Chương 27: Cẩu Lương

"Tiểu Lam a, con khóc cái gì? Mau mau nín đi, nếu không họ Ngô kia trở về thấy con như vậy lại tưởng hai lão nhân gia chúng ta hợp sức bắt nạt con."

Ngô phu nhân vừa nói vừa đưa khăn giấy cho nàng. Tần Lam vươn tay nhận lấy, sau đó chầm chậm thấm khô nước mắt.

"Thúc thúc, a di... con xin lỗi... con thất lễ quá." Bởi vì vừa mới khóc xong, cho nên thanh âm của nàng hơi khàn khàn.

"Mẹ ơi, mẹ làm sao thế?"

"Tần a di, dì làm sao thế?"

Hai cái thân hình nhỏ nhắn lập tức vây đến xung quanh, kèm theo là bốn mắt to tròn mười phần tò mò thắc mắc.

Tần Lam lắc đầu cười: "Mẹ không sao, con và Nhã Nhã đừng lo."

Ngô phu nhân ngồi ở một quên im lặng thật lâu, sau đó quyết định vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Cũng không thể gọi thúc thúc a di mãi được. Tiểu Lam, ta đã nói rồi, con sau này cũng sẽ giống như An An, trở thành con dâu của Ngô gia."

"Cho nên, gọi là ba mẹ đi."

Tần Lam ngẩng đầu, khuôn mặt vô cùng kinh ngạc.

"Con..."

"Con cái gì? Khụ... kì thực ta và lão công đắn đo rất lâu mới dám đưa tới quyết định này đấy."

"Nhan Nhan cũng đã nhận ông bà nội rồi. Con là mẹ cũng nên làm gương..." Ngô lão gia mắt vẫn tập trung vào chậu cây cảnh, thế nhưng lời nói lại vô cùng chuẩn xác.

Bầu không khí nhất thời chìm vào im lặng.

Tần Lam mím môi, mất một lúc mới có thể run run gọi: "Ba... mẹ..."

"Ngoan lắm, họ Ngô kia nhất định sẽ vô cùng hài lòng." Ngô phu nhân gật đầu. "Con dâu, lát nữa cùng ở lại dùng cơm trưa đi. Tây An tới công ty đưa tài liệu cho Trọng Ngôn, chắc cũng sắp trở về rồi."

---

So với sự yên bình vui vẻ ở Ngô gia. Thì Ngô Cẩn Ngôn ở công ty lúc này lại đang rơi vào tình huống rối ren khó xử.

Nguyên lai... bài báo mà Trương Thiên Vĩ gửi cho tòa soạn, không biết bằng cách nào đã bị leak* đến tai các cổ đông trong công ty.

*Leak: Rò rỉ, bị lộ.

Kết quả là thời điểm cô vừa đặt chân đến phòng làm việc, đã bị Khương Tử Tân kéo tới khu nội bộ để tham gia cuộc họp khẩn. Mà đám người ngồi bên trong ai nấy mặt mũi đều vô cùng nhăn nhó khó coi.

"Ngô tổng, cô giải thích thế nào về chuyện này?" Người vừa lên tiếng là một lão đại thụ có lời nói vô cùng gây sức ảnh hưởng.

"Trước tiên tôi xin được chân thành nhận lỗi với mọi người. Nhận lỗi với Lý sư phụ." Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên hiểu bản thân hiện tại cần phải xuống nước, chủ động làm hòa.

Dừng lại vài giây, cô tiếp tục nói: "Thế nhưng tôi nghĩ đây là vấn đề tế nhị cá nhân, tôi sẽ không lên tiếng biện hộ. Huống hồ tôi đã giải quyết hết tin tức ở bên ngoài, cho nên chuyện scandal là không có khả năng xảy ra."

"Cô nói thì hay lắm. Nhưng chuyện tốt mà cô làm đã bị đồn vào tận công ty rồi, cô có biết không?" Một vài người liên tục chỉ trích. "Ngô tổng, cô là lão đại của Sunday. Cô cần phải hiểu rõ bản thân là người đứng đầu quản lý nghệ sĩ, thì nhân cách cũng phải tiên phong."

"Yêu đương đồng tính là vấn đề nhân cách?" Ngô Cẩn Ngôn châm biếm cười. "Doãn tiên sinh, anh cho rằng nhân cách của con người được đánh giá qua việc họ yêu người cùng giới tính với mình ư?"

Nam nhân được gọi là Doãn tiên sinh hơi đỏ mặt, nhưng rồi cũng hắng giọng: "Đúng vậy, chẳng ra thể thống gì cả."

"Anh có muốn tôi tại nơi này bóc mẽ sự thật của anh và gia đình anh không?" Ngô Cẩn Ngôn đôi con ngươi hơi híp lại. Cái nhìn sắc bén giống hệt thú săn mồi đang rình rập miếng mồi ngon ngọt béo bở.

Doãn tiên sinh thoáng sững sờ: "Ý cô là gì?"

"Ý tôi là gì, chẳng phải rất dễ đoán hay sao?" Ngô Cẩn Ngôn cũng lười giải thích. "Các vị, đối với scandal lần này của tôi, coi như tôi thành thật cúi đầu nhận lỗi. Thế nhưng đồng dạng, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho những ai làm phiền đời tư cá nhân của tôi."

"Hoang đường."

"Tổng giám đốc, chẳng lẽ cô không muốn tiếp tục nhận được sự ủng hộ của các cổ đông nữa sao?"

"Đúng vậy. Chuyện này mà bị lan truyền ra ngoài, cổ phiếu của công ty sẽ giảm chóng mặt như thế nào?"

Khương Tử Tân mắt thấy Ngô Cẩn Ngôn khuôn mặt dần xám lại, đành hiểu ý nắm nhẹ tay cô, ra hiệu đừng tiếp tục đối chọi với đám người này.

Ngô Cẩn Ngôn hít sâu một hơi: "Vậy bây giờ các vị muốn thế nào?"

"Cô và nàng ta tốt nhất không nên dây dưa."

"Nực cười." Ngô Cẩn Ngôn hừ lạnh. "Chẳng có lý do gì để ngăn cản hai người con gái có thể yêu nhau. Tôi dám cam đoan sẽ giữ kín đời tư cá nhân. Bởi vậy mong các vị trưởng bối hôm nay ngồi đây có thể thành toàn cho tôi."

Đến ba mẹ cô cũng không vô lý như đám người này.

Ngô Cẩn Ngôn nói xong, gập lưng một cái, sau đó nhấc chân rời khỏi phòng.

---

"Đại ca." Ngồi bên bàn làm việc, Ngô Cẩn Ngôn gọi điện thoại cho Ngô Trọng Ngôn.

"Ừ, tiểu quỷ, có chuyện gì thế?"

"Chuyện của em và Tần Lam... không hiểu bằng cách nào đã bị lộ ra trong nội bộ công ty." Ngô Cẩn Ngôn day day thái dương. "Lúc nãy các cổ đông mắng em thật kinh hoàng."

Đầu dây bên kia rõ ràng trầm mặc. Sau đó Ngô Trọng Ngôn lên tiếng: "Em có muốn giải quyết tận gốc không?"

"Em chỉ sợ tiểu Lam không đồng ý..." Ngô Cẩn Ngôn đắn đo. "Nhưng nếu không giải quyết nhà họ Trương đó, hậu họa về sau chắc chắn sẽ không tránh khỏi."

"Sự thật chính là như vậy. Cho nên cứ suy nghĩ thật kĩ đi, Cẩn Ngôn." Ngô Trọng Ngôn thành tâm khuyên nhủ. "Em có thể nhún nhường người khác, nhưng tuyệt nhiên đừng để kẻ đó nắm được vảy rồng của mình."

"Dạ, đại ca."

"Tốt, ngoan ngoãn làm việc đi. Đại ca luôn ở sau em."

---

Đến gần trưa, Ngô Cẩn Ngôn nhận được điện thoại của Tần Lam.

"Lam Lam?"

Nàng ngượng ngùng trả lời: "Cẩn Ngôn, trưa nay không cần đến nhà chị dùng cơm đâu. Bởi vì hiện tại... chị đang ở Ngô gia rồi."

Ngô Cẩn Ngôn phản ứng đầu tiên là ngây người, phản ứng tiếp theo là cười đến vui vẻ: "Bảo bối, nguyên lai chị đã thành công nhận chức con dâu rồi sao?"

"Đừng khi dễ chị."

"Rất muốn khi dễ chị." Ôn nhu lắng nghe thanh âm nàng, Ngô Cẩn Ngôn khẽ nói. "Bảo bối, chờ em trở về."

---

"Sói xám a di."

"Tiểu cô."

Vừa mới bước chân vào phòng khách, hai cái thân ảnh đã chạy tới trước mặt cô.

Đắn đo không biết nên bế đứa nào trước, rốt cuộc, đồng chí Ngô vẫn là nâng tay ôm cả hai: "Nhan Nhan chơi cùng Nhã Nhã có vui không?"

"Dạ vui, vì Nhã Nhã là lão bà của con." Bạn nhỏ tiểu Tần Nhan gật gù. Mà bạn nhỏ tiểu Cẩn Nhã đứng bên cạnh cũng không quên phụ họa. "Lão công..."

Ngô Cẩn Ngôn chết sững tại chỗ.

"Hai đứa luôn thích cùng nhau chơi trò gia đình." Ngô lão gia bất lực thở dài. "Ngô Cẩn Ngôn a, ngươi đã đầu độc con trẻ rồi."

"Ba, người không nên nói vậy. Nhã Nhã và Nhan Nhan rất ngoan." Ngô Cẩn Ngôn phản bác. "Con cũng rất ngoan."

"..."

Cúi đầu nựng má Tần Nhan, Ngô Cẩn Ngôn cười hỏi: "Nhan Nhan, mẹ con đâu rồi?"

"Mẹ đang cùng Mạc a di và bà nội ở trong bếp." Tiểu Tần Nhan ngẩng đầu nhìn cô. Hai chữ 'bà nội' gọi vô cùng thuận miệng.

Ngô Cẩn Ngôn ngăn không được cảm xúc ấm áp đang chảy trong tim mình. Cô buông hai đứa nhỏ ra, tự mình vào bếp tìm nàng.

Mạc Tây An và Tần Lam hiện tại đang cùng nhau nấu nướng. Còn Ngô phu nhân đứng bên cạnh chỉ hai người cách làm.

"Mẹ, chị dâu." Ngô Cẩn Ngôn tiêu sái bước vào, không hề thu liễm hôn một cái lên má nàng. "Bảo bối."

"Được rồi, tôi biết các người yêu nhau rồi. Không cần phải tại nơi này làm mù mắt chúng tôi." Ngô phu nhân bĩu môi. "An An, con nói xem có phải hay không đứa nhỏ này cần chúng ta dạy dỗ?"

"Mẹ, dù sao lâu rồi Cẩn Ngôn mới hạnh phúc như vậy. Không nên dạy dỗ nha." Mạc Tây An nhu thuận cười.

"Cảm ơn chị dâu vô cùng." Ngô Cẩn Ngôn hướng Mạc Tây An đáp, sau đó lại hướng Ngô phu nhân làm mặt quỷ.

Cuối cùng là nhìn người đang được mình ôm gọn trong lòng.

"Nấu cái gì vậy?"

"Đương nhiên là thức ăn." Tần Lam bật cười. "Muốn nếm thử không?"

"Muốn." Bạn nhỏ Ngô Cẩn Ngôn há miệng. Nàng thuận thế dùng đôi đũa mới gắp đồ ăn bỏ vào miệng cô.

Mà lúc này, Ngô phu nhân ra dấu với Mạc Tây An. Hai người lẳng lặng rời khỏi phòng.

Ăn cẩu lương no rồi, không muốn tiếp tục ở đây nhìn đôi uyên ương người ta dây dưa ướŧ áŧ nữa.

Sẽ bị no chết mất.

Ngày đăng: 22.05.2019

Tác giả có lời muốn nói: Quá ngọt ngào rồi 😌😌 Bổn cung thực muốn ngược 😌😌

truyenhdt.com không báo chương, phiền mọi người vào truyện để tìm chương mới a.