Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 254: Thói quen hằng ngày Round VI

« Chương TrướcChương Tiếp »
(Trans: chap này mấy đoạn hồi tưởng là ở gần cuối chương 230, khi Jinwoo nói chuyện với Woo Jincheol cho ai thắc mắc.)

Câu chuyện bên lề 11.



“Bức ảnh của con quái vật đó, anh có thể cho em làm kỷ niệm không?”

Một vài giờ trước.

Để kỷ niệm cho cuộc hội ngộ của anh với Woo Jincheol, Jinwoo muốn bản phác thảo của Ber mà người thám tử đã vẽ ngay tại chỗ.

Chà, nó khá là giống Ber, nên mình muốn nó vì điều đó ….

Tất nhiên, một ai đó ẩn nấp trong bóng của anh đã không nghĩ giống như vậy.

♙ Ôi, bệ hạ của thần!! Thần cầu xin người đừng rơi vào nguệch ngoạc và thô thiển của một tên loài người hạ lưu!! ♙

Ber tuyệt vọng nài nỉ anh rằng nó không giống như trong bản phác thảo xấu xí đó, nhưng Jinwoo chỉ đơn giản là để tiếng rêи ɾỉ đó lọt vào tai này và đi ra tai kia.

Trong khi đó, Woo Jincheol nhìn chằm chằm vào bản vẽ của mình một chút như thể buông bỏ tất cả mọi thứ.

Dù vậy,…

Roẹtttttttttttt…

… Anh ta xé roẹt trang khỏi bảng ghi nhớ. Woo Jincheol đưa tay cầm bản vẽ cho Jinwoo.

“Đây.”

“Cảm ơn anh.”

Jinwoo vui vẻ nhận bản phác thảo.

Và trong quá trình đó, bàn tay của vị thám tử chạm nhẹ vào đầu ngón tay của Jinwoo.

Nó không có gì quan trọng trong sơ đồ cấu trúc của mọi thứ. Tuy nhiên, những sự kiện lớn thường để lại dấu ấn trong sách lịch sử đôi khi bắt đầu bằng những điều nhỏ nhặt dường như không đáng kể.

Woo Jincheol quay lại và vội vã bước xuống cầu thang.

Mình biết điều đó, toàn bộ điều này là một sai lầm ngớ ngẩn.

Hối hận đã nhanh chóng lấp đầy anh ta.

Bởi vì anh ta đã quá phấn khích trước viễn cảnh tìm ra manh mối, cuối cùng anh ta đã làm một việc mà anh ta không thể giải thích ngay cả với vị thám tử trẻ tuổi nhất trong đội với khuôn mặt ngây thơ vô số tội.

Cảm giác bối rối và hối hận ùa về như thủy triều đang đến, là những gì anh ta thể hiện cho những nỗ lực của mình.

Sao hôm nay cầu thang trông có vẻ khá dài vậy nhỉ?

Thám tử Woo Jincheol cay đắng lẩm bẩm với chính mình khi anh ta leo xuống cầu thang, nhưng sau đó, bước chân của anh ta phải dừng lại đột ngột.

Hửm ….?

Anh ta đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ đâu đó, đó là lý do tại sao.

“Chủ tịch Hiệp hội. Anh có tin tôi không?”

…??

Woo Jincheol đóng băng một lúc khi cảm giác ớn lạnh len lỏi vào xương sống và anh ta nhanh chóng nhìn quanh nơi anh ta đang đứng. Anh ta không thấy một người nào đi xuống từ cầu thang hoặc trèo lên từ bên dưới.

Các lớp học vẫn đang tiếp diễn, vì vậy ngôi trường hoàn toàn yên tĩnh và tĩnh lặng.

Woo Jincheol nghiêng đầu sang một bên, trước khi anh ta cố gắng bước vài bước còn lại xuống tầng trệt và đáp lại câu hỏi đó.

“Vâng, tất nhiên, tôi tin tưởng anh.”

Lần này, đó là giọng nói của chính mình.

Cái quái gì thế này?!

Một người có tính cách dễ sợ hãi sẽ ngồi xổm xuống hoặc bắt đầu la hét vì sợ hãi. Tuy nhiên, Woo Jincheol không phải là một người như vậy. Anh ta chỉ đơn giản là giữ bình tĩnh trong khi nhìn xung quanh lần nữa, trước khi rút ra tờ giấy ghi nhớ và cây bút với một biểu cảm ảm đạm hình thành trên khuôn mặt anh ta.

‘Tôi đột nhiên nghe thấy ảo giác thính giác. Có thể là cảm giác mất mát mà tôi cảm thấy hay con quái vật kiến mà tôi chứng kiến là bằng chứng cho thấy có gì đó không ổn với bộ não của tôi?’

Kết thúc một quan sát ngắn được viết vắng tắt với một dấu hỏi to đùng, nguệch ngoạc bằng bút của mình.

Woo Jincheol cảm thấy khá kỳ lạ. Anh ta nhét tờ giấy ghi nhớ vào túi bên trong và vội vã bước xuống tầng trệt. Và với tốc độ nhanh hơn thế nhiều, anh ta trốn thoát khỏi tòa nhà trường học.

Nhưng sau đó….

… Có một ảo giác thính giác khác rung chuyển bên trong đầu anh ta.

“Nếu vậy, tôi hy vọng anh sẽ tin tất cả mọi thứ tôi sắp cho anh thấy.”

“Euhk!!”

Woo Jincheol nghiến răng và bịt cả hai tai.

Giọng nói mà anh ta chưa bao giờ nghe thấy trước đây và những lời anh ta nói mà anh ta chưa bao giờ thốt ra trước đó, bắt đầu làm cho tâm trí anh ta rối tung lên. Một cơn giận dữ dữ dội ập đến anh ta như một cơn thủy triều không thể ngăn cản.

“C-cái quái gì thế này?!”

Và rồi, trong số tất cả những giọng nói xoáy vào đầu anh ta, có một cụm từ cứ vang lên rất rõ trong đầu.

✵ Thợ săn Sung Jinwoo.

✵ Thợ săn Sung.

✵ Nếu vậy, chúng ta nên làm gì. Không, tôi nên làm gì để giúp anh, thợ săn Sung?

✵ Thợ săn Sung!

✵ Thợ săn Sung Jinwoo!!

Một cái tên cái tên cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh ta. Tên của thợ săn Sung Jinwoo.

Nếu là Sung Jinwoo, thì…thì… Không phải đó là tên của học sinh mình vừa gặp sao?

Anh ta nghe nói rằng những bệnh nhân mắc chứng rối loạn tâm thần thường nghĩ ra những câu chuyện điên rồ đặc trưng cho những người trong cuộc sống của họ. Điều như vậy có thể xảy ra trong đầu anh ta bây giờ không?

Woo Jincheol bước về phía trước khi cơ thể anh ta lắc lư không ngừng. Anh ta cau mày khi một cơn đau nửa đầu dữ dội đập mạnh vào thái dương.

Ngay cả khi đó, ngay cả khi bên trong đầu anh ta trở nên phức tạp và lộn xộn đến mức anh ta không biết phải thế nào để làm sáng tỏ tất cả những suy nghĩ rối rắm như vậy – mỗi khi anh ta nhớ lại cái tên ‘thợ săn Sung Jinwoo’, cảm giác như lỗ hổng lớn trong tim anh ta đang dần lấp đầy vì một lý do kỳ lạ nào đó.

Woo Jincheol ngã khụy xuống băng ghế công viên và bắt đầu lẩm bẩm liên tục cái tên cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh.

Thợ săn Sung Jinwoo, thợ săn Sung Jinwoo, thợ săn Sung Jinwoo …

Cái tên đó nắm giữ manh mối.

Mình chắc chắn biết cái tên đó, Sung Jinwoo.

Mình phải nhớ cái tên này.

Mình phải kéo nó ra ngoài.

Mình phải tìm tất cả những ký ức về anh ấy, và lý do tại sao những ký ức đó bị xóa khỏi tâm trí mình.

“Euh-euhk!!”

Vẫn đang trong tình trạng đau nửa đầu cực độ, Woo Jincheol vật lộn hết mình để nhớ lại ký ức và cuối cùng, một cảnh tượng nào đó hiện lên trong đầu anh ta.

“Chủ tịch hiệp hội. Anh có tin tưởng tôi không?”

“Vâng, tất nhiên, tôi tin tưởng anh.”

“Nếu vậy, tôi hy vọng anh sẽ tin tất cả mọi thứ tôi sắp cho anh thấy.”

“Hả?”

Đầu ngón tay thuộc về ai đó tiến đến trán anh ta. Khoảnh khắc nó chạm vào trán anh ta, bóng tối làm mờ đi tầm nhìn anh ta trong một thời gian ngắn nhưng trong thời gian đó, vô số hình ảnh lóe lên trước mắt anh ta.

Đó là những ký ức kết nối quá khứ, hiện tại và tương lai. Và chúng chứa đựng những câu chuyện về những Cánh cổng, quái vật, Thợ săn, Kẻ thống trị và Chúa tể.

“Điều này, điều này thật không thể tin được. Làm sao có thể như vậy được ….?”

Woo Jincheol không thể hoàn thành những gì anh ta muốn nói, và Jinwoo, giờ là Chúa tể Bóng tối, đã trả lời với vẻ mặt cô độc.

“Chà, ký ức của một sinh vật cao hơn không bị ảnh hưởng bởi dòng chảy thời gian, anh thấy đấy.”

Thật vậy, ký ức của một Chúa tể dễ dàng vượt qua ranh giới thời gian.

“Hộc hộc hộc, hờ ộc…”

Woo Jincheol thở hổn hển và rùng mình sau khi hồi tưởng về ‘quá khứ’. Trong một khoảnh khắc ngắn không còn tồn tại, ý thức của anh ta được kết nối với Jinwoo, một người tồn tại cao hơn.

Và nó đã xảy ra sau đó; những ký ức bị giữ kín ở đâu đó trong tâm hồn anh ta đã được mở khóa thông qua một liên hệ khác với Jinwoo, và được đưa trở lại lãnh thổ của ý thức anh ta.

“Ôi chúa ơi….”

Cảm giác trống rỗng cảm thấy như có một lỗ hổng trong trái tim anh ta từ từ lấp đầy, và những giọt nước mắt ấm áp bắt đầu chảy xuống từ đôi mắt của Woo Jincheol.

Sau đó, anh ta nhớ lại câu hỏi mà anh ta đã hỏi Jinwoo sau khi biết Jinwoo dự định làm gì.

✵ Thợ săn Sung…Anh có định chiến đấu với những thứ này không? Quyết định sau cùng của anh như thế nào?

Câu trả lời cho câu hỏi đó, nó ở ngay trước mắt anh ta.

Một thanh niên không rõ tên, đi ngang qua băng ghế công viên trong khi nghe nhạc qua một cặp tai nghe; một đôi tình nhân lướt qua anh ta trong khi thì thầm tình yêu bất diệt của họ với nhau.

Một ông già ra ngoài dắt chó đi dạo và mọi người thả lỏng cơ bắp gần thiết bị tập thể dục trong công viên.

Ở thế giới này, ở nơi này, không có những Cánh cổng. Không có quái vật. Không có trận chiến.

Woo Jincheol giờ đã chứng kiến phép lạ mà con người tạo ra qua bàn tay của mình, sự bình yên đến lạ thường này và những giọt nước mắt nóng hơn, dày hơn bắt đầu chảy ra từ đôi mắt anh ta.

“Thợ săn Sung, anh … đã làm được.”

Woo Jincheol nhớ lại tiếng la hét của rất nhiều người gặp phải kết cục của họ với quái vật và tiếp tục khóc trong một thời gian dài.

…Không, bây giờ. Mình…mình không nên ngồi đây mà khóc như một đứa con nít.

Bàn tay thô lỗ, nhẫn tâm của vị thám tử kỳ cựu di chuyển để lau đi những giọt nước mắt.

Ngay cả khi cả thế giới đã quên mất sự thật, Woo Jincheol vẫn phải đi và nói với Sung Jinwoo ít nhất còn có một người biết rằng anh đã chiến đấu vì lợi ích của thế giới.

Một cảm giác thổn thức như vậy bắt đầu trào dâng trong lòng anh ta, nhưng đồng thời, một cảm giác không chắc chắn cũng tràn vào bên trong tâm hồn anh ta, tự hỏi liệu anh ta định làm gì vì người đàn ông đó.

Bây giờ anh ấy đang là một học sinh bình thường, cố quên đi quá khứ của mình với tư cách là một thợ săn.

Nếu anh muốn nhắc nhở Woo Jincheol về quá khứ, thì có rất nhiều cơ hội để làm điều đó. Jinwoo đã có thể trả lời các câu hỏi của mình, hoặc giống như trước đây, truyền tải toàn bộ phần ký ức thông qua việc đưa một ngón tay vào trán anh ta.

Tuy nhiên, Jinwoo không thể hiện bất kỳ phản ứng nào khi một thám tử xuất hiện ở nơi này thông qua một loạt các sự trùng hợp, trước khi lặng lẽ để anh ta rời đi.

Có thể là … anh không muốn cuộc sống bình yên hàng ngày của mình bị gián đoạn?

Nếu vậy, thì họ sẽ không trở lại cuộc sống bình thường của họ, trong khi giả vờ không phải là người khôn ngoan hơn, cuối cùng sẽ tốt cho thợ săn Sung Jinwoo hơn không?

Woo Jincheol rơi vào tình huống khó xử.

Tình trạng khó xử của anh ta ngày càng trở nên nặng nề và khó giải quyết hơn. Anh ta vẫn bị mắc kẹt cho đến khi học sinh bắt đầu rời trường từng người một trong ngày. Tuy nhiên, xem những đứa trẻ đi qua công viên từng người một đã giúp Woo Jincheol đi đến một kết luận khá khó khăn.

….Phải.

Thay vì mình quyết định điều này, hãy để điều đó cho thợ săn Sung Jinwoo.

Mình sẽ gọi anh ấy, và nếu anh ấy giả vờ không hiểu những gì mình nói, thì mình sẽ tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy.

Tuy nhiên.

Ngay cả khi có một phản ứng nhỏ, thì mình ….

Woo Jincheol vội vã trở lại trường cấp ba của Jinwoo. Và rồi, anh ta không rời khỏi cổng trường ngay cả khi không còn học sinh nào đi ngang qua anh ta nữa.

Anh ta hiện đang hành động với giả định vô căn cứ rằng thợ săn Sung Jinwoo chưa rời khỏi trường.

Và thế là, khi anh ta đứng đó thêm vài chục phút nữa, trong khi lo lắng hút một điếu thuốc lá thì…

“….Anh chỉ không muốn thấy một vấn đề đột nhiên xuất hiện và em bị lôi vào một cuộc họp khu vực vì những kẻ ngốc đó.”

“Đừng lo lắng. Em sẽ không để điều đó xảy ra.”

Cuối cùng, anh ta cũng đã phát hiện Jinwoo bước ra khỏi cổng trường. Cảm thấy thực sự hạnh phúc bây giờ, anh ta bước một bước dài về phía trước và gọi tên của Jinwoo.

“Thợ săn Sung Jinwoo.”

Thình thịch.

Anh ta cần bao nhiêu can đảm để lẩm bẩm những từ đơn giản đó? Woo Jincheol cảm thấy tim mình đập điên cuồng và chờ đợi phản ứng của Jinwoo.

Sau đó, Jinwoo quay lại nhìn, toàn bộ cơ thể anh giờ hoàn toàn đóng băng cứng ngắc. Có một biểu hiện của sự ngạc nhiên thực sự khắc trên khuôn mặt của anh.

“Nhưng bằng cách nào….?”

Ánh nhìn trong mắt Jinwoo nói lên tất cả những gì cần biết.

Cuối cùng cũng xác nhận được từ đôi mắt của Jinwoo, thám tử Woo Jincheol lại bắt đầu khóc.

“Đúng như anh nghĩ…em là anh ấy.”

●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●

Hai người họ chuyển đến công viên trong vùng lân cận của trường, chính là nơi Woo Jincheol lấy lại ký ức.

Ánh mặt trời phản chiếu trên bề mặt nhấp nhô nhẹ nhàng của một cái ao nhỏ nằm giữa công viên, tạo ra những gợn sóng tuyệt đẹp.

Woo Jincheol dừng bước và mở miệng trước.

“Tôi hy vọng tôi đã không gây ra vấn đề gì giữa anh và các tiền bối trong câu lạc bộ.” (trans: thay đổi xưng hô từ đây nha!)

Jinwoo nở một nụ cười gầy và lắc đầu.

“Họ là những người cao niên tốt. Tuy thời gian ở bên cạnh họ hơi ít, nhưng …..”

Woo Jincheol đã hỏi Jinwoo rằng cả hai có thể nói chuyện một lúc được không, và sau đó yêu cầu các đàn anh của Jinwoo chấp thuận điều này. Vì đã có một cuộc hẹn trước đó, những đứa trẻ lớn hơn có thể dễ dàng cảm thấy không vui trong tình huống này, nhưng…

“Đừng đến muộn quá nhé!”

“Cho đến khi em đến buổi tiệc chào mừng, bọn anh sẽ giữ Younggil làm con tin, được chứ?”

“T-Tiền bối?!”

Các tiền bối câu lạc bộ điền kinh từ từ rời đi. Jinwoo nhớ lại khuôn mặt đẫm nước mắt của Younggil khi cậu ta bị các đàn anh kéo đi và khẽ nhếch môi cười.

“Tuy nhiên, cuộc sống của tôi đang bị mất cân bằng ở đây, vì vậy tôi không thể ở lại quá lâu.”

Woo Jincheol phá lên cười khúc khích nhẹ nhàng sau khi thấy biểu hiện của tuổi trẻ cho thấy Jinwoo đã tận hưởng cuộc sống hiện tại như thế nào.

“Được rồi, tôi hiểu. Hãy để tôi đi đến chủ đề chính.”

Nụ cười biến mất ngay lập tức từ khuôn mặt của vị thám tử sau khi anh ta nói xong.

“Bao lâu … anh đã chiến đấu chống lại những sinh vật đó trong khoảng không giữa các chiều trong bao lâu?”

Theo hồ sơ, Jinwoo đã mất tích khoảng hai năm.

Tuy nhiên, Woo Jincheol đã nhìn thấy lực lượng chiến đấu tổng thể của những Chúa tể thông qua ký ức về Chúa tể bóng tối, và anh ta biết rằng hai năm chỉ đơn giản là không đủ để đánh bại tất cả.

Jinwoo thận trọng trả lời.

“27 năm….”

Khoảnh khắc anh ta nghe thấy câu trả lời đó, Woo Jincheol hít vào một hơi khá sâu.

Để suy nghĩ, anh phải chiến đấu chống lại hơn mười triệu kẻ thù gần 30 năm trong khoảng không giữa các chiều có kích thước khác nhau, nơi không tồn tại một thứ gì cả.

Woo Jincheol thậm chí không thể tưởng tượng được những trận chiến phải khó khăn và gian khổ như thế nào. Trong một thời gian dài vào lúc đó, anh ta không thể nói ra được điều gì, nhưng cuối cùng, anh ta buộc đôi môi của mình phải nhấc lên.

“….. Anh không hối tiếc điều gì sao?”

Câu trả lời của Jinwoo ngay lập tức được đưa ra.

“Không, tôi không hối tiếc điều gì cả.”

Anh có thể nói điều này với sự tự tin tuyệt đối.

“Nếu tôi được trao cùng một cơ hội hết lần này đến lần khác, tôi sẽ đưa ra quyết định tương tự mỗi lần.”

Tất cả mọi thứ đã xảy ra – từ khi anh và cha anh chơi bóng chày trong ngày nghỉ của gia đình; mẹ anh hầm Doenjang (trans: google để biết thêm chi tiết) với rất nhiều sự quan tâm và tình yêu; Nụ cười của em gái, rạng rỡ và không bị che khuất bởi nỗi sợ hãi của lũ quái vật.

Tất cả những thứ này là những điều quý giá không thể đo lường bằng bất kỳ giá trị tài chính nào.

Nếu cái giá anh phải trả cho tất cả những thứ này là tự mình gánh vác gánh nặng, thì anh sẽ không ngần ngại mang nó nhiều lần.

“Tôi không hối tiếc bất cứ điều gì.”

Woo Jincheol nghe thấy giọng nói của Jinwoo và ngay lập tức, anh ta cảm thấy sống mũi mình cay cay.

Cảm ơn, thợ săn Sung Jinwoo.

Anh ta hầu như không thể nuốt lại những lời gần như thoát ra khỏi miệng. Anh ta biết rằng những lời biết ơn đơn giản này không bao giờ có thể truyền đạt cảm xúc thật của anh ta đến thợ săn Sung Jinwoo, đó là lý do tại sao.

Anh ta nhìn nhanh vào đồng hồ đeo tay trong khi nghĩ về ‘cuộc sống’ của Jinwoo và ngẩng đầu lên.

“Có vẻ như hiện tại bây giờ anh đang sống một cuộc sống rất chi là tuyệt vời.”

Jinwoo khẽ nhếch môi.

“Đúng vậy, Phải….Phải, khác với cơ thể không bị lão hóa, tôi cần phải liên tục sửa đổi hình dáng cơ thể mình, vì vậy…”

Tuổi trẻ vĩnh cửu và sự bất tử.

Thợ săn Sung Jinwoo giờ đây đã sở hữu sức mạnh giống như thần sau khi trở thành Chúa tể bóng tối. Tuy nhiên, mặc dù anh sở hữu sức mạnh như vậy, anh đã chọn sống cuộc sống của một người bình thường, giản dị. Nếu đó là quyết định của anh, thì …

“Tôi tự hỏi liệu anh có dự định muốn làm gì trong tương lai không?”

“Chậc, thật không may, tôi chưa nghĩ đến điều đó.”

“Nếu vậy. Anh biết không, tham gia vào nghành của tôi đi?”

Woo Jincheol hiển thị thẻ cảnh sát bên trong ví của mình.

“Ý anh là … Cảnh sát quốc gia?”

“Gần đây, nhiều tội phạm thường hay đến văn phòng của bọn tôi than vãn về cùng một điều. Họ nói rằng thật khó để kiếm sống với Quái vật Bóng tối cứ đi loanh quanh như vậy.”

Jinwoo nhìn tấm thẻ cảnh sát một lúc và trả lại chiếc ví kèm tấm thẻ với nụ cười toe toét trên mặt.

“Nhưng, nếu tôi trở thành cảnh sát, những cảnh sát khác sẽ không còn gì để làm nữa, anh biết đấy, hahaha?”

“Đó chính xác là lý do tại sao chúng tôi làm việc rất chăm chỉ, anh thấy đấy – để tạo ra một thế giới như thế.”

Anh ta không thay đổi.

Từ khi anh ta còn là Trưởng phòng Giám sát của Hiệp hội, và khi anh ta là Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn, những biểu cảm mà Woo Jincheol đã thể hiện trở lại khi anh ta tiếp tục cuộc sống của mình như một thám tử cảnh sát.

“Tôi sẽ nghĩ về điều đó.”

Jinwoo trả lời như vậy và quay người bỏ đi khi anh bắt đầu lo lắng một chút về sự an toàn của bạn mình. Woo Jincheol nhanh chóng tạm biệt anh.

“Tôi sẽ chờ trả lời của anh.”

“Đừng nhé! Tôi nghe nói rằng có rất nhiều công việc tào lao nhưng tiền lương thì khá tệ.”

Jinwoo vẫy tay khi anh bước đi, và Woo Jincheol mỉm cười dịu dàng khi anh ta trả lời trong im lặng.

Rất nhiều công việc tào lao, nhưng tiền lương thì khá tệ sao?

Một tiếng cười khúc khích tự động thoát ra từ miệng anh ta sau khi nghe đánh giá ngắn gọn tuyệt vời đó không còn chỗ cho sự phản bác. Đồng thời, anh ta nhớ lại khuôn mặt của vị thám tử trẻ tuổi nhất thực sự tình nguyện gia nhập một đội hình như vậy ngoài ý muốn tự do của mình.

“Hôm nay cậu ta không nghỉ à, tên nhóc đó?”

Chà, vậy thì…nếu đó là ngày nghỉ của đàn em?

Trong khi nghĩ rằng mình vừa gọi đứa nhỏ nhất và đãi đứa trẻ một bữa ăn thịnh soạn, Woo Jincheol lịch sự cúi đầu về phía Jinwoo đang quay trở lại, giờ là một hình bóng mờ nhạt ở phía xa.

Là người đàn ông duy nhất biết về sự hy sinh của Jinwoo, anh ta đã đứng lên vì mọi người trên thế giới này và bày tỏ lòng biết ơn của mình, có lẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.

Dịch bởi: Daemond
« Chương TrướcChương Tiếp »