Chương 8: Nhiều Năm Sau, Em Đau Lòng

"Nhan Nhan, để sói xám a di gọi điện thoại cho mẹ con. Sau đó tối nay chúng ta ra ngoài chơi nhé."

Trên đường lái xe đến công ty Luật, Ngô Cẩn Ngôn đưa mắt nhìn Nhan Nhan. Bé con dường như vẫn chưa quên được cơn chấn động hồi chiều. Bởi vì nước mắt vẫn còn vương trên khóe mi.

Tần Nhan hơi siết hai tay vào nhau, cũng không nhìn cô, lí nhí trả lời: "Vâng..."

"Nhan Nhan." Ngô Cẩn Ngôn ngừng một chút. Sau đó vẫn là quyết định cùng bé con nói chuyện. "Chúng ta trao đổi vài câu được không?"

"Được..."

"Nhan Nhan, trước đây tiểu Cường vẫn thường trêu ghẹo con như vậy sao?"

Cô từng yêu Tần Lam, đương nhiên cũng hiểu rõ tính cách lãnh đạm của nàng. Bởi vậy cô tin rằng, Nhan Nhan con gái nàng, không phải là đứa trẻ cộc cằn như những hài tử khác.

Cho nên, để Nhan Nhan tức giận đến mức đánh người. Thì thằng nhóc kia dám chắc đã phải làm gì đó vượt quá giới hạn chịu đựng của con bé.

"Tiểu Cường thường nói với các bạn trong lớp không chơi với con. Bởi vì con không sống cùng mẹ. Các bạn nói... những đứa trẻ không sống cùng mẹ, đều là những đứa trẻ hư..."

Tiểu Tần Nhan càng nói càng nhỏ. Cuối cùng triệt để cắn chặt môi, nửa ngày trời không chịu nói thêm tiếng nào.

Ngô Cẩn Ngôn thở dài, vươn tay xoa nhẹ đầu bé: "Con muốn nghe chuyện của dì không?"

Tần Nhan gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Đừng phân vân như vậy chứ? Tóm lại, dì sẽ kể con nghe câu chuyện về thỏ con thế nào xử lý những kẻ bắt nạt mình..."

"Ngày xửa ngày xưa, có một bé thỏ con lông trắng. Một hôm, bé bắt gặp loài thỏ đen với bộ lông đen tuyền. Loài thỏ đen thấy bé thỏ trắng liền chế nhạo "Xem kìa, nó khác màu chúng ta, nó là đứa con hoang". Bé thỏ con rất buồn..."

Ngô Cẩn Ngôn kể đến đây, trong lòng chợt đắn đo không biết có nên kể tiếp đoạn sau hay không?

Bởi vì đoạn sau của cô sẽ là... "Bé thỏ con nghe xong đã vô cùng tức giận. Bé lập tức lao đến cắn xé bầy thỏ đen, cho đến khi máu tươi nhuộm đỏ bộ lông trắng của mình..."

Kì thực... có chút kinh dị...

Tần Tiểu Nhan vốn còn đang chăm chú nghe chuyện. Đột nhiên thấy Ngô Cẩn Ngôn dừng lại, liền vươn tay níu níu cánh tay cô.

"Sói xám a di, sao dì không kể nữa...?"

Đối diện với bé con hai mắt long lanh thuần khiết, bảo đồng chí Ngôn nên đành lòng kể tiếp thế nào?

Ngô Cẩn Ngôn hắng giọng, trong đầu 'rẹt rẹt' chỉnh sửa lại kịch bản.

"Ừm, bé thỏ con nghe xong đã vô cùng tức giận. Nhưng bé không đánh đám thỏ đen đó mà đem chuyện này mách với người lớn. Cuối cùng con biết kết quả thế nào không...?"

Tiểu Tần Nhan lắc đầu.

"Kết quả, mẹ của bé thỏ trắng dẫn theo dì của bé thỏ trắng tới triệt để giải quyết bầy thỏ đen. Muahahahaha..."

Điệu cười nghe qua có chút kinh dị...

Tần Nhan nhìn cô, mấp máy môi có điều muốn nói.

"Ừm, con nói đi." Ngô Cẩn Ngôn hiểu ý, cưng chiều vỗ vỗ má bé con.

"Kì thực a di... dì không cần phải biến tấu chuyện của con thành loại cổ tích thỏ trắng này..."

Ngô Cẩn Ngôn: "..."

Cô kể chuyện lộ liễu như vậy sao...?

"Khụ..." Ho khan một tiếng khôi phục sự ngượng ngùng, Ngô Cẩn Ngôn thanh thanh bạch bạch đáp. "Nào có nào có, đây xác thực là truyện cổ tích dì từng được nghe mẹ dì kể nha."

Trời đất phù hộ. May mắn thay, tiểu Nhan Nhan cũng không có kiên trì vạch trần cô. Bé chỉ im lặng quay đầu, hướng mắt đăm chiêu nhìn qua cửa sổ.

Ngô Cẩn Ngôn thầm thở phào một hơi.

Lam Lam, con gái chị đúng là quỷ thông thái.

---

Dừng xe bên này đường. Ngô Cẩn Ngôn cầm điện thoại lên gọi cho Tần Lam.

Thế nhưng phải gọi chừng bốn lần, nàng mới miễn cưỡng bắt máy.

"Cẩn Ngôn?" Thanh âm rõ ràng vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Ngô Cẩn Ngôn nội tâm cơ hồ trào lên cỗ bực bội. Song vẫn cố gắng nén xuống, thấp giọng trả lời: "Lam Lam, chị tan làm chưa?"

"Chưa, hôm nay chị tăng ca."

"Đừng trả lời em khó nghe như vậy. Em không có ý muốn làm phiền chị." Ngô Cẩn Ngôn thực sự nổi đóa. "Em đang ở cùng Nhan Nhan, trước cổng công ty chị."

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng. Sau đó là tiếng thu dọn giấy tờ.

"Em ở cùng Nhan Nhan? Thế nào lại ở cùng Nhan Nhan?" Tần Lam liên tục hướng cô đặt câu hỏi.

Ngô Cẩn Ngôn lời ít ý nhiều, đáp: "Lúc nãy ở trường mẫu giáo xảy ra chút chuyện, chúng ta gặp nhau đi, em sẽ nói cụ thể với chị."

"Về nhà chị." Nàng thở dài. "Nói Nhan Nhan chỉ đường."

Có chút xin lỗi vì đã thừa nước đυ.c thả câu, song, đồng chí Ngô Cẩn Ngôn vô cùng cao hứng vì đã đạt được mục đích.

Lần trước uống say chưa kịp nhớ rõ đường đến nhà nàng. Bây giờ thì tốt rồi. Cô có thể quang minh chính đại chạy ngược chạy xuôi.

"A di, dì đang vui vẻ sao...?" Tần Nhan ở một bên nghiêng đầu quan sát cô. Như đã nói từ lần trước, ánh mắt bé con thật giống lắp thêm tia laze.

Ngô Cẩn Ngôn lập tức phủ nhận: "Nào có, dì vừa nói chuyện cùng mẹ con. Mẹ con nhờ con giúp dì chỉ đường về nhà."

"Ồ..." Tiểu Tần Nhan dáng vẻ như đã hiểu, ngoan ngoãn sắm vai hoa tiêu cùng sói xám a di hồi gia.

---

Cùng Tần Nhan đứng đợi trước cửa chừng mười phút, Tần Lam tay vẫn còn ôm tài liệu rốt cuộc cũng xuất hiện.

"Mẹ..."

Tần Nhan vừa trông thấy nàng, liền nhanh chóng chạy tới ôm chặt không buông.

Tần Lam đưa mắt nhìn cô, rồi lại cúi đầu nhìn con gái. Đôi đồng tử ánh lên tia ôn nhu sủng nịnh.

"Nhan Nhan, chúng ta vào trong trước đã." Nàng lên tiếng dỗ dành, sau đó lại gần hỏi cô. "Nhan Nhan làm phiền em sao?"

"Không phải." Bị nàng hết lần này tới lần khác đối xử khách khí, nếu không phải tiểu Nhan Nhan vẫn còn ở đây. Ngô Cẩn Ngôn cô chắc chắn sẽ đem họ Tần kia khi dễ ngay tại nơi này.

Tần Lam nghe xong cũng không buồn trả lời thêm. Nàng cúi đầu nhập mật mã vào ổ khóa, sau đó mở cửa để cô và Tần Nhan bước vào.

"Nhan Nhan, con tới phòng ngủ đợi mẹ một lát, mẹ và Cẩn Ngôn di nói chuyện xong sẽ vào trong tìm con, có được không?" Hôn nhẹ lên má con gái, nàng khéo léo để Tần Nhan tự giác về phòng.

Đợi bóng lưng nhỏ bé khuất sau cánh cửa. Bấy giờ Tần Lam mới xoay người nhìn cô.

"Em nói đi, chị pha trà."

"Không cần, em dùng nước lọc được rồi." Ngô Cẩn Ngôn từ chối. "Kì thực hôm nay em tới trường mẫu giáo là để đăng kí nhập học cho cháu gái. Thế nhưng lại tình cờ trông thấy Nhan Nhan bị phụ huynh của tiểu nam hài cùng lớp mắng. Lam Lam, hôm nay Nhan Nhan đánh cậu bé ấy, vì cậu bé ấy nói con bé không có mẹ."

Đôi tay đang rót nước của nàng khẽ ngừng lại...

"Nhan Nhan nói với em rằng, khi ở lớp, cậu bé tiểu Cường đó luôn xui các bạn hãy cô lập Nhan Nhan. Bởi vì cha mẹ ly hôn... Lam... chị không sao chứ?"

Thấy bàn tay nàng run rẩy càng lúc càng dữ dội. Ngô Cẩn Ngôn vội đứng dậy cầm chặt tay nàng.

Tần Lam hít sâu một hơi, dường như đang cố gắng khắc chế tâm trạng của bản thân.

Nàng khẽ nói: "Buông chị ra... chị không sao..."

"Lam Lam, chẳng lẽ chị định để con bé chịu thiệt thòi mãi như vậy ư?" Ngô Cẩn Ngôn thay Nhan Nhan bất bình. "Hôm nay em đã cùng mẹ của thằng nhóc tiểu Cường đó cãi nhau."

"Chứ em bảo chị phải làm sao bây giờ?" Nàng ngẩng đầu nhìn cô. Hàng mi dài lấp lánh lệ quang. "Chẳng lẽ tiếp tục kết hôn? Tiếp tục tìm người cha mới cho Nhan Nhan?"

"Đương nhiên ý em không phải vậy." Ngô Cẩn Ngôn thật muốn đem suy nghĩ của nàng chẻ thành nhiều mảnh để nghiên cứu. "Ý em là... chị giành quyền nuôi Nhan Nhan đi. Bởi vì ít ra, mẹ đơn thân bây giờ vẫn tốt hơn là để con bé bị đánh giá rằng không có mẹ. Dù sao thì con bé cũng đã mang họ chị rồi, chị còn sợ cái gì?"

"Chị sợ?" Nàng tự giễu cười. "Em không hiểu chị, nhiều năm qua em vẫn không hiểu chị, Cẩn Ngôn."

Nàng vô lực ngồi xuống sofa, hai tay tự ôm lấy đầu.

"Khi chị và cha của Nhan Nhan ly hôn, con bé mới chỉ tròn một tuổi. Thời điểm đó, gia đình bên nội của Nhan Nhan ép mẹ con chị không được gặp nhau. Chỉ cho đến khi chị bị dồn đến bước đường cùng, chị mới buộc phải làm đơn kiện để giành lại Nhan Nhan. Chị là luật sư, Cẩn Ngôn... Nhưng chị không ngờ một ngày chính mình phải đứng ở tòa biện hộ cho mình. Cuối cùng, chị đã được tòa án chấp nhận việc thay đổi họ cho Nhan Nhan. Nhưng chị không giành được quyền nuôi con, bởi điều kiện của chị khi ấy không tốt bằng Trương Thiên Vĩ..."

Nàng một mạch nói ra chuyện cũ. Khiến Ngô Cẩn Ngôn bất động hồi lâu. Cuối cùng chỉ biết thở dài.

"Nhưng bây giờ điều kiện của chị đã khác rồi mà..." Cô ngập ngừng.

"Ừ, sau khi ly hôn một thời gian, chị đã mua nhà. Thế nhưng tòa án nói Nhan Nhan ở với chị sẽ không được bảo vệ tốt như ở với ba. Bởi tính chất công việc của chị bất lợi." Nàng suy sụp, triệt để suy sụp.

"Lam Lam, em xin lỗi. Nếu năm đó..." Ngô Cẩn Ngôn nhớ lại chuyện cũ, toan nói được một nửa thì bị Tần Lam chặn lại.

"Đừng đào xới vết thương của chị. Xin em..."

---

Đương khi bầu không khí chìm vào trầm mặc. Thì tiếng chuông điện thoại của nàng giống như thanh âm cứu thế.

Tần Lam lấy điện thoại ra nhìn. Màn hình vừa vặn hiển thị ba chữ tựa gai nhọn đâm sâu vào mắt.

Trương Thiên Vĩ...

Ngày đăng: 08.05.2019