Chương 16: Nhã Nhã Và Nhan Nhan

Bởi vì Ngô lão gia bị bệnh, không tiện đi lại. Cho nên Ngô phu nhân không thể tới sân bay đón gia đình con trai về nước.

Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn mang theo ba người về nhà, Ngô phu nhân sớm đã đẩy xe lăn cùng Ngô lão gia đứng ở trước bậc thềm nghênh đón.

"Ba, mẹ." Ngô Trọng Ngôn như cũ tặng cho thân phụ thân mẫu một cái ôm thắm thiết, sau đó để Ngô phu nhân vui vẻ hôn lên hai má trắng hồng phấn nộn của tiểu Nhã Nhã.

Ngô Cẩn Nhã sớm đã buồn ngủ. Được bà nội hôn hôn cũng chỉ lim dim đáp lại, sau đó triệt để gục đầu vào vai mẹ, tâm hồn đi đánh cờ cùng Chu Công.

"Con bé bị lệch múi giờ nên mệt mỏi." Ngô Trọng Ngôn cưng chiều vuốt lưng bé con.

"Tiểu An, mẹ nghe Trọng Ngôn nói con có tin vui?" Ngô phu nhân nhìn phần bụng vẫn chưa lộ rõ của con dâu, ân cần thăm hỏi.

"Vâng ạ, chúng con cũng vừa mới biết." Chị dâu tiểu An dịu ngoan cúi đầu, ánh mắt nhu hòa như nước.

"Ai ya, vậy mà hai người không nỡ thông báo với tiểu cô này một câu." Ngô Cẩn Ngôn bị bỏ rơi ở bên cạnh bĩu môi chen ngang. "Chị dâu, mau nghỉ ngơi đi, hôm nay để em giúp chị trông tiểu Nhã."

Mạc Tây An ngượng ngùng để Ngô Cẩn Nhã ngã vào vòng tay cô, nàng khẽ cười nói: "Cảm ơn em."

"Không có gì." Ngô Cẩn Ngôn hào phóng phẩy tay. "Chị dâu về nhà nhiều năm như vậy, đừng đối xử với em khách sáo thế chứ?"

"Còn không phải cô bị đuổi khỏi nhà rồi sao?" Ngô phu nhân trắng mắt trừng cô. "Gia đình tôi không có đứa con gái ngoài ba mươi nhưng vẫn còn là cẩu độc thân như cô. Này Ngô Cẩn Ngôn, khi bằng tuổi cô, con trai lão nương đã bảy tuổi, con gái đã hai tuổi rồi."

"Đúng vậy." Ngô lão gia gật gù phụ họa.

"Ba, ngay cả người cũng hắt hủi con." Ngô Cẩn Ngôn há miệng. "Đây là ức hϊếp, đây là ức hϊếp người quá đáng."

Nói xong, liền trực tiếp mặt dày bước vào trong.

---

Đặt Ngô Cẩn Nhã nằm xuống giường, Ngô Cẩn Ngôn từ chỗ Mạc Tây An lấy về bộ quần áo ngủ sạch sẽ thay cho bé.

Ngô Cẩn Nhã lớn lên dung mạo giống ba, bởi vậy bé cũng có nét giống cô. Thoạt nhìn qua... người ngoài nhất định sẽ tưởng cô và Cẩn Nhã là hai mẹ con.

Chụp một tấm hình gửi cho Tần Lam, Ngô Cẩn Ngôn nhập tin nhắn.

"Đáng yêu phải không?"

Chừng mười phút sau, người ở đầu dây bên kia mới chậm chạp đáp lại: "Con của Trọng Ngôn ca?"

Ngô Cẩn Ngôn hai mắt tỏa sáng, vô cùng cao hứng chuyển qua gọi cho nàng.

Tần Lam nhận điện thoại, nhưng cũng không có ý định lên tiếng.

"Lam Lam, em vừa phát hiện ánh mắt chị ngày càng tinh tế." Chẳng hề ngại việc vuốt mông ngựa, Ngô Cẩn Ngôn cười đến vui vẻ.

Tần Lam nhàn nhạt trả lời: "Nếu là con gái em, thì chị thật thành tâm chúc mừng."

"..."

"..."

"Lam Lam, đừng phũ phàng với em như vậy." Đồng chí Ngô Cẩn Ngôn ấm ức. "Nhan Nhan đâu?"

"Đồng dạng, đã ngủ rồi."

"Trương Thiên Vĩ không đến đòi con bé sao?"

"Ngày hôm qua hắn vừa mới gọi." Tần Lam trả lời. "Chỉ là hắn đang bận chuẩn bị làm đám cưới, cho nên không có thời gian nghĩ đến chuyện này."

Thanh âm của nàng trước sau chẳng hề thay đổi, tựa hồ nàng đối với chồng cũ Trương Thiên Vĩ chỉ là người nhìn bằng nửa con mắt.

Kì thực, Ngô Cẩn Ngôn sau khi nghe xong câu trả lời của nàng, tâm trạng bỗng nhiên vừa vui vừa buồn. Vui vì Tần Lam không còn yêu hắn, buồn vì Nhan Nhan đáng thương có một người cha vô cùng tệ bạc.

"Lam Lam, chỉ cần chị nói với em một tiếng, em nhất định sẽ cố hết sức giúp chị giành lại Nhan Nhan."

"Cảm ơn em."

Cảm nhận được nàng đang chuẩn bị tắt máy, Ngô Cẩn Ngôn vội vàng lên tiếng: "Lam Lam, chờ đã."

"Ừ."

"Ngày mai Nhã Nhã sẽ bắt đầu đến trường, chị có thể... để hai đứa đi chung với nhau được không...?"

Tần Lam nghe cô nói xong, đúng như dự đoán. Nàng trầm mặc thật lâu.

Ngô Cẩn Ngôn kiên nhẫn ôm cây đợi thỏ.

Rốt cuộc, sự chờ đợi của cô cũng được đền đáp.

Tần Lam thỏa hiệp thở dài, khe khẽ nói: "Ngày mai 6 rưỡi, chị chuẩn bị bữa sáng."

---

Ngô Cẩn Ngôn từ trong mộng đẹp thức dậy vì có cảm giác bản thân đang mãnh liệt bị đeo bám.

Lười biếng hé mắt nhìn, lại phát hiện Ngô Cẩn Nhã nguyên lai đang nằm đè lên người cô.

"Nhã Nhã, làm sao vậy?"

Tiểu Nhã Nhã ủy khuất rúc đầu vào lòng Ngô Cẩn Ngôn: "Tiểu cô, con nằm.mơ thật đáng sợ."

"Con mơ thấy gì?"

"Con mơ thấy tiểu cô và người bạn nhỏ khác chơi cùng nhau, tiểu cô

không để ý đến con nữa." Nhã Nhã bĩu môi nhỏ đáng thương, hai mắt long lanh sắp khóc.

Ngô Cẩn Ngôn bật cười: "Nguyên lai Nhã Nhã của chúng ta lo xa như vậy a. Tiểu cô yêu con còn không hết, làm sao có chuyện không chú ý đến con được?"

Ngô Cẩn Nhã thút thít: "Tiểu cô nói thật chứ?"

"Đương nhiên rồi. Nhã Nhã xinh đẹp đáng yêu, tiểu cô thực sự rất yêu con."

Đem cô bé dỗi hờn vô cớ kéo dậy, Ngô Cẩn Ngôn nắm tay Ngô Cẩn Nhã bước vào phòng vệ sinh, sau đó nặn sẵn kem đánh răng cho bé.

"Nhã Nhã, tiểu cô ra ngoài tìm mẹ con chuẩn bị quần áo cho con. Hôm nay con sẽ đến trường gặp bạn mới."

Ngô Cẩn Nhã nhìn một loạt động tác của Ngô Cẩn Ngôn. Bé nghiêng đầu, khiến mái tóc xoăn lọn dài qua vai trượt xuống, thật giống tiểu công chúa trong truyện cổ tích.

"Tiểu cô, bạn mới sẽ chơi cùng con chứ?" Ngô Cẩn Nhã khóe miệng vẫn còn dính bọt kem, thanh âm non nớt cất lên hỏi.

Kì thực, Ngô Cẩn Nhã là một đứa trẻ thông minh. Chỉ có điều bé gặp phải khó khăn trong việc hòa nhập với các bạn.

Ngay từ khi tròn một tuổi, hai vợ chồng Ngô Trọng Ngôn đã nhận thấy dấu hiệu bất thường của con gái.

Nhã Nhã rất rụt rè.

Ngô Cẩn Ngôn ngồi xổm xuống, cưng chiều xoa đầu cô bé.

"Đương nhiên, Nhã Nhã rất giống công chúa nhỏ, các bạn nhất định sẽ muốn làm quen với con thôi."

Ngô Cẩn Ngôn bên trong nội tâm: Nhan Nhan hiểu chuyện như vậy, đem Nhã Nhã giao cho con bé là hợp lý rồi.

---

Từ chối bữa sáng ở Ngô gia, đồng chí Ngô Cẩn Ngôn vui vẻ mang theo cháu gái tới nhà Tần Lam.

Đứng trước camera bấm chuông vài lần, Ngô Cẩn Ngôn thuận tay chỉnh lại quần áo và đầu tóc.

Cửa nhà 'lạch cạch' vài tiếng rồi hé ra. Tần Nhan vẫn còn mặc nguyên đồ ngủ hình con gấu. Thời điểm trông thấy 'sói xám a di', bé lập tức đem cánh tay nhỏ ôm chặt lấy hai chân cô.

"Sói xám a di, thật lâu rồi dì chưa đến thăm con."

"Nhan Nhan, bất quá chỉ mới vài ngày mà thôi." Ngô Cẩn Ngôn bật cười.

Đoạn, sực nhớ ra hình như cháu gái vẫn còn bên cạnh, Ngô Cẩn Ngôn vội cúi đầu nhìn.

Nguyên lai, Tiểu Nhã Nhã đáng thương hai mắt đỏ hoe đang căm phẫn trừng Tần Nhan - kẻ đang dính vào người tiểu cô của mình.

"A, quên chưa giới thiệu." Ngô Cẩn Ngôn vỗ trán. Hơi khom lưng đem tiểu Nhã đẩy tới trước mặt Tần Nhan. "Nhan Nhan, đây là tiểu Nhã - Vivivan, người bạn mới lần trước con từng nhắc với a di đó."

Tần Nhan rời khỏi hai chân cô, nghi hoặc đánh giá Ngô Cẩn Nhã.

Bé con Cẩn Nhã không thèm để ý đến cái bạn kia. Thật đáng thương vươn hai tay về phía cô, ủy khuất gọi: "Tiểu cô..."

Ngô Cẩn Ngôn bị ánh mắt long lanh của hài tử làm cho động lòng. Cuối cùng, cô nhấc Ngô Cẩn Nhã lên ôm vào lòng.

Tần Nhan hơi bĩu môi một cái, sau đó xoay người bước vào trong.

Ngày đăng: 14.05.2019

Tác giả có lời muốn nói: Lần đầu gặp nhau không mấy tốt đẹp ٩(●˙—˙●)۶