Chương 21: Sói Xám Và Câu Chuyện Đêm Khuya

Vui vẻ chơi hết một ngày, khi trở về nhà đã là 8 giờ tối.

Ngô Cẩn Ngôn giúp tiểu Nhã Nhã tắm rửa, đồng thời bản thân cũng nhanh chóng xối nước tẩy sạch phong trần.

Xong xuôi, một lớn một nhỏ lại khoanh chân ngồi trên giường, Ngô Cẩn Nhã ngoan ngoãn để cô sấy tóc.

Cốc... cốc...

Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, Ngô Cẩn Ngôn vừa tập trung sấy tóc vừa nói: "Cửa không khóa."

Người bước vào là Mạc Tây An.

"Chị dâu?"

"Mẹ?"

Mạc Tây An bưng theo hai cốc sữa tươi, khẽ cười nói: "Nhã Nhã, con thế nào cả ngày chung một chỗ với tiểu cô được vậy?"

Ngô Cẩn Nhã đỏ mặt: "Vì Nhã Nhã rất yêu tiểu cô..."

"Cảm ơn Nhã Nhã, tiểu cô cũng yêu con." Xoa xoa mái tóc mềm đã được sấy khô, Ngô Cẩn Ngôn nhìn Mạc Tây An. "Có chuyện gì không chị dâu?"

Mạc Tây An đặt khay sữa xuống bàn, nhoẻn miệng cười: "Chị hâm nóng sữa tươi cho em và Nhã Nhã. Hai người mau uống đi kẻo nguội."

"Làm phiền chị rồi." Ngô Cẩn Ngôn gậy gật đầu. "À, chị dâu, em có chuyện này muốn nói với chị."

Mạc Tây An dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô.

"Vài ngày tới em sẽ đến Hồng Kông tham gia liên hoan phim. Em định sau khi trở về sẽ cùng Nhã Nhã dọn tới nhà em... Không biết ý chị thế nào...?"

"Chuyện này..." Mạc Tây An khó xử. "Sẽ không làm phiền em chứ? Dù sao Nhã Nhã cũng chỉ là một đứa trẻ, em lại chưa có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con..."

"Nhã Nhã rất ngoan. Với lại..."

Ngô Cẩn Ngôn định nói: "Với lại em hiện tại cũng đang là một sói xám a di của trẻ con rồi."

Mạc Tây An nghi hoặc chờ câu nói tiếp theo của cô.

Ngô Cẩn Ngôn im lặng một lúc rồi khoát khoát tay: "Không có gì. Em chỉ muốn nói em có thể chăm sóc tốt Nhã Nhã. Chị dâu cứ yên tâm dưỡng thai, bình an sinh thêm vài tiểu hài tử nữa cho vui cửa vui nhà."

"Em đó." Mạc Tây An nâng tay chỉ cô. "Riêng Nhã Nhã và tiểu hài tử còn chưa chào đời này đã đủ khiến cả nhà náo loạn rồi."

Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu, cưng chiều hỏi Ngô Cẩn Nhã: "Nhã Nhã, con làm gì khiến mẹ nói con náo loạn vậy?"

"Nhã Nhã rất ngoan." Ngô Cẩn Nhã nhìn mẹ rồi lại nhìn tiểu cô. "Mẹ chỉ nói như vậy để dọa tiểu cô thôi."

"Đúng đúng, Nhã Nhã ngoan nhất." Ngô Cẩn Ngôn vừa nói vừa hướng về phía Mạc Tây An. "Cho nên, cứ quyết định như vậy nha chị dâu. Coi như em sẽ nuôi Nhã Nhã."

Ngô Cẩn Ngôn và Ngô Cẩn Nhã hợp nhau, kì thực đây không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Kể từ khi Ngô Cẩn Nhã ra đời, cô đã ở bên cạnh và nâng niu bé. Bởi vì khoảng thời gian đó, vừa vặn là lúc cô sống trong dằn vặt vì chia tay với Tần Lam.

Thật không ngờ, đó cũng là lúc nàng sinh Nhan Nhan.

Thở dài, đem những chuyện cũ đau lòng để vào quá khứ. Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên vô cùng muốn gặp nàng...

---

Tần Lam ngồi trước bàn làm việc, vươn tay xoa xoa đôi con ngươi nhức mỏi. Nhan Nhan sớm đã ngủ rồi, trước khi ngủ bé còn không ngừng quấn lấy nàng, liên tục dặn nàng ngày mai phải gọi điện chào tạm biệt sói xám a di.

Giống như là tâm linh tương thông. Suy nghĩ của nàng về Ngô Cẩn Ngôn vừa dứt khỏi đầu, thì điện thoại nàng đổ chuông. Cô gọi tới.

"Lam Lam." Ngô Cẩn Ngôn thanh âm vô cùng sủng nịnh.

"Ừ." Giống như làm chuyện xấu bị bắt gặp, Tần Lam có chút chột dạ đáp.

"Chị ngủ chưa?"

"Vẫn... vẫn chưa..."

"Thật tốt quá." Ngô Cẩn Ngôn đắc ý. "Chị ra ngoài mở cửa đi, em gửi chị một bưu kiện."

"Bưu kiện? Bây giờ?" Không khỏi nhăn mi, nàng nhìn đồng hồ để bàn. 11 giờ đêm.

"Vâng. Chị nhanh đi, đừng để người ta chờ lâu."

Đứng dậy, mang theo nghi hoặc tiến về phía cửa chính. Nàng bật camera trước nhà kiểm tra một lượt.

"Cẩn Ngôn, đừng dọa chị... Bên ngoài làm gì có ai?"

Tần Lam thoáng nhớ tới bảy năm trước, khi hai người còn yêu nhau, Ngô Cẩn Ngôn vẫn thường tìm cách đùa nàng vô cùng ác. Thậm chí đùa đến khi nàng phát khóc mới chịu dừng lại.

Mà bây giờ, một người phụ nữ độc thân sống cùng một đứa trẻ 4 tuổi, cô lại gọi giao hàng vào lúc nửa đêm như thế này... Bảo nàng không sợ chính là nói dối.

"A... em có bao giờ lừa gạt chị đâu. Mau ra ngoài đi, có bưu kiện thật mà." Đầu dây bên kia, giọng nói của Ngô Cẩn Ngôn vẫn vô cùng trầm ổn.

"Chị... chị sợ..." Tần Lam liễm mi. "Cẩn Ngôn... thật sự sẽ không có gì chứ?"

"Có chó sói a." Ngô Cẩn Ngôn bật cười. "Chị mau ra đi, đừng để người ta đợi lâu. Yên tâm, em sẽ không gác máy. Chỉ cần chị xảy ra chuyện, em lập tức báo cảnh sát giúp chị."

Tần Lam hít sâu một hơi, mang theo toàn bộ bình sinh tiến về phía cửa chính, nhập mật mã mở cửa.

Cửa vừa hé ra, nàng xác thực bị người trước mặt dọa sợ.

"Cẩn Ngôn?"

Ngô Cẩn Ngôn trên tay vẫn cầm điện thoại, cười đến phi thuờng vui vẻ: "Thân ái, không làm phiền chị chứ?"

"Em... chúng ta..." Ấp úng đứng ngây ra nhìn cô, Tần Lam mất một hồi để trấn an tinh thần. "Em thế nào lại ở đây? Không phải trở về nghỉ ngơi để sáng mai bay sao?"

"Đột nhiên nhớ chị, không ngủ được." Ngô Cẩn Ngôn hôn nhẹ lên má nàng. Thanh âm vô cùng thiếu đúng đắn: "Thật là muốn tại nơi này cùng chị..."

"Đủ rồi, mau trở về đi. Để người khác trông thấy còn ra thể thống gì?" Trắng mắt trừng cô, nàng nhỏ giọng quát.

"Vậy thì cho em hôn một cái." Ngô Cẩn Ngôn bắt đầu ép sát người nàng. Mà Tần Lam cũng thuận thế lùi về sau cửa vài bước.

Mới sáng hôm nay ở nơi này bị hai đứa nhỏ băt gặp. Giờ có cho tiền nàng cũng không dám làm liều...

"Em... đại sắc lang." Chỉ tay về phía cô, Tần Lam càng nói càng tức. "Coi như em không thấy ngại, thì chị cũng thấy ngại."

"Mặt dày lên một chút là được." Cúi đầu mυ"ŧ nhẹ cái cổ trắng ngần của nàng. Mà người kia cũng thật thiếu nghị lực, cô vừa chạm tới đã ngăn không được mà cắn môi, khẽ ngâm một tiếng.

"A... Ngô Cẩn Ngôn, em..." Tần Lam bị chính mình dọa sợ. Bản thân liền thẹn quá hóa giận. "Đi về, đi về ngay."

Ngô Cẩn Ngôn hắc hắc ôm bụng cười, bàn tay mang theo nanh vuốt của sói xám hướng ngực nàng nắn nhẹ vài cái.

"Bảo bối, chờ em trở về."

Ngực bị tập kích bất ngờ. Thời điểm Tần Lam kịp tỉnh ngộ, thì con sói nào đó sớm đã cong đuôi chạy mất.

Uất ức giậm chân, nàng run rẩy nhìn về phía cửa thang máy sớm đã đóng lại.

"Ngô Cẩn Ngôn, em lúc nào cũng khi dễ chị."

Ngày đăng: 18.05.2019