Chương 6: Cùng Nhan Nhan Diễn Kịch - Trời Đất Cảm Động

Sau khi ăn trực bữa sáng xong, Ngô Cẩn Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo rồi đứng ngoài phòng khách chờ Tần Lam.

Thời điểm thấy nàng cùng Nhan Nhan xuất hiện, Ngô Cẩn Ngôn giả bộ ngượng ngùng cúi đầu. Dùng loại thanh âm hết sức tội nghiệp, nói:

"Lam Lam, em có thể... đi nhờ chị một chuyến tới công ty được không...? Bởi vì lúc nãy em gọi điện thoại cho tiểu Tân, cô ấy nói hôm nay bản thân xin nghỉ phép vì đau đầu..."

Kì thực, đây chỉ là một lời nói dối được Ngô Cẩn Ngôn tô vẽ chau chuốt mà thôi...

Tần Lam mím môi, đắn đo thật lâu rồi trả lời: "Em... em gọi taxi cũng được mà..."

Ngô Cẩn Ngôn phản bác: "Hiện tại công ty mới vừa trải qua đợt kiện tụng, cho nên phóng viên trực ở cổng chắc chắn sẽ rất nhiều. Em không muốn trở thành tâm điểm chú ý đâu..."

Được rồi, thử nghĩ hôm nay cô đi taxi, ngày mai các mặt báo sẽ lần lượt đăng tin: Tổng giám đốc của tập đoàn Sunday đang chuẩn bị đứng trước nguy cơ phá sản, cho nên phải bán xe riêng để đi taxi.

Ngô Cẩn Ngôn dám thề đám nhà báo vô tâm vô phế đó sẽ biến chuyện cô đi taxi thành các thể loại dị bản.

Tần Lam nhìn cô, trong lòng hỗn loạn thành từng đoàn.

Suốt một tuần nay, nàng đã quá nhân nhượng Ngô Cẩn Ngôn rồi. Đỉnh điểm là đêm hôm qua, nàng còn cật lực để cô mượn rượu càn quấy. Liên tục giày vò cả đêm.

Tần Lam nàng, không thể lún sâu vào tình cảm này một lần nào nữa...

---

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng, mẹ của Nhan Nhan vẫn để Ngô tổng giám đốc - kẻ âm thầm vui mừng ngồi vào trong xe.

Nhan Nhan ngồi cạnh cô, dường như mới chỉ qua một buổi sáng, mối quan hệ giữa cô và hài tử này khăng khít thêm không ít.

"Sói xám a di." Tần Nhan nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội.

Ngô Cẩn Ngôn bởi vì thành công lừa được thỏ mẹ, cho nên đối với thỏ con cũng vô cùng hào phóng: "Ừ ừ, sao thế con?"

"Lần sau dì sẽ lại tiếp tục ngồi xe cùng con chứ?"

Tần Nhan, tốt, tốt lắm, thứ Ngô Cẩn Ngôn ta cần là một đứa trẻ thông minh với những câu hỏi thông minh như con.

Ngô Cẩn Ngôn nhoẻn miệng cười: "Chuyện này... bất quá phải phụ thuộc vào ý kiến của mẹ con a. Nhưng mà Nhan Nhan, con thích dì chơi cùng con sao?"

"Vâng, bởi nếu có dì giả làm sói xám, các bạn trong lớp nhất định sẽ rất nể con." Bé con Nhan Nhan vô cùng hào hứng.

Ủa ủa...?

Cảm thấy có gì đó sai sai, Ngô Cẩn Ngôn liền nhướn mi hỏi: "Vì sao dì giả làm sói xám, các bạn trong lớp con sẽ nể con?"

"Bởi vì dì rất giống sói xám nha. Dì sẽ thay con dọa các bạn ấy sợ." Tiểu Tần Nhan che miệng cười. "Sói xám sói xám."

Tần Lam đang lái xe, nghe con gái cùng người nọ nói chuyện, mà nội dung của cuộc trò chuyện vô cùng nhảm nhí. Cho nên, nàng ngăn không được mà lên tiếng dẹp loạn.

"Nhan Nhan, không được hồ ngôn loạn ngữ."

"Không sao, Lam Lam, chị đừng dọa con bé." Ngô Cẩn Ngôn thay Nhan Nhan vùng lên chống đối giai cấp thống trị.

"Cẩn Ngôn, em đừng chiều chuộng con gái chị."

Ý tứ của nàng rất rõ ràng. Đó chính là muốn tát vào mặt cô và nói rằng: "Đừng có làm hư con gái tôi, Ngô Cẩn Ngôn."

Ngô Cẩn Ngôn hắng giọng, mặc dù rất muốn hỏi: "Vậy thì chiều mẹ con bé được không?", nhưng lại sợ Tần Lam thực sự tức giận đá mình xuống xe nên lại thôi...

---

Tần Lam đưa Ngô Cẩn Ngôn tới công ty, điều này đã khiến cô và Nhan Nhan có cơ hội đóng một màn kịch chia tay vô cùng xót xa...

Tần Nhan: "Sói xám a di..."

Ngô Cẩn Ngôn: "Nhan Nhan..."

Tần Nhan: "Hai chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ? Dì sẽ đến tìm con chứ...?"

Ngô Cẩn Ngôn: "Tất nhiên rồi, tạm biệt Nhan Nhan..."

Tần Nhan: "Tạm biệt sói xám a di..."

"Ngô tổng."

Đột nhiên, từ đâu xuất hiện giọng nói cắt đứt toàn bộ mạch kịch bản mà cô và Nhan Nhan vừa mới biên soạn ra.

Đương lúc này, mắt thấy Tần Lam đang chuẩn bị lái xe rời đi, Ngô Cẩn Ngôn mặc kệ tất cả mà hướng về phía tiểu Tần Nhan, cứng rắn hô: "Nhan Nhan, a di và con, hai chúng ta dù thiên địa biến sắc*, nhưng hãy đảm bảo trái tim vẫn còn hướng về nhau. Dì nhất định sẽ tới tìm hai mẹ con con... Đừng quên dì a Nhan Nhan..."

*Thiên địa biến sắc: Trời đất thay đổi.

Tần Lam vừa nghe xong câu nói của cô. Thiếu chút nữa là mất lái lao vào cột điện cách đó không xa.

Làm ơn... hãy để trái tim nàng yên tĩnh một chút thôi có được không...?

Tiểu Tần Nhan nhổm dậy nhìn qua kính sau xe, thế rồi hai tay nhanh chóng vòng thành hình trái tim tặng cho sói xám a di.

Được tiểu mỹ nhân bắn tim, Ngô Cẩn Ngôn nội tâm cảm động gần chết.

---

Vừa mới xoay người chuẩn bị tiến vào công ty. Ngô Cẩn Ngôn chợt nhận ra có vài chục con mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Phóng viên, nhân viên, diễn viên, cán bộ công ty, thậm chí là bác bảo vệ. Tất cả đều cùng một lúc nhìn cô với biểu cảm vô cùng kinh ngạc.

Ngô Cẩn Ngôn lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, đương nhiên tác phong lật mặt cũng được rèn giũa thành phản xạ có điều kiện.

Cô lập tức khôi phục dáng vẻ mặt than thường ngày, hắng giọng nói: "Mới sáng sớm, các người tụ tập ở đây làm gì...?"

Ngay lập tức, đám phóng viên kéo tới bám theo cô.

"Ngô tổng, xin cô hãy phát biểu vài câu..."

"Ngô tổng, người trong xe lúc nãy là ai? Con gái riêng của cô sao?"

"Ngô tổng, nếu là con gái cô, vậy thì cô kết hôn từ khi nào?"

"Ngô tổng..."

"Ngô tổng..."

Vốn còn tưởng chuyện chính để phỏng vấn hôm nay sẽ là vụ kiện giữa Sunday và Tấn Dương. Nào ngờ... lại là chuyện tổng giám đốc Ngô đứng trước cổng công ty nói hươu nói vượn với tiểu hài tử trong xe ô tô.

Ngô Cẩn Ngôn thật sự là oan uổng sắp khóc...

"Con gái cái gì mà con gái? Đó là cháu gái tôi. Các người ăn không ngồi rồi, nhìn thế nào lại thấy tôi giống người từng kết hôn sinh con?"

"Ôi ôi, Ngô tổng cô đừng tức giận. Trên đời có rất nhiều chuyện không thể nói trước..."

"Các người nếu còn tiếp tục ở đây đào xới thông tin cá nhân của tôi, không chỉ riêng các người bị thương, mà tôi nhất định sẽ khiến tòa soạn của các người hầu tòa." Ngô Cẩn Ngôn hừ lạnh.

Dù sao nữ thần của cuộc đời tôi cũng là luật sư nha.

Vừa đi vừa nhờ bảo vệ giải vây, Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng có thể an toàn bước vào bên trong.

---

Đi một mạch tới phòng làm việc. Điều đầu tiên Ngô Cẩn Ngôn cần làm chính là tìm tới phòng nghỉ, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ mới để thay.

Thật may mắn vì lúc nãy không có ai phát hiện ra cô mặc lại đồ hôm qua...

Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn mây... Nếu không chắc chắn sẽ lại xuất hiện tin đồn ác ý rằng: Tổng giám đốc uống rượu say rồi ăn chơi sa đọa thâu đêm.

Đừng trách Ngô Cẩn Ngôn nhạy cảm, mà hãy trách cái công ty giải trí bát quái này đã biến cô thành như vậy đi.

---

Thay đồ xong, đương lúc Ngô Cẩn Ngôn khoan khoái ngồi xuống ghế da chuẩn bị làm việc. Thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Sếp, em vào được chứ?"

Không cần hỏi cũng biết. Cái loa phường Khương Tử Tân đã xuất hiện rồi.

Điều chỉnh lại tư thế ngồi, Ngô Cẩn Ngôn thong dong đáp: "Vào đi."

Cửa gỗ dần hé ra. Sau đó thân ảnh nhanh như chớp tiến vào.

"Hì hì hì hì..." Khương Tử Tân nhìn cô, xấu xa cười.

"Cười cái gì...?" Ngô Cẩn Ngôn toàn thân khẽ nổi da gà.

Khương Tử Tân nhướn mày, cao giọng hỏi: "Sếp. Cô đã 'ăn' được nàng chưa?"

"..."

"Sếp à, nếu ăn được rồi thì chuẩn bị thanh toán tiền thưởng tháng này cho em đi. Nếu không nhờ tiểu thư ký xinh đẹp là em đây nhanh trí, thì còn lâu sếp mới có cơ hội được gần nàng." Khương Tử Tân bắt đầu nhân cơ hội kể công.

Ngô Cẩn Ngôn thuận tay cầm gạt tàn ở trên bàn, chuẩn bị hướng nàng ném tới.

"Tiền thưởng cái gì? Còn không biết đường đi ra ngoài ngay lập tức...?"

Khương Tử Tân sợ hãi tháo chạy: "Sếp a. Đây là lấy oán trả ơn. Đây là cái đồ bạch nhãn lang*..."

*Bạch nhãn lang: Chỉ người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Ngày đăng: 06.05.2019