêng cũng được. Lúc nãy do cậu đâm phải mà bàn đạp xe bị mòn, cậu có thể trả tôi cái mới. Tôi không muốn dùng những thứ bị khiếm khuyết "
Kiều Tinh cười nhạo trong lòng, người này là thấy tiền trong mắt đi, bàn đạp mòn, muốn nàng thay cái mới?
"Đúng rồi, đây là xe đạp Giant khung cacbon*----"
(*xe đạp Giant cacbon: xe đạp đua của Giant, khung cacbon. Giá: 165.900.000VNĐ) Nam sinh còn chưa dứt lời, thì tiếng chuông vào học thân thuộc đã vang lên.
Kiều Tinh trong lòng nhảy dựng, đây là tiếng chuông cho tiết tự học. Cô lạp tức không còn bình tĩnh, tim đập thình thịch, cô nâng chiếc xe đạp lên, vội vàng nhảy lên xe, quanh đầu nhùn nam sinh.
"Tôi phải vào học, chuyện này tan học sẽ tính. Hẹn gặp lại"
Cô vội vàng đi, không chú ý tới thẻ học sinh của mình bị rớt. Nam sinh nhìn bóng dáng nàng rời đi, cúi xuống nhặt lên, nhìn thoáng qua. Cô gái trong hình, tóc ngắn ngang cằm, đối diện màn ảnh cong mắt cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
"Kiều Tinh"
Anh trong miệng đọc tên cô, khóe miệng hơi cong, vốn dĩ đã đẹp nhưng vì lúc này càng đẹp hơn.
**********
Một phút sau, Kiều Tinh liền thành công ở trước cổng trường, nhìn thấy hai học sinh trực ban, mỗi người đứng một bên, sống lưng thẳng tấp, vừa nhìn đã biết thiết diện vô tư, tuyệt đối sẽ không cho đi cửa sau.
Kiều Tinh cười tươi, đi đến bên cạnh nữ sinh trực ban. Đó là bạn cùng bàn của cô, Diệp Tri.
"Tri tri, thật xin lỗi, tớ đến muộn"
Diệp Tri nhìn cô một cái, bất đắc dĩ thở dài.
"Cậu lần trước còn đảm bảo với tớ lần sau sẽ không đến muộn"
Kiều Tinh đi phía sau Diệp Tri, hai tay bóp vai nàng làm động tác lấy lòng.
"Tri Tri, học tập thật vất vả"
Diệp Tri phất tay.
"Chạy nhanh đi, đừng để chủ nhiệm lớp bắt được cậu lại đến muộn"
"Được, Tri Tri, tớ biết cậu tốt với tớ nhất"
Kiều Tinh trước khi đi còn không quên phát thẻ người tốt cho Diệp Tri.
Trường trung học số 7 rất lớn, từ cổng đến dãy phòng học phải đi một đoạn đường dài. Kiều Tinh không nghĩ đến vấn đề thẻ học sinh, chỉ vội vã mà chạy về phía phòng học. Cổng trường có một trở ngại, thì phòng học cũng có một trở ngại. Hôm nay, tiết đầu tiên là môn tiếng anh, cô đối với môn này thật sự là không có hảo cảm, nên cô có gan mà chạm vào môn này.
Nhưng thực không khéo, cô vừa mới bò lên lầu hai, chuẩn bị yên lặng không một tiếng động mà bước vào lớp, thì nhìn thấy bóng dáng giáo viên tiếng Anh biến mất ở cửa phòng học.
A, Kiều Tinh thở dài, sớm một chút là được. Nếu không đυ.ng phải cậu ta, thì cô cũng không bị trễ. Lại nghĩ tới, không thấy thẻ học sinh, không chừng là bị rớt lúc ngã.
Cô đứng tại chỗ dậm chân, thầm nghĩ nam sinh kia đúng là tai tinh của cô. Tuy rằng không muốn vào lớp, nhưng giáo viên tiếng Anh không thấy bóng dáng cô, chắc chắn sẽ báo với giáo viên chủ nhiệm. Trong ban, có không ít giáo viên ghen ghét chủ nhiệm chủ nhiệm lớp cô, nhưng chủ nhiệm lại rất tốt, đối xử bình đẳng với học sinh. Cô thật sự không muốn làm chủ nhiệm phải khó xử.
Tiến lên, dịch về phía lớp học, đi đến cửa lớp học liền nghe thấy giáo viên tiếng Anh đang kiểm tra sỉ số.
"Báo cáo! "
Giáo viên tiếng Anh quay đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra sự phiền chán.
"Kiều Tinh, em như thế nào lại đi muộn. Nếu không muốn học môn tôi, thì em có thể trực tiếp không đến, em như thế nào lại cắt ngang tiết học"
Kiều Tinh đứng thẳng tắp ở trước cửa, cô không muốn học tiết tiếng Anh đâu, chỉ là nếu cô thật sự nghỉ một tiết, giáo viên tiếng Anh chắc chắn sẽ gọi điện cho phụ huynh. Cô có vài nỗi sợ, ba mẹ chính là xếp đầu a. Lúc này tuy rằng muốn trở về, nhưng vẫn nhịn xuống, còn một năm rưỡi là tốt nghiệp, như thế liền không cần nhìn mặt vị này rồi.
Cuối cùng, giáo viên tiếng Anh cũng không nói nữa. Trước mặt nhiều người, chỉ vẫy tay, hơi bực bội nói: "Vào đi"
Kiều Tinh hơi cúi đầu xuống, khóe miệng liền cong lên. Cô biết vị giáo viên này rất sĩ diện, chắc chắn sẽ không phạt cô trước mặt cả ban. Cô mới không sợ loại phê bình này.
Vào chỗ ngồi, cô lấy sách tiếng Anh ra, nhìn thoáng qua sách của các bạn học trước mặt, liền đem sách chính mình lật tới trang đó.
Lúc này là giờ tự học, trường trung học số 7 là một trong ba ngôi trường huyền thoại của Dung Thành, sáng sớm trong trường học đã vang lên tiếng lật sách. Kiều Tinh ngồi dựa vào cửa sổ, Diệp Tri đi trực ban còn chưa về, thế nên không có ai che chắn tầm mắt của giáo viên rà quét, cô cảm thấy cả người đều không được tự nhiên. Nguyên lai, cô không bao giờ mở miệng vào tiết tự học, hôm nay bất đắc dĩ phải mở miệng đọc bài. Nghe thấy chính mình âm thanh, liền cảm giác có chút biệt nữu*.
(*biệt nữu: từ này có khá nhiều nghĩa như là khó chịu, kỳ cục, khó tính) Sau tiết tự học, Diệp Tri mới trở lại, Kiều Tinh nhỏ giọng cùng nàng kể lại chuyện lúc sáng với giáo viên tiếng Anh, rồi cùng nhau đi vệ sinh. Chuông lớp reo, chủ nhiệm bước vào. Vốn còn muốn nói xấu giáo viên tiếng Anh hai câu, nhưng lại không muốn bị chủ nhiệm nhắc nhở nên đành ngậm miệng.
Chủ nhiệm bước vào lớp không chỉ một mình mà còn có thêm một nam sinh đi phía sau.
Nam sinh vừa bước vào, trong lớp liền hít một mảng khí lạnh, Kiều Tinh còn nghe thấy tiếng đè nén của các bạn nữ xung quanh.
"Hảo soái"
Kiều Tinh hứng thú mà ngẩng đầu lên, trong đầu còn đang suy nghĩ, có thể làm cho đám nữ sinh này nói soái, là đến lớn có bao nhiêu đẹp. Nhưng vừa nhìn thấy nam sinh, cả người Kiều Tinh đều cứng lại.
Tóc ngắn cắt tỉa gọn gàng, hơi che khuất mày kiếm, dưới chân mày một cặp mắt đào hoa, lúc này nhùn nàng cười như không cười. Là rất tuấn tú, nhưng là, người này là người mới cùng cô đυ.ng xe lúc nãy không phải sao? Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Tiếng chủ nhiệm vang lên trên bục giảng.
"Đây là bạn học mới chuyển tới"
Sau đó nhìn nam sinh.
"Dịch Thâm, em tự mình giới thiệu đi"
Toàn bộ quá trình, Kiều Tinh đều duy trì ở một trạng thái là ngốc, như thế nào bọn họ trùng hợp như vậy.
Dịch Thâm giới thiệu mình rất đơn giản, ở trên bảng đen ghi tên mình, rồng bay phượng múa viết hai chữ. Kiều Tinh nghe thấy các bạn nữ xung quanh nhỏ giọng kinh hô.
"Chữ viết cũng đẹp như vậy! "
"Tôi đến từ trường trung học số 8"
Lời này nói ra, làm toàn thể lớp học trầm xuống.
Không khí có chút xấu hổ, ai mà không biết, trường trung học số 8 của Dung Thành là một khối u ác tính, nghe nói học sinh trong đó mỗi người đều là đại ca, gây rối loạn xã hội, học lực không tốt, nơi có đánh nhau đều có bọn họ.
Dịch Thâm lại hồn nhiên bất giác, ngược lại hơi mỉm cười, ánh mắt đào hoa không biết bao nhiêu là phong lưu. Tức khắc, xung quanh có bao nhiêu tiếng hít sâu.
"Trung học số 8 cũng không có quan hệ"
Có bạn nữ nhỏ giọng nói.
Đây là lớn lên có điểm tốt, nếu như ngày thường, mấy bạn học thiên chi kiêu tử này sao lại nhìn trúng người của cơ sở 8 chứ.
Chủ nhiệm lớp tên là Quách Trạch Nghi, dạy môn ngữ văn là một giáo viên già có kinh nghiệm, là tổ trưởng của tổ ngữ văn. Lúc này, ý cười trên mặt không giảm, tựa hồ không nghe được nghị luận của mấy bạn học nhỏ.
Quay lại nhìn Dịch Thâm.
"Bạn học Dịch Thâm muốn ngồi chỗ nào? "
Cư nhiên lại có thể chọn chỗ ngồi!? Kiều Tinh cắn cắn răng, xem ra bạn học Dịch Thâm này không đơn giản a. Đồng thời, cô cũng có điểm sầu, nhớ đến đối thoại trên đường lúc nãy, cô còn nói sau tan học sẽ tìm Dịch Thâm nói chuyện xe đạp. Xe đạo cậu ta nhìn qua rất đắt a, hắn thật sự muốn cô bồi sau? Có bán cô cũng không bồi thường nổi a.
Các bạn học nữ xung quanh cũng có ý nghĩ giống Kiều Tinh, nếu có thể tự chọn chỗ ngồi, vậy thì cơ hội của mình tới rồi, ai mà không hy vọng mình ngồi gần một người có giá trị nhan sắc cao. Mấy bạn học nữ còn nhanh tay dọn dẹp chỗ trống bên cạnh, sau đó ngẩng đầu mắt lấp lánh nhìn Dịch Thâm.
Lúc này, nếu là ở chợ hẳn là có người sẽ hét to lên, nhìn ta này, vị trí rất tốt, bạn cùng bàn lại đặc biệt rất thân thiện nga ~~
Nhưng Dịch Thâm không để mắt tới những ánh mắt đó, mắt thẳng tắp mà nhìn cái người đang chống đầu, trong nháy mắt liền biết cô đang thất thần.
Môi Dịch Thâm hé mở, giọng đều đều.
"Em ngồi phía sau bạn học Kiều Tinh là được rồi ạ"
*
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com và wordpress lucphithienhi