Chương 23: Thằng Khốn

Những ngày tới Hồng Kông tham gia liên hoan phim. Ngô Cẩn Ngôn mỗi tối đều vô cùng đều đặn phát đi hai cuộc điện thoại.

Lần thứ nhất là gọi điện cho Tần Lam, giúp nàng kể chuyện cổ tích hống Nhan Nhan ngủ.

Lần thứ hai là gọi điện cho Mạc Tây An, giúp nàng an ủi trái tim cô đơn và nỗi nhớ vượt ngàn dặm xa xôi của bé con Nhã Nhã.

Tần Lam nói với cô rằng: "Kì thực em không cần gọi quá nhiều như vậy. Sẽ rất vất vả cho em."

"Vậy nếu em không chủ động gọi, thì mẹ của Nhan Nhan có gọi cho em không?" Ngô Cẩn Ngôn bật cười.

Tần Lam chọn cách giữ im lặng.

"Lam Lam, em nhớ chị." Đồng chí Ngô vẫn không từ bỏ. "Nhớ chị nhớ chị nhớ chị. Mỗi sớm thức dậy đều là nhớ chị."

"Cẩn Ngôn, đừng mơ mộng giống như khi em mười tám tuổi nữa." Tần Lam day day thái dương. "Nếu nỗi nhớ có thể quy đổi thành tiền thì em hẵng mơ. Bởi vì giây phút em ngẩn người tương tư, em có thể dùng nó để làm được rất nhiều việc khác."

"Chị lại như vậy rồi." Ngô Cẩn Ngôn bất mãn. "Dù sao em vẫn là nhớ chị."

Tần Lam hết cách. Và kết quả, nàng thẳng thắn cúp điện thoại.

"Ơ, này này..." Đồng chí Ngô bi ai gào thét.

---

Để tổ chức sự kiện liên hoan phim cần mất rất nhiều công sức.

Ngô Cẩn Ngôn vừa kết thúc cuộc họp bàn về khâu đón khách và trao giải. Thời điểm đặt chân vào phòng nghỉ, cô nhận được điện thoại của Tần Lam.

Nàng... hình như không thường chủ động gọi cho cô.

Linh cảm có chuyện chẳng lành, Ngô Cẩn Ngôn lập tức bắt máy.

"Em đây."

Đầu dây bên kia vang lên thanh âm nho nhỏ của Nhan Nhan.

"Sói xám a di..."

"Nhan Nhan?" Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc.

"Sói xám a di, dì đã xong việc chưa...?" Tần Nhan ấp úng hỏi. Giọng nói rõ ràng muốn cô trở về.

"Hết ngày mai dì mới có thể trở về. Con sao vậy? Mẹ con đâu?"

"A di... ba ba của Nhan Nhan đến tìm mẹ. Ba ba hiện tại đang mắng mẹ. Con liền trốn trong phòng gọi điện cho dì..." Tiểu Tần Nhan nghẹn ngào. "Sói xám a di, dì trở về đi."

Nghe hài tử mang theo tia hoảng sợ mà năn nỉ. Ngô Cẩn Ngôn tâm trạng lập tức chùng xuống.

Trương Thiên Vĩ cư nhiên lại tới làm phiền nàng?

"Nhan Nhan, bây giờ ba ba con vẫn ở đó ư?"

"Dạ, ba ba muốn bắt con về nhà bà nội. Sói xám a di, con không muốn ở nhà bà nội đâu..." Tiểu Tần Nhan càng nói càng uất ức. Rốt cuộc vẫn là thút thít khóc lên.

"Nhan Nhan."

Ngô Cẩn Ngôn vừa cất tiếng gọi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động vô cùng mạnh. Sau đó là những bước chân vội vã của Tần Nhan.

"Mẹ..." Bé con làm rơi điện thoại, hoảng sợ òa khóc.

"Nhan Nhan, Nhan Nhan..." Ngô Cẩn Ngôn triệt để kinh hoàng. Điện thoại của cô... không thể kết nối được nữa.

Còn chưa kịp thu xếp hành lý, Ngô Cẩn Ngôn đeo vội giày, vụt sang phòng đối cạnh của Khương Tử Tân.

"Tử Tân, Tử Tân..."

Cửa phòng mở ra, Khương Tử Tân trông dáng vẻ tái nhợt của cô, không khỏi ngạc nhiên.

"Sếp, làm sao vậy?"

"Lập tức tìm chuyến bay gần nhất trở về Thượng Hải. Không cần ghế thương gia." Ngô Cẩn Ngôn siết tay.

"Nhưng sếp, ngày mai buổi lễ..."

"Hủy bỏ toàn bộ. Hiện tại tôi cần quay về Thượng Hải. Tử Tân, đây thực sự là chuyện gấp."

Quen biết Ngô Cẩn Ngôn nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng trông thấy trạng thái thiếu kiên nhẫn này của cô.

Nhất định sếp gặp phải chuyện khó giải quyết rồi...

"Được, tôi lập tức mua vé máy bay. Sếp, cô cũng mau chuẩn bị đồ đạc đi."

---

Khi Ngô Cẩn Ngôn trở lại Thượng Hải, đã là chuyện của sáng hôm sau.

Suốt thời gian bay, cô không hề chợp mắt dù chỉ một giây.

Bắt taxi về nhà nàng, Ngô Cẩn Ngôn điên cuồng bấm chuông, thế nhưng bấm mãi cũng không có ai ra mở cửa.

"Cô tìm tiểu Lam sao?" A di hàng xóm thấy cô sốt ruột đi qua đi lại, hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng hỏi.

"Vâng." Ngô Cẩn Ngôn vội vã trả lời. "A di, dì biết chị ấy đi đâu sao?"

"Ngày hôm qua có một người đàn ông đến tìm cô ấy." A di nghi hoặc. "Sau đó chừng 11 giờ đêm thì xe cứu thương xuất hiện. Tôi nghe thấy tiếng ồn ào ở nhà tiểu Lam."

"Khốn khϊếp..." Ngô Cẩn Ngôn nghiến răng.

Trương Thiên Vĩ. Nếu Tần Lam thật sự xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ gϊếŧ chết anh...

---

Sau hơn một giờ nhờ người tìm bệnh viện nàng đang nằm, Ngô Cẩn Ngôn mang theo vali xuất hiện trước phòng bệnh.

Tần Lam trên trán quấn băng trắng, nàng rũ mi ôm chặt Nhan Nhan trong tay. Xung quanh là Trương Thiên Vĩ và mẹ hắn.

"Lam Lam." Ngô Cẩn Ngôn gõ cửa, mang theo khuôn mặt u ám bước vào.

"Sói xám a di." Tiểu Tần Nhan là người phản ứng nhanh nhất. Bé từ trong vòng tay nàng tách ra, chạy thẳng về phía cô.

"Cẩn Ngôn...?" Tần Lam ngẩng đầu nhìn. Rõ ràng không tin vào hai mắt mình.

"Sao lại là cô?" Hai mẹ con họ Trương không hẹn mà đồng thanh kêu lên.

Ngô Cẩn Ngôn khom người bế Nhan Nhan, sau đó mím môi đánh giá vết thương trên trán nàng. Hồi lâu sau cô mới mở miệng: "Anh nên cho tôi một lời giải thích thỏa đáng. Trương Thiên Vĩ."

Đối diện với cỗ hàn khí lạnh lẽo trên người Ngô Cẩn Ngôn. Trương Thiên Vĩ chột dạ đáp: "Hôm qua tôi và cô ấy xảy ra tranh chấp."

"Anh khiến chị ấy bị thương?"

"..."

"Tôi hỏi anh khiến chị ấy bị thương?"

"Cô kia, cô rốt cuộc là gì của Tần Lam vậy? Vì sao cô hết lần này qua lần khác quản chuyện của nhà tôi thế?" Trương phu nhân phẫn nộ chỉ trỏ.

"Nhà bà?" Ngô Cẩn Ngôn châm biếm cười. "Lần trước tôi vì tôn trọng cho nên mới gọi bà là đại thẩm. Còn hôm nay thì đừng hòng."

"Trương phu nhân, tôi không phải người ngoài. Kể từ khi con trai bà và Tần Lam chưa gặp nhau, tôi và chị ấy đã có quen biết rồi. Đáng tiếc, bởi vì một vài chuyện xảy ra, cho nên tôi và chị ấy bị mất liên lạc. Thế nhưng tôi không ngờ thời gian qua, Tần Lam đã phải sống trong hoàn cảnh địa ngục như thế này."

"Trương Thiên Vĩ, anh vẫn muốn đưa Nhan Nhan đi phải không? Được, thế thì chúng ta cùng nhau đánh cược, là vết thương do anh gây ra thắng, hay là sự an toàn của con bé khi ở cạnh Tần Lam thắng. Tôi không đùa, Ngô Cẩn Ngôn tôi từ trước đến nay nói được làm được."

"Cô là... tổng giám đốc của công ty giải trí Sunday?" Trương Thiên Vĩ đột nhiên hỏi.

"Tôi là gì cũng không đến phiên anh quản. Chỉ là tôi có khả năng khiến anh mất việc, thằng khốn."

Lần trước cho người âm thầm điều tra, cô biết Trương Thiên Vĩ đang là trưởng phòng kế hoạch của công ty xây dựng Nam Á. Mà công ty này, hiện tại vừa vặn chính là đối tác của công ty do Ngô Trọng Ngôn quản lý.

Cô mặc dù nghèo, song vẫn may mắn còn anh trai chống lưng.

Giữa không khí im lặng căng thẳng, Trương Thiên Vĩ bỗng lên tiếng:

"Tôi không sợ cô, Ngô Cẩn Ngôn." Khóe môi hắn thoáng nở nụ cười. "Nếu như cô muốn. Vậy coi như chúng ta cùng nhau đánh cược đi."

Ngày đăng: 19.05.2019