Chương 1: Gặp Lại Người Cũ

"Ai là người đã duyệt kịch bản này?"

8 giờ sáng, phòng họp nội bộ, tiếng đập bàn mạnh mẽ vang lên, tựa hồ muốn tạo thành cơn địa chấn.

Gần mười người ngồi bên dưới lén lút đưa mắt nhìn nhau, có người còn trực tiếp cúi đầu trốn tránh. Điều này càng khiến bầu không khí trở nên u ám cực độ.

"Tốt, tốt lắm..." Người phụ nữ đứng nơi đầu bàn khẽ nở nụ cười. "Không muốn chủ động nhận lỗi phải không? Vậy thì tất cả cút hết ra ngoài cho tôi. Lập tức trở về và thu dọn đồ đạc, lát nữa đơn sa thải sẽ được gửi tận tay mấy người?"

Phát tiết xong, phòng họp lại rơi vào im lặng. Sự ngột ngạt giống như sợi dây thừng siết chặt từng chân tơ kẽ tóc.

Qua một lúc, cô gái ngồi trong góc đột nhiên ấp úng mở lời: "Tổng... tổng giám đốc... kịch bản... là do tôi duyệt..."

Nói xong, nàng hung hăng cắn chặt môi. Bởi vì đối diện với cỗ hàn khí lãnh lẽo kia, nàng xác thực cảm thấy vô cùng khó thở.

"Tiểu Linh, sao cô lại dại dột như vậy?" Ai đó trầm giọng cảnh cáo.

"Thì ra là Du Mỹ Linh, trợ lý của giám đốc Lương." Người phụ nữ gật nhẹ đầu. Sau đó dừng một lát, cô mới tiếp tục đặt câu hỏi: "Mỹ Linh, khi đọc kịch bản, cô có tư duy không? Có đưa ra sửa chữa và đề xuất phương án của bản thân không?"

"Tôi..."

"Cô rốt cuộc có dùng não hay không?"

Trước tình cảnh cẩu huyết lâm đầu* đến từ vị nữ tổng giám đốc, Du Mỹ Linh rốt cuộc cũng bật khóc.

*Cẩu huyết lâm đầu: Mắng xối xả.

"Ngô tổng, cuối năm ai cũng bộn bề nhiều việc, sai lầm là không tránh khỏi..."

"Phải đấy Ngô tổng, dù sao cô cũng không nên mắng tiểu Linh nặng như vậy..."

"Đúng vậy Ngô tổng..."

Đám đông vẫn mãi là đám đông, rõ ràng lỗi sai thuộc về mình, thế nhưng luôn dựa vào số lượng để nói hươu nói vượn, luôn muốn biến những cái sai thành cái đúng.

"Các người đang lấy lý do hoàn cảnh để bao biện cho sự vô trách nhiệm của bản thân đối với tôi ư?" Người phụ nữ châm biếm nhìn một lượt. "Rõ ràng làm việc qua loa, thế nhưng lúc nào cũng muốn lãnh lương đúng thời hạn, lúc nào cũng muốn làm đơn tăng lương sớm. Tôi nói cho các người biết, đây là tập thể, đây là công ty, không phải nơi để các người tới họp chợ hay nghỉ dưỡng. Ngô Cẩn Ngôn tôi từ khi tiếp nhận cái ghế này, đây là lần đầu tiên bị báo đài liên tục tát vào mặt như thế."

Ngô Cẩn Ngôn bởi vì tức giận mà gò má hơi phiếm đỏ.

"Bị đối thủ làm đơn kiện vì đạo nhái, các người bây giờ thử tự vấn lương tâm của mình xem. Còn lỗi nào nhục nhã hơn không?"

Sở dĩ Ngô Cẩn Ngôn mất bình tĩnh như vậy. Là vì công ty do cô quản lý vừa dính phải vụ kiện có liên quan đến vấn đề bản quyền.

Chuyện bắt đầu từ ngày hôm trước, phía công ty của Ngô Cẩn Ngôn vừa cho ra mắt đoạn trailer giới thiệu phim ngắn mới. Nào ngờ đâu ngay tối hôm đó, tòa án thành phố đã liên hệ với cô và thông báo rằng: Công ty Tấn Dương vừa đơn phương đệ đơn kiện, yêu cầu đại diện là Ngô Cẩn Ngôn ra mặt làm việc.

Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên nổi giận. Trên đời làm gì có chuyện phim vừa mới ra đã bị kiện? Cô dù chết cũng không cam tâm.

Mà không cam tâm, thì chúng ta phải giao nó cho luật sư.

"Ngô... Ngô tổng... Tô Thanh đã đi công tác từ vài ngày trước rồi..." Tiểu thư ký rụt rè thông báo, thậm chí còn không dám đứng gần. Chỉ sợ Ngô Cẩn Ngôn nhất thời mất bình tĩnh mà xuống tay gϊếŧ chết mình...

Nhưng thực ra Ngô Cẩn Ngôn rất phong độ. Cô chỉ hít sâu một hơi, hai tay tự siết thành quyền chứ không hề bạo phát.

"Còn luật sư của công ty thì sao?"

"Anh ta nghỉ việc rồi."

"Nghỉ việc? Sao đúng lúc này lại nghỉ việc?" Ngô Cẩn Ngôn trừng mắt.

"Tôi... tôi cũng không biết..." Tiểu thư ký đối mặt với những cơn thịnh nộ này cũng đã quen, bởi vậy nàng ôn nhu khuyên nhủ. "Sếp, để em tới công ty Luật sư tìm người giỏi cho cô."

"Cô nghĩ mình đang dỗ trẻ con ư? Thôi đi đi, tốt nhất là tìm người nào đàng hoàng, nếu không thì ngay cả cô cũng chủ động cuốn gói ra khỏi công ty cho tôi." Ngô Cẩn Ngôn phất tay, sau đó hung tợn nhìn chồng tài liệu có liên quan đến vụ kiện đang đặt trên bàn.

---

Ngây ngốc hơn một giờ, điện thoại của Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng đổ chuông.

"Sếp, em đã tìm được luật sư rồi. Lát nữa em sẽ mang nàng về cho cô."

"..."

"Sếp, cô còn nghe em nói không vậy?"

"Ừ, vẫn nghe. Tiểu Tân, cô làm ơn đổi ngữ khí đi được không? Nghe cứ như cô vừa bắt vợ về cho tôi vậy..."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó phá lên bởi tiếng cười của Khương Tử Tân.

"Sếp, cô đang ngại ngùng sao?"

Đối với loại câu hỏi ngớ ngẩn vô nghĩa như thế này, Ngô Cẩn Ngôn đều trực tiếp tắt máy.

---

Ngô Cẩn Ngôn vẫn nhớ như in thời điểm mình gặp lại người yêu cũ. Đồng hồ bằng gỗ đặt trong phòng làm việc vừa vặn báo 10 giờ 30 phút.

"Khụ..." Khẽ ho một tiếng để che giấu nội tâm đầy bất ngờ, Ngô Cẩn Ngôn cố gắng nhoẻn miệng cười rồi nói với Khương Tử Tân.

"Tiểu Tân, nhanh đi chuẩn bị một bình Thiết Quan Âm."

"Sếp, đừng cười với em như vậy, trông khó coi lắm." Khương Tử Tân thì thầm.

Ngô Cẩn Ngôn cắt ngang: "Này, Khương Tử Tân, cô thế nào lại mời được cả người yêu cũ của tôi đến đây vậy?"

Khương Tử Tân toan muốn cợt nhả, thế nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc trên khuôn mặt sếp mình, nàng đơ ra vài giây rồi kinh ngạc che miệng:

"Sếp..."

Ngô Cẩn Ngôn gật gù: "Ừ ừ, thực tình cũng đã rất lâu rồi, thế nhưng dáng vẻ chị ấy vẫn luôn nhu nhược như vậy. Đột nhiên tôi cảm thấy rất lo lắng, ngộ nhỡ tới lúc lên tòa, chị ấy bị đối phương khi dễ đến khóc thì phải làm sao...?"

Ngô Cẩn Ngôn tiếng thì thầm tuy không lớn, thế nhưng bất hạnh thay, phòng làm việc đúng lúc lại đang yên lặng. Bởi vậy... toàn bộ thanh âm vang lên vô cùng rõ ràng.

Khương Tử Tân dở khóc dở cười nhéo nhéo vai cô: "Sếp à, nói nhỏ chút đi, người ta nghe thấy hết rồi kìa..."

Đoạn, nàng vừa nói vừa hướng về phía nữ nhân từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên trầm mặc kia, nịnh nọt cười: "Luật sư Tần, cô và Ngô tổng... cứ tiếp tục làm việc nha. Tôi... tôi ra ngoài pha trà..."

"Được." Người vừa được gọi là 'Luật sư Tần' khẽ gật đầu.

Sau đó... nàng vẫn đứng yên tại chỗ.

Khương Tử Tân đi rồi, sự ngột ngạt càng thêm vây hãm đầu óc tổng giám đốc Ngô...

"À ừ... Lam Lam, chị mau ngồi đi."

Nuốt khan một cái chỉ vào ghế phía đối diện, Ngô Cẩn Ngôn ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Hai tiếng Lam Lam trượt khỏi cổ họng, rõ ràng đã khiến luật sư Tần sững lại vài giây.

Vô thức hé răng cắn nhẹ môi, rốt cuộc, nàng cũng nghe theo lời cô, ngồi xuống.

"Chuyện của công ty em, tiểu Tân đã nói qua với chị rồi chứ?" Chờ nàng hoàn toàn yên vị, Ngô Cẩn Ngôn mới đặt câu hỏi.

"Ừ, trên đường đi cô ấy đã tường thuật sơ qua rồi." Nàng gật đầu, nhẹ giọng trả lời.

Tiếp tục im lặng...

Chừng 3 phút sau, Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên hít sâu một hơi, gần như lấy toàn bộ dũng khí của bản thân, cười nói: "Vài năm trước, em nghe nói chị đã kết hôn..."

Nhắc đến chuyện này, nàng rõ ràng tránh đi ánh mắt cô, thật vất vả đáp: "Ừ..."

Ngô Cẩn Ngôn cũng không thắc mắc thêm điều gì nữa.

Trước đây khi mới chia tay, cô từng mường tượng ra hàng loạt viễn cảnh khi gặp lại nàng. Cô sẽ ngại ngùng tránh né nàng như thế nào, sẽ cật lực chạy trốn nàng ra sao.

Thế nhưng hiện tại, sau bảy năm gặp lại. Ngô Cẩn Ngôn nhận ra bản thân không còn áy náy vì nàng nữa. Mà giữa cô và nàng chỉ giống như những người bạn cũ đang hỏi thăm nhau.

Nhận được đáp án từ chị, chị thừa nhận rằng mình đã kết hôn. Mặc dù trong ngực có chút nhói đau, nhưng thấy chị hạnh phúc, là tốt rồi.

Ngày đăng: 01.05.2019