Sói Xám vs Khăn Đỏ


Va chạm cuồng dã khiến mật dịch vẩy ra ngoài, làm ướt mảng lông nơi riêng tư của hai người, cả chăn bên dưới cũng ướt đẫm, làm cho vật to lớn kia càng thêm bóng bẩy.

“Cục cưng, gọi anh là Thuỵ Khắc.”

Thuỵ Khắc nhìn chỗ hai người kết hợp, ‘thằng em’ của mình lớn như vậy tựa như một cái mô tơ không ngừng ra vào lỗ nhỏ của cô, huyệt thịt mềm mại khó khăn cắn nuốt, chứa chấp côn ŧᏂịŧ to lớn, cánh hoa thịt hồng hào xinh đẹp bị căng ra gần như trong suốt, bụng nhỏ bằng phẳng của cô loáng thoáng có thể thấy được hình dáng của gậy gộc kia.

Thuỵ Khắc càng cắm càng hăng, giống như muốn cắm hư cái bụng của cô. Động hoa của Khăn Đỏ càng cắm càng mềm, nhưng lại vẫn chặt chẽ như cũ.

Thuỵ Khắc nắm lấy cổ chân của Khăn Đỏ đè xuống, cứ như vậy mà cắm vào sâu hơn, đâm vào miệng tử ©υиɠ.

“A…. Muốn rách ra rồi.” Nước bọt thơm ngào ngạt từ trong miệng chảy ra, Thuỵ Khắc liền hôn lấy, dây dưa môi lưỡi cùng cô.

“Không….. Dừng lại, muốn ra!!!!” Quá nhiều kɧoáı ©ảʍ tích tụ, một lượng nước mật trong suốt chảy trào ra, phun đầy lên trên qυყ đầυ bên trong động nhỏ.

“Hưz.” Thuỵ Khắc gầm lên một tiếng.

Cuối cùng, anh hung hăng ra vào mấy chục lần, đánh thẳng vào nơi sâu nhất, phun hết tinh hoa ấm nồng vào trong, nóng đến nỗi làm cho Khăn Đỏ hôn mê bất tỉnh.

Nhìn dung nhan mơ màng ngủ của cô, anh khẽ cười: “Anh chờ đợi em đã rất lâu.”

4.

Khi còn nhỏ, Khăn Đỏ thường xuyên đến nhà bà chơi, bà cũng thường làm cho cô bánh kem chocolate ngon tuyệt.

Có một ngày, Khăn Đỏ vẫn như thường lệ đến nhà bà chơi.

Nhìn ven đường có không ít hoa hoa cỏ cỏ, trông thật xinh đẹp, thật đáng yêu, vì thế Khăn Đỏ liền hái hơn mười đóa, nghĩ bụng sẽ đem về tặng cho bà của mình.

Liếc mắt nhìn thấy cách đó không xa có một người đang dựa vào gốc cây sồi, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Khăn Đỏ đến gần thì thấy, người này thật rất xinh đẹp, nhưng mà đôi đồng tử kia lại chứa đầy ưu thương. Không đúng, không phải người, mà là sói! Cô chết chắc rồi, anh ta sẽ ăn cô mất, lúc này chạy đi hẳn là không có khả năng, nhưng nếu không chạy chắc sẽ bị anh ta ăn ngay tức khắc.

Hai mắt người đàn ông nhàn nhạt liếc nhìn cô vài lần, rồi không để ý tới nữa.

Khăn Đỏ nơm nớp lo sợ, “Anh… sao lại ngồi ở đây?”

Không để ý đến.

“Anh có chuyện buồn sao?”

Không để ý đến.

“Nói ra, có lẽ sẽ nhẹ nhàng một chút đó.”

Cũng vẫn không để ý đến.

Khăn Đỏ chờ đợi một chút liền nhụt chí, cô là một người lạ, anh ta sao có thể mở lòng với cô? Vẫn là không nên làm bà tám lo chuyện bao đồng.

Đang lúc Khăn Đỏ muốn bỏ đi, người nọ cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi rất đau lòng.... Mẹ .... Đã mất...”

Khăn Đỏ ngơ ngác nhìn anh, im lặng.

Một chốc sau, Khăn Đỏ lấy một đóa hoa hồng trong tay, đưa đến trước mặt anh, nói với anh: “Ấy… này… này, em không biết phải an ủi anh như thế nào, nhưng em… hy vọng anh sẽ không đau lòng nữa.”

Sau khi nói xong, Khăn Đỏ liền rời đi.

Người đàn ông nhặt đóa hoa nhỏ dưới đất lên, rõ ràng là bông hoa lạnh lẽo, nhưng giây phút này lại làm cho anh cảm thấy ấm áp.

Bình Luận (1)

  1. user
    Khánh linh (3 năm trước) Trả Lời

    Hóng

Thêm Bình Luận