- 🏠 Home
- Phương Tây
- Trinh Thám
- Sói Tuyết Thành Winterfell
- Chương 30
Sói Tuyết Thành Winterfell
Chương 30
“Dũng cảm?” chó săn nốt.
chế giễu . “ ai có thể chống lại ngài ấy,” cuối cùng cũng được, và tự hào về mình. dối.
Sandor Clegane đột nhiên dừng lại giữa cánh đồng trống tối tăm. còn lựa chọn nào khác và đứng lại bên cạnh. “Các sơ dạy bảo rất tốt. giống con chim tại đảo Summer, con chim biết bé xinh đẹp, nhại nhại lại những lời bé xinh đẹp mà họ dạy.”
“Những lời ấy tàn nhẫn,” Sansa có thể thấy mình run lên vì kích động. “Ngài làm tôi . Giờ tôi muốn tiếp.”
“ ai có thể chống lại ngài ấy” Chó Săn kèn kẹt . “Đúng. ai có thể chống lại Gregor. Cậu nhóc ngày hôm nay, trong lượt đấu thứ hai, ồ, mới tuyệt vời làm sao. chứng kiến, đúng ? thằng bé ngốc nghếch, đáng ra nên tham dự cuộc thi này. tiền, người hầu, có ai giúp mặc áo giáp đó. Cái bọng che được thắt đúng cách. nghĩ Gregor để ý sao? nghĩ ngọn thương của Gregor vô tình giương lên sao? Con chim biết bé xinh đẹp ơi, nếu tin vào điều đó, thực chỉ giống con chim đầu rỗng tuếch. Ngọn thương của Gregor đâm tới chỗ nào muốn. Nhìn tôi . Nhìn tôi !” Sandor Clegane đặt bàn tay to lớn dưới cằm và bắt ngửng mặt lên. ngồi xổm trước mặt , và dõi cây đuốc lại gần. “đáng . Hãy nhìn kỹ vào. biết điều mình muốn biết. Ta quan sát quay mặt trong suốt đoạn đường vương lộ. Ta nhổ vào. nhìn kỹ .”
Những ngón tay giữ chặt quai hàm như gọng sắt. Mắt nhìn thẳng vào mắt . Đôi mắt ngà ngà say, khuôn mặt sưng sỉa vì tức giận. phải nhìn.
Mặt khá dữ tợn, xương gò má góc cạnh và đôi mắt xám bên dưới hàng lông mày rậm. Mũi to khoằm, mái tóc mỏng và đen nhánh. để dài và gạt sang bên vì tóc mọc ở nửa kia khuôn mặt.
Phần mặt bên trái bị hủy hoại. Tai bị thiêu cháy; chẳng còn gì ngoài cái lỗ. Mắt vẫn nhìn tốt, nhưng xung quanh chẳng chịt những vết sẹo lớn, lớp da đen thô ráp như da thú với những sẹo rỗ và những vết nứt sâu đỏ, cứ chảy nước khi cử động. Bên dưới quai hàm, người ta có thể thấy chút xương ở nơi da thịt bị cháy hết.
Sansa bắt đầu khóc. thả ra, sau đó dụi đuốc xuống đất. “ có lời nào hay ho sao ? có lời khen ngợi nho nào sơ dạy cho sao?” Khi nhận được câu trả lời, tiếp. “Hầu hết tất cả đều nghĩ vết thương này do trận chiến. cuộc hãm thành, ngọn tháp cháy rực, kẻ thù cầm đuốc. Có kẻ ngốc còn hỏi có phải do lửa rồng .” Lân này tiếng cười của dịu , nhưng vẫn cay nghiệt như cũ.
“Ta kể cho nghe chuyện gì xảy ra, “ , giọng vang lên từ bóng tối, quá gần khiến có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc khó chịu trong hơi thở . “Lúc đó ta trẻ hơn , sáu, hay bảy tuổi gì đó. thợ mộcmở cửa hàng trong làng dưới chân lâu đài cha ta, và để lấy lòng ông, ông lão tặng quà cho bọn ta. Ông già đó làm ra những thứ đồ chơi tuyệt đẹp. Ta nhớ mình nhận được cái gì, nhưng ta muốn món quà của Gregor. hiệp sĩ gỗ được sơn rất mượt với các khớp nối được gá riêng và có dây cố định, vì thế nó có thể đánh nhau được. Gregor lớn hơn ta năm tuổi, món đồ chơi đó chẳng là gì với, lúc đó là cận vệ hiệp sĩ, cao gần hai mét và lực lưỡng như con bò đực. Thế là ta lấy trộm thằng hiệp sĩ, nhưng ta có thể với rằng, ta chẳng thấy vui tẹo nào. Lúc nào ta cũng nơm nớp lo sợ, và quả đúng, biết ta lấy. Có lò than trong phòng. Gregor lời, chỉ lôi ta và ấn mặt ta xuống những hòn than đỏ rực rồi giữ chặt, mặc cho ta kêu khóc. thấy khỏe thế nào rồi đấy. Vào lúc đó, phải ba người đàn ông trưởng thành mới lôi ra khỏi ta được.
Những thầy tu luôn rao giảng về bảy địa ngục. Nhưng họ biết gì chứ? Chỉ có người bị bỏng mới biết địa ngục thực là gì.
“Cha ta với mọi người rằng giường ta bị bắt lửa, và vị học sĩ nhà cho ta ít thuốc mỡ.”
Thuốc mỡ! Gregor cũng đưa thuốc mỡ cho . Bốn năm sau, họ xức cho bằng bảy thứ dầu thơm khi đọc thời thề hiệp sĩ rồi Rhaeagar Targaryen vỗ vai và , “Đứng lên , Ser Gregor.”
Giọng khàn khàn dần lạc . ngồi im lặng trước mặt , hình dáng đen đúa khổng lồ khuất trong màn đêm, khiến nhìn thấy. Sansa có thể nghe thấy hơi thở hổn hển của . nhận ra mình buồn thay cho .hiểu vì sao, nỗi sợ bay biến.
im lặng cứ kéo dài mãi, khiến lại bắt đầu sợ, nhưng giờ sợ cho , chứ phải cho . chạm vào đôi vai rộng lớn của . “Ông ta phải hiệp sĩ chân chính,” thầm.
Chó Săn ngẩng đầu rống lên. Sansa loạng choạng lùi lại, nhưng nắm lấy tay . “,” gầm lên với , “, con chim bé ạ, phải hiệp sĩ chân chính.”
Suốt quãng đường còn lại vào thành, Sandor Clegane lời. dắt tới cỗ xe ngựa, với tay đánh xe đưa họ về Tháp Đỏ, và theo lên xe. Họ im lặng qua cổng thành và vào những con phố sáng đèn. mở cửa xe dẫn vào lâu đài, khuôn mặt bỏng co giật và đôi mắt đầy suy tư, chỉ cách bước khi họ lên tháp. đưa an toàn trở về hành lang bên ngoài phòng ngủ.
“Cám ơn ngài,” Sansa ngoan ngoãn .
Chó Săn kéo tay và tiến tới gần. “Những điều tôi kể cho nghe tối nay,” , giọng dữ dội hơn bình thường. “Nếu dám với Joffrey... em ... cha ... bất kỳ ai...”
“Tôi ,” Sansa thầm. “Tôi hứa.”
Dường như chưa đủ. “Nếu cồ dám với bất kỳ ai,” nốt, “tôi gϊếŧ .”
Tôi là người cuối cùng đọc kinh cầu nguyện cho cậu ta,” Ser Barristan Selmy khi nhìn xuống thi thể đặt đằng sau cỗ xe ngựa. “Cậu ta có người thân. Tôi nghe , cậu ấy chỉ còn mẹ già ở thung lũng.”
Trong ánh bình minh mờ nhạt, hiệp sĩ trẻ trông như ngủ say. đẹp trai, nhưng cái chết làm mềm những đường nét rắn rỏi, và Hội Chị Em Quản Sinh Tử[22] mặc cho bộ đồ nhung đẹp nhất, cổ cao che vết thương do ngọn thương gây ra.
Eddard Stark nhìn mặt , tự hỏi liệu có phải vì ông mà cậu thiếu niên này phải ra .
Bị gϊếŧ bởi tướng đồng minh nhà Lannister trước khi Ned kịp với lời, có phải ngẫu nhiên ? Ông nghĩ mình chẳng bao giờ biết được.
“Hugh làm cận vệ của Jon Arryn suốt bốn năm ròng,” Selmy tiếp. “Theo như Jon nhớ nhà vua phong tước hiệp sĩ cho trước khi lên đường lên phương bắc.
Đêm qua Ned ngủ ngon giấc nên cảm thấy toàn thân mệt mỏi. “ ai trong chúng ta sẵn sàng cả,” ông .
“sẵn sàng cho tinh thần hiệp sĩ ư?”
“Cho cái chết.” Ned nhàng che thi thể cậu nhóc bằng tấm áo choàng xanh lam với những vầng trăng khuyết dính máu. Khi mẹ cậu hỏi lý do con mình ra , ông cay đắng nghĩ, họ với bà rằng cậu chiến đấu để vinh danh quân sư, Eddard Stark. “Điều này vô nghĩa. Chiến tranh phải trò chơi.” Ned quay sang người phụ nữ mặc đồ xám từ đầu tới chân, khuôn mặt che kín trừ đôi mắt đứng bên xe ngựa. Hội Chị Em Quản Sinh Tử chuẩn bị khâm liệm xác chết, và nhìn vào mặt thần chết đem lại vận xui. “Gửi áo giáp của cậu ta về thung lũng. Mẹ cậu ta muốn giữ nó.”
“Nó đáng giá đồng bạc đồ,” Ser Barristan . “Cậu ta đặc biệt rèn nó cho cuộc đấu thương lần này. Khá đơn điệu, nhưng chất lượng tốt. Tôi biết cậu ta trả hết tiền cho thợ rèn chưa.”
“Hôm qua cậu ta trả rồi, và trả rất hậu hĩnh,” Ned trả lời. Sau đó ông với Hội Chị Em Quản Sinh Tử, “Hãy gửi cho người mẹ bộ áo giáp. Tôi giải quyết với người thợ rèn.” ta cúi đầu.
Sau đó Ser Barristan cùng Ned tản bộ về lều của nhà vua. Khu trại bắt đầu cựa mình sống dậy. Những món súp béo ngậy kêu xèo xèo nổ lục bục bếp lửa, khí đượm mùi tỏi và hạt tiêu. Những tay cận vệ trẻ chạy đôn chạy đáo trong khi chủ nhân thức giấc, ngáp dài, duỗi tay duỗi chân đón ngày mới. gã hầu ôm con ngỗng quỳ xuống khi thấy họ. “Lãnh chúa,” gã lẩm bẩm chào trong khi con ngỗng kêu quang quác và mổ vào tay gã. Những tấm khiên ngoài cửa lều cho biết người sở hữu nó: con đại bàng bạc của thành Seagard, chim họa mi của Bryce Caron, chùm nho nhà Redwyne, lợn lòi đốm, bò tót, cây cháy, cừu đực trắng, ba đường xoắn ốc, kỳ lân tím, vũ công, rắn hổ mang đen, ngọn tháp đôi, cú có sừng, và cuối cùng là huy hiệu trắng của Ngự Lâm Quần, tỏa sáng như ánh binh minh vậy.
“Nhà vua muốn tham gia vụ hỗn chiến,” Ser Barristan khi họ qua khiên của Ser Meryn, ngọn thương của Loras Tyrell làm bong lớp sơn tạo ra vết rạch dài gỗ khi đấy ông xuống ngựa.
“Đúng,” Ned khẳng định. Jory đánh thức ông dậy vào tối qua để báo tin. điều kinh ngạc nho khiến ông mất ngủ.
Ser Barristan lo lắng. “Họ những nữ thần sắc đẹp của ban đêm nhạt dần vào bình minh, và những đứa con của rượu bị chối bỏ khi bình minh tới.”
“Họ vậy,” Ned đồng ý, “nhưng đúng với Robert” Những người khác có thể nghĩ những lời đó xuất phát từ thói kiêu ngạo trong cơn say, nhưng Robert Baratheon nhớ, nhớ và bao giờ bỏ cuộc.
Lều của nhà vua gần bờ sông, và màn sương ban mai bốc lên từ con sông bao lấy nó như những làn khói xám.
Lều bằng lụa vàng, lớn nhất và hoành tráng nhất trong bãi cắm trại. Bên ngoài lối vào, cây búa chiến của Robert đặt cạnh cái khiên sắt cỡ bự in hình con hươu đội vương miện của nhà Baratheon.
Ned mong thấy nhà vua ngủ vì cơn say túy lúy, nhưng vận may mỉm cười với ông. Họ thấy Robert uống bia bằng cái sừng bóng loáng và gầm thét vừa lòng với hai người hộ vệ trẻ cố mặc áo giáp vào cho ngài. “Bệ hạ,” người mà suýt khóc, “nó quả , thể vừa được ạ.” ta lóng ngóng, và cái nọng che cổ cố đeo vào cái cổ dày bự của Robert rơi xuống đất.
“Bảy địa ngục ơi!” Robert chửi thề. “Chẳng nhẽ ta phải tự làm? Nhổ vào hai ngươi. Nhặt nó lên.”
“Đừng đứng há mồm nhìn nữa, Lance, nhặt nó lên!” cậu thiếu niên nhảy dựng lên, và nhà vua đế ý người cùng bước vào. “Hãy nhìn những thằng nhóc ngu ngốc này xem, Ned. Hoàng hậu muốn ta mang hai kẻ này hầu cận bên mình, nhưng chúng còn hơn cả vô dụng. thể mặc giáp đúng nổi nữa chứ. Chúng chúng là cận vệ đấy, chẳng khác nào mấy tên chăn lợn.”
Ned chỉ cần liếc qua cũng hiểu tình thế khó khăn. “Lũ nhóc có tội,” ông với nhà vua. “Giờ ngài quá béo thể mặc vừa giáp nữa rồi, Robert.”
Robert Baratheon tu hơi dài rồi ném cái sừng rỗng lên giường ngủ và dùng mu bàn tay quệt ngang miệng, hằm hằm . “Béo? Béo, đúng ? Đó là cách với nhà vua đấy hả?” Sau đó ngài cười phá lên, đột ngột như cơn lốc tới. “Ôi, quỷ tha ma bắt , Ned, sao luôn luôn đúng vậy chứ?”
Những cận vệ lo lắng cười tới khi nhà vua quay lại với chúng. “Các ngươi. Đúng, cả hai ngươi. Các ngươi nghe Quân sư rồi đấy. Nhà vua quá béo mặc vừa giáp. tìm Ser Aron Santagar về đây.với ông ta là ta cần khung căng giáp ngực. Ngay lập tức! Các ngươi còn chần chừ gì nữa?”
Những cậu nhóc vấp cả vào nhau bổ nhào ra khỏi lều. Robert cố giữ bộ mặt nghiêm nghị cho tới khi chúng khỏi. Sau đó ngài ngồi xuống ghế, cười rung bần bật.
Ser Barristan Selmy cười khoái trá. Kể cả Eddard Stark cũng phải mỉm cười. Nhưng, như thường lệ, những suy nghĩ đen tối lại len vào. Ông thể nào để ý tới hai cận vệ: đẹp trai, xinh xắn, vóc người cân đối. trong đó bằng tuổi Sansa với những lọn tóc vàng dài; đứa kia chắc khoảng mười lăm, tóc màu hung đỏ, có hàng ria mép và đôi mắt màu xanh ngọc bích giống hoàng hậu.
“Ôi, ta ước gì mình có thể ở đó mà nhìn mặt Santagar,” Robert . “Ta hy vọng khôn ra mà cử chúng tới nơi khác. Chúng ta phải bắt chúng chạy cả ngày mất!”
“Nhưng cậu bé đó,” Ned hỏi. “Là người nhà Lannister?”
Robert gật đầu, quệt nước mắt. “ em họ. Con của trai Lãnh chúa Tywin. trong hai đứa là con của người chết rồi. Hoặc có thể là người còn sống, giờ tôi lại phải nghĩ lại xem. Ta nhớ. Vợ ta tới từđại gia đình mà Ned.”
gia đình giàu tham vọng, Ned nghĩ, ông ghét bỏ gì hai tên cận vệ, nhưng ông thấy lo khi xung quanh Robert toàn họ hàng của hoàng hậu, dù thức hay ngủ. Tham vọng của nhà Lannister đối với quyền lực và danh vọng dường như có giới hạn. “Người ta đồn là ngài và hoàng hậu tối qua xảy ra tranh cãi.”
vui vẻ đông cứng lại mặt Robert. “Mụ ta dám cấm ta được tham gia trận hỗn chiến. Giờ mụ giận dỗi bỏ về lâu đài rồi, quỷ tha ma bắt mụ ta . Em bao giờ làm ta mất mặt như thế.”
“Ngài thể hiểu Lyanna bằng thần đâu, Robert “ Ned . “Ngài thấy vẻ đẹp của nàng, nhưng thấy cứng rắn sâu trong đó. Nàng cũng với ngài rằng ngài chẳng có phận gì trong trận hỗn chiến cả.”
“Cả nữa sao?” nhà vua nhíu mày. “ là người chua chát, Stark. Ở phương bắc quá lâu và giờ tất cả tinh hoa trong người đều đóng băng rồi. Còn tinh hoa của ta vẫn tiếp tục sinh trưởng.” Ông vỗ ngực để chứng tỏ.
“Ngài là vua,” Ned nhắc ông nhớ.
“Ta ngồi cái ghế sắt chết tiệt đó khi ta buộc phải làm. Điều đó nào có nghĩa rằng ta có tham vọng như những người đàn ông khác? Thi thoảng nhâm nhi vài chén rượu, hay nghe ả nào đó la hétgiường, hoặc cảm nhận ngựa dưới chân ta? Bảy địa ngục ơi, Ned, ta muốn đánh ai đó quá.”
Ser Barristan Selmy lên tiếng. “Tâu bệ hạ,” ông , “Theo lẽ thường nhà vua nên tham gia hỗn chiến. Cuộc thi mất tính chất công bằng. Ai dám đánh ngài chứ?”
Robert có vẻ thực nghĩ lại. “Sao, quỷ tha ma bắt bọn họ. Kể cả chúng có dám nữa. người cuối cùng còn đứng đó...”
“là ngài,” Ned nốt. Ông ngay lập tức nhận thấy Selmy đánh vào đúng trọng tâm. Đối với Robert, nguy hiểm trong trận hỗn chiến chỉ là chút hương vị, nhưng điều này mới chạm tới lòng tự trọng của đức vua. “Ser Barristan đúng. ai trong Bảy Phụ Quốc dám mạo phạm ngài để làm ngài bị thương.”
Nhà vua đứng dậy, mặt đỏ lựng. “Hai người với ta rằng những thằng hèn vênh váo đó để ta thắng ư?”
“Chắc chắn rồi,” Ned và Ser Barristan Selmy cúi đầu ngầm đồng tình.
Trong giây lát Robert giận đến mức được câu nào. Ngài lại lại trong lều, mặt xầm xì và cáu kỉnh. Ngài cầm tấm hộ tâm lên ném vào Barristan Selmy trong cơn cuồng nộ lên lời. Semly né. Sau đó nhà vua lạnh lùng . “Cút, cút trước khi ta gϊếŧ ngươi.”
Ser Barristan nhanh chóng lui ra. Ned cũng định theo nhà vua gọi lại. “ phải , Ned.”
Ned quay lại. Robert cầm cái sừng lên, rót bia từ cái thùng trong góc, và đưa cho Ned. “Uống ,” ngài cụt lủn.
“Thần khá...”
“Uống. Thánh chỉ đó.”
Ned cầm cái sừng lên và uống. Bia đen và nặng, quá nặng khiến ông cay xè mắt.
Robert lại ngồi xuống. “Quỷ tha ma bắt , Ned Stark. và Jon Arryn, ta quý cả hai người. Nhưng hai người làm gì cho ta thế này? Đáng nhẽ ra trong hai người nên làm vua, hoặc là hoặc là Jon.”
“Ngài có uy hơn, thưa bệ hạ.”
“Ta uống, chứ bảo cãi ta. khiến ta lên làm vua, ít nhất nên lịch lẳng nghe khi ta , quỷ tha ma bắt . Nhìn ta này, Ned. Nhìn xem vương quyền làm gì với ta đây. Chúa ơi, quá béo mặc vừa giáp, sao lại tới nông nỗi này chứ?”
“Robert...”
“Uống và im lặng, nhà vua . Ta thề với , ta chưa từng sung sức như khi giành ngai báu, và chưa bao giờ chết mòn mỏi như lúc này khi ta giành được nó. Và Cersei... ta phải cám ơn Jon vì có mụ ta. Ta muốn kết hôn sau khi Lyanna bị cướp khỏi tay ta, nhưng Jon vương quốc cần có người thừa kế. Cersei Lannister rất xứng đôi, mụ ta thắt chặt quan hệ giữa ta và Lãnh chúa Tywin trong trường hợp Viserys Targaryen dám giành lại ngai báu của cha .” Nhà vua lắc đầu. “Ta rất quý ông già đó, ta thề, nhưng giờ ta nghĩ ông ấy còn ngu ngốc hơn Moon Boy. Ờ, Cersei có vẻ ngoài rất diễm lệ, , nhưng lạnh lùng... cứ xem cái cách ả ta giữ gìn trinh tiết mà xem, nghĩ rằng mụ canh giữ kho vàng của Casterly Rock giữa hai chân vậy. Đây, đưa bia cho ta nếu muốn uống.” Ngài cầm cái sừng lên, dốc thẳng hơi, ợ to rồi quệt mép. “Ta rất tiếc cho nó, Ned. đấy. Ý ta là con sói ấy. Con trai ta dối, ta phải chịu trách nhiệm. Con trai ta... con mình, đúng ?”
“Với tất cả trái tim,” Ned .
“Ta cho bí mật, ned. hơn lần, ta mơ rũ bỏ vương miện. Lên tàu tới Thành Phố Tự Trị cùng ngựa và cây búa, dành toàn bộ thời gian đấu đá và chơi , ta sinh ra để làm điều đó. vị vua đánh thuê, những ca sĩ mến ta thế nào đây. có biết điều gì ngăn cản ta làm điều đó ? Đó là viễn cảnh Joffrey ngồi ngai báu, với Cersei đứng sau thầm vào tai nó. Con trai ta. Sao tôi lại có đứa con trai như nó chứ, Ned?”
“Nó vẫn còn bé,” Ned ngại ngùng . Ông ưa hoàng tử Joffrey lắm, nhưng ông có thể cảm được nỗi đau trong giọng của Robert. “Ngài quên ngài bất cần đời ra sao khi bằng tuổi nó rồi ư?”
“Nếu nó bất cần đời tôi chẳng lo nghĩ gì, Ned. hiểu nó bẳng tôi đâu.” Ngài thở dài và lắc đầu. “À, có lẽ đúng. Jon thường xuyên chịu bó tay với ta, nhưng ta vẫn trở thành vị vua tốt.” Robert nhìn Ned và cau mặt trước im lặng của ông. “ nên và đồng tình chứ.”
“Bệ hạ...” Ned thận trọng .
Robert vỗ lưng Ned. “À, chỉ cần ta là vị vua tốt hơn Aerys là xong. bao giờ dối vì tình hay danh dự, Ned Stark ạ. Ta vẫn còn trẻ, và giờ ở đây với tôi, mọi chuyện rồi khác. Chúng ta làm cho vương triều này được đời đời ca tụng, cầu thánh thần đầy gia tộc Lannister xuống bảy tầng địa ngục cho rồi. Ta ngửi thấy mùi thịt hun khói. nghĩ ai là nhà vô địch đây? có thấy con trai Mace Tyrell ? Họ gọi cậu ta là Hiệp sĩ Flowers. Giờ đó là người con trai khiến cho bất cứ ông bố nào cũng phải tự hào. Buổi đấu thương ngựa hôm qua, cậu ta đá vào cái mông vàng của Sát Vưcmg,phải thấy vẻ mặt của Cersei cơ. Ta cười đau cả ruột. Renly cậu ta có em , thiếu nữ mười bốn tuổi, xinh đẹp như ánh bình minh..
Họ ăn bánh mỳ và trứng ngỗng luộc cùng cá rán hành và thịt hun khói, cái bàn gấp cạnh bờ sông. Nỗi u uất của nhà vua tan biến cùng sương sớm, sau đó Robert ăn cam và cao hứng về buổi sáng ở Eyrie khi họ còn là những đứa … đưa cho Jon thùng cam, nhớ ? Chỉ có điều những quả cam đó thối hết cả, vì thế ta ném cam qua bàn và trúng ngay mũi Dacks. nhớ tay cận vệ mặt mụn của Redford ? ném trả lại ta, và sau khi Jon ăn nhiều tới phát xì hơi, những quả cam bay tứ phía trong Đại Sảnh.” Ngài cười khùng khục, kể cả Ned cũng mỉm cười khi nhớ lại thời quá khứ.
Đây chính là cậu bé lớn lên cùng ông, ông nghĩ; đây chính là Robert Baratheon mà ông biết và quý. Nếu ông có thể chứng minh rằng nhà Lannister đứng đằng sau vụ tấn công Bran, chứng minh rằng chính họ ám sát Jon Arryn, người này nghe ông. Và sau đó Cersei bị phê truất cùng Sát Vương, và nếu Lãnh chúa Tywin dám nổi loạn, Robert đập tan lão như từng làm với Rhaegar Targaryen dòng Trident. Ông thấy rất ràng.
Bữa sáng đó ngon lành hơn bất cứ bữa ăn nào Eddard Stark ăn trong thời gian dài, và sau đó nụ cười đến với ông dễ dàng và thường xuyên hơn, cho đến khi buổi đấu thương ngựa tiếp tục.
Ned cùng nhà vua tới bãi thi đấu. Ông hứa xem trận chung kết cùng Sansa; Septa Mordane bị ốm, và con ông nhất quyết bỏ lỡ trận đấu cuối cùng. Khi ông thấy Robert ngồi vào vị trí, ông để ý thấy Cersei Lannister xuất ; vị trí bên cạnh nhà vua trống. Điều đó cho Ned thêm hy vọng.
Ông lách tới nơi con ngồi và thấy đúng lúc tiếng tù và cất lên báo hiệu trận đấu đầu tiên. Sansa tập trung tới mức gần như để ý thấy diện của cha.
Sandor Clegane là kỵ sĩ đầu tiên ra sân. mặc áo choàng màu xanh ô liu bên ngoài bộ giáp xám màu bồ hóng. Chiếc áo choàng và cái mũ trụ hình đầu chó là những thứ duy nhất được trang trí.
“ trăm rồng vàng cho Sát Vương,” Ngón út lớn giọng tuyên bố khi Jaime Lannister xuất , uyển chuyển cưỡi lưng con xích thố. Con ngựa được bọc giáp xích sắt mạ vàng, và Jaime tỏa sáng lấp lánh từ đầu tới chân. Kể cả cây thương của cũng được làm từ loại gỗ vàng của đảo Summer.
“Xong,” Lãnh chúa Renly hét trả. “Sáng nay trông Chó Săn có vẻ đói.”
“Kể cả những con chó đói cũng biết là nên cắn bàn tay cho chúng ăn,” Ngón út khô khốc đáp.
Sandor Clegane hạ mũ xuống nghe đánh cạch và vào vị trí. Ser Jaime hôn gió với phụ nữ dân thường, nhàng hạ tấm bảo vệ và cưỡi ngựa về cuối sân đấu. Cả hai đều giương cây thương lên.
Ned Stark chỉ mong cả hai đều thất trận, nhưng Sansa quan sát với đôi mắt sáng lấp lánh và phấn khích. Đám đông phấn khích gào lên khi những con ngựa bắt đầu phi nước đại.
Chó Săn nhoài người về phía trước, ngọn thương rung đều đều, nhưng Jaime khéo léo tránh nhanh được cú va chạm. Ngọn thương của Clegane đâm trúng khiên vàng hình sư tử gây tổn hại gì, nhưng khiên của lại bị thương của Jaime đâm trúng. Gỗ vỡ tan tành, Chó Săn quay cuồng gò ngựa để ngồi vững. Sansa thở dốc. tiếng hò reo đơn độc vang từ đám đông.
“Tôi biết sử dụng tiền của ngài thế nào đây,” Ngón Út với Lãnh chúa Renly.
Chó Săn rồi cũng ngồi vững được. nhảy dựng lên ngựa và vòng lại chuẩn bị lượt đấu thứ hai. Jaime Lannister ném cái thương gẫy xuống và cầm cái mới lên, cười đùa cùng người hộ vệ. Chó Săn lao lên phía trước. Lannister lao tới nghênh đón. Lần này, khi Jaime tránh, Sandor Clegane cũng di chuyển theo. Cả hai ngọn thương đâm vào nhau, những mảnh vụn bắn ra, con xích thố người cưỡi chạy nước kiệu tìm cỏ trong khi Ser Jaime Lannister lăn lộn mặt đất, trong bộ giáp vàng kim bẹp dúm.
Sansa . “Con biết Chó Săn thắng mà.”
Ngón Út nghe ngóng. “Nếu cháu biết ai thắng trận tiếp theo, hãy ngay trước khi Lãnh chúa Renly lột sạch túi ta.” Ông với bé. Ned mỉm cười.
“ buồn là Quỷ Lùn ở đây cùng chúng ta,” Lãnh chúa Renly . “Tôi thắng gấp đôi.”
Jaime Lannister đứng dậy, nhưng cái mũ trụ hình sư tử bị xoay ngược và móp lại do cú ngã, và giờ thể tháo nổi nó ra. Đám đông hò hét chỉ trỏ, những lãnh chúa và phu nhân cố nhịn cười nhưngđược, và tất cả, Ned nghe thấy giọng cười của nhà vua Robert, lớn hơn bất cứ ai. Cuối cùng họ phải dẫn Sư tử nhà Lannister tới gặp thự rèn, trong tình trạng nhìn thấy đường và bước dò dẫm.
Tới lúc đó Ser Gregor Clegane vào vị trí đầu sân. Gã cao lớn, là người to con nhất Eddard từng thấy. Robert Baratheon và những người em trai khá to con, Chó Săn cũng vậy, và ở Winterfell cũng có cậu nhóc đần độn tên Hodor còn to hơn tất cả, nhưng người hiệp sĩ mà người ta gọi là Ngọn Núi Yên Ngựa này còn cao lớn hơn Hodor. ta cao gần ba mét, bờ vai rộng và cánh tay trông nhưthân cây . Con ngựa cưỡi nhìn như ngựa con, và cây giáo gã cầm tựa như cán chổi vậy.
giống em trai mình, Ser Gregor sống tại triều đình. Gã là kẻ độc ít khi ra khỏi lãnh địa của mình, trừ khi có chiến tranh hay đấu thương ngựa. là quân đồng minh của Lãnh chúa Tywin từ ngày Vương Đô sụp đổ, hiệp sĩ mới sắc phong ở tuổi mười bảy, nhưng kể cả lúc đó cũng vô cùng xuất chúng nhờ kích thước và tàn bạo ai sánh kịp. Có kẻ chính Gregor là người ném đầu hoàng tử bé Aegon Targaryen vô tường, và thầm rằng sau đó gã cưỡиɠ ɧϊếp người mẹ, công chúa Elia xứ Dorne, rồi gϊếŧ chết bà. Nhưng đừng ai để Gregor Clegane nghe thấy.
Ned Stark nhớ từng chuyện với gã chưa, dù Gregor cùng họ dẹp loạn Balon Greyjoy như hiệp sĩ. Ông quan sát gã với vẻ bất an.
Ned hiếm khi để tầm tới những lời bàn tán, nhưng những điều người ta về Ser Gregor quả thực rất đáng ngại.
Gã sắp lấy người vợ thứ ba, và có người nghe được những lời đồn đại ghê rợn về cái chết của hai người vợ trước. Người ta kể rằng lâu đài của gã là nơi đáng sợ, biết bao người hầu đột nhiên biến mất, đến chó cũng sợ dám bén mảng tới hành lang. Em gã qua đời trong hoàn cảnh kỳ cục, lửa hủy hoại dung nhan em trai gã, còn tai nạn trong khi săn cướp tính mạng người cha. Gregor được thừa hưởng lâu đài, vàng bạc, sản nghiệp của gia đình. Em trai gã Sandor ra ngay trong ngày hôm đó để phục vụ nhà Lannister, và chưa bao giờ trở lại, kể cả là về thăm.
Khi Hiệp sĩ Flowers vào đấu trường, đám đông rộ lên những tiếng xầm xì, và ông nghe thấy lời thầm tán dương nồng nhiệt của Sansa, “Ôi, ấy đẹp quá.” Ser Loras Tyrell mảnh khảnh như cây sậy, mặc bộ giáp bạc tuyệt đẹp, sáng bóng rực rỡ tới chói mắt, được chạm hai họa tiết dầy leo đen và những bông hoa ly xanh bé xíu.
Những người dân thường cùng lúc với Ned nhận ra rằng những bông hoa xanh Ida làm từ đá ngọc bích; cả ngàn cái miệng há hốc ra vì kinh ngạc. vai cậu ta là chiếc áo choàng nặng nề. Nó được khâu lại từ những bông hoa ly, những bông hoa thực , hàng trăm bông hoa mới nở tinh khôi đính lên chiếc áo choàng len nặng nề.
Con chiến mã cũng gầy gò như người cưỡi nó vậy, con ngựa cái màu xám đẹp tuyệt, tốc độ nhanh khủng khϊếp. Con chiến mã to lớn của Ser Gregor rống lên khi ngửi thấy mùi hương của nàng. Cậu bé tới từ Highgarden khẽ thúc vào con ngựa khiến nó nhảy dựng sang bên, nhanh nhẹn như vũ công. Sansa nắm lấy tay ông. “Cha ơi, đừng để Ser Gregor làm thương ấy,” bé . Ned thấy đeo bông hoa hồng Ser Loras tặng ngày hôm qua. Jory kể cho ông nghe chuyện đó.
“Đây là giao đấu thương ngựa, ông với con . “Nếu đâm vào nhau chúng tự động gãy, và ai bị thương cả.” Nhưng ông nghĩ đến cậu bé nằm cứng đờ xe ngựa với chiếc áo choàng điểm những mảnh trăng lưỡi liềm mà thấy miệng mình khô khốc.
Ser Gregor điều khiển nổi con ngựa. Con chiến mã rống lên và gõ móng xuống đất, lúc lắc đầu. Núi Yên Ngựa dùng đôi bốt giáp thúc mạnh vào nó.
Con ngựa chồm lên suýt hất ngã .
Hiệp sĩ Flowers cúi chào đức vua, cưỡi ngựa về phía bên kia sân, giơ thẳng cây thương, vào thế sẵn sàng. Ser Gregor dùng cương kéo con ngựa về chỗ. Và bất chợt cuộc đấu bắt đầu.
Con ngựa của Núi Yên Ngựa chuyển sang phi nước đại, hăng hái lao về phía trước, trong khi con ngựa cái di chuyển nhàng như mảnh vải lụa. Ser Gregor vừa vội đặt khiên, thương vào vị trí, vừa cố khống chế con ngựa bất kham chạy thẳng, đột nhiên Loras Tyrell ở , chĩa mũi thương ngay chỗ đó, trong chớp mắt Núi Yên Ngựa ngã xuống. quá to lớn khiến con ngựa cũng ngã vật xuống theo.
Ned nghe có tiếng rèo hò, cổ vũ, tiếng huýt sáo, tiếng thở dốc vì kinh ngạc, tiếng thầm phấn khích, và hết là giọng cười khàn đặc của Chó Săn. Hiệp sĩ Flowers ghìm con ngựa đứng lại cuối đấu trường.
Ngọn thương của cậu ta thậm chí còn chẳng bị gãy. Những viên ngọc bích lấp lánh dưới ánh mặt trời khi ta nâng mũ trụ và mỉm cười.
Đám đông điên lên vì cậu.
Ở giữa cánh đồng, Ser Gregor Clegane thoát khỏi tình thế rắc rối và đứng dậy. Gã cởi mũ ném mạnh xuống đất. Mặt tối sầm vì tức giận và tóc che hết mắt. “Kiếm của ta,” hét gọi tên cận vệ. Lúc đó, con chiến mã cũng cựa mình đứng dậy.
Gregor Clegane gϊếŧ chết con ngựa bằng nhát chém mạnh tới mức đứt lìa nửa cổ ngựa. Những tiếng hò reo ngay tức khắc chuyển thành tiếng rú thất thanh. Con ngựa chiến khuỵu xuống, rít lên trong con hấp hối. Lúc đó Gregor sải bước về phía Ser Loras Tyrell, thanh kiếm đẫm máu cầm chắc tay. “Chặn lại!” Ned thét lên, nhưng tiếng của ông lạc mất giữa những tiếng la hét. Ai ai cùng hét, và Sansa khóc.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Hiệp sĩ Flowers hét gọi thanh kiếm cho mình Ser Gregor đánh gục gã tiểu đồng của cậu ta sang bên và nắm lấy cương ngựa. Con ngựa cái ngửi thấy mùi máu và l*иg lên. Loras Tyrell ngồi nguyên vị trí, nhưng còn vững. Ser Gregor vung kiếm, nhát chém bằng cả hai tay trúng ngay ngực cậu bé và đốn ngã cậu. Con chiến mã hoảng loạn lao trong khi Ser Loras nằm choáng váng đất. Nhưng khi Gregor định nâng kiếm xuống đòn chí mạng, giọng khàn đặc vang lên cảnh cáo, “Để yên,” và bàn tay phủ giáp đẩy khỏi cậu bé.
Núi Yên Ngựa giận dữ xoay người, lấy hết sức bình sinh vung thanh trường kiếm theo đường vòng cung chết người, nhưng Chó Săn đỡ được và hất ra. Thời gian dường như kéo dài vô tận khi hai người em đứng đó đọ sức, còn Loras Tyrell trong cơn váng vất được đưa ra ngoài an toàn. Ba lần Ned thấy Ser Gregor nhắm vào mũ trụ đầu chó, nhưng chưa lần nào Ser Gregor chạm được tới phần mặt được bảo vệ kia.
Giọng của nhà vua kết thúc tất cả... giọng của nhà vua cùng hai mươi tay kiếm. Jon Arryn với họ rằng chỉ huy cần có giọng đầy quyền uy, và Robert chứng tỏ được điều đó trong trận Trident. Giờlần nữa ngài sử dụng giọng đó, “DỪNG NGAY TRÒ ĐIÊN NÀY LẠI,” ngài quát tháo. “NHÂN DANH ĐỨC VƯA CỦA CÁC NGƯƠI!”
Chó Săn quỳ gối. Ser Gregor chém vào khí, và cuối cùng cũng hiểu chuyện. thả kiếm xuống và liếc nhìn Robert, trong tình trạng bị đội Ngự Lâm Quân và cả tá hiệp sĩ cùng lính gác bao vây. lời, gã quay người sải bước , đấy lùi Ser Barristan Selmy. “Để ,” Robert , và cuộc đấu kết thúc nhanh như khi bắt đầu.
“Giờ Chó Săn thắng cuộc hả cha?” Sansa hỏi Ned.
“,” ông . “Còn trận chung kết, giữa Chó Săn và Hiệp sĩ Flowers.”
Nhưng hóa ra Sansa đúng. lúc sau Ser Loras Tyrell trở về cánh đồng trong chiếc áo chẽn vải lanh đơn giản và với Sandor Clegane, “tôi nợ ngài mạng sống của mình. Ngày hôm nay là của ngài.”
“Ta phải ngài,” Chó Săn đáp, nhưng chấp nhận chiến thắng. Giải thưởng giành cho người thắng cuộc chính là lòng mến của người dân. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời được họ mến như vậy.
Khi Ned cùng Sansa tới bãi bắn cung, Ngón út và Lãnh chúa Renly cùng vài người khác cùng họ. “Tyrell chắc phải biết con ngựa cái của mình rất thu hút mà,” Ngón út . “Tôi thề cậu nhóc đó lên kế hoạch cho mọi chuyện. Gregor luôn thích những con ngựa đực to lớn, nóng tính, khí thế hoành tráng hơn là đầu óc.” Câu chuyện này có vẻ khiến ông ta hứng thú.
Nhưng nó khiến Ser Barristan Selmy hứng thú. “Trò gian lận này chẳng lấy gì làm vẻ vang,” ông già cứng rắn .
“Vẻ vang tí chút cùng hai mươi ngàn đồng vàng,” Lãnh chúa Renly mỉm cười.
***
Chiều hôm đó, cậu nhóc tên Anguy, kẻ thường dân đến từ Dornish Marches chiến thắng giải bắn cung, sau khi đánh bại Ser Balon Swann và Jalabhar Xho ở cự ly bắn trăm bước, còn tất cả những cung thủ khác bị loại ở cự ly ngắn hơn. Ned cử Alyn tìm và mời tham gia đội hộ vệ của quân sư, nhưng cậu ta say trong men rượu, chiến thắng và giàu có bao lâu nay dám mơ tới, vì thế cậu ta từ chối.
Trận hỗn chiến diễn ra trong ba tiếng. Gần bốn mươi người tham gia, gồm những kỵ sĩ, những hiệp sĩ vùng biên, những cận vệ mới muốn tìm chút danh tiếng. Họ dùng vũ khí đánh nhau trong đống hỗn độn bùn đất và máu me, từng nhóm đánh nhau trong khi các hội liên minh hình thành rồi tan ra, tới khi chỉ còn người duy nhất đứng vững. Người chiến thắng là thầy tu áo đỏ, Thoros thành Myr, gã điên khùng cạo đầu và chiên đấu với thanh kiếm lửa. từng thắng những trận ẩu đả trước đó; thanh kiếm lửa dọa những con ngựa sợ nhưng có gì có thể đe dọa nổi Thoros. Sau trận đấu, tổng thiệt hại có ba cái xương sườn bị gãy, xương quai xanh dập, cả tá ngón tay bị bong gân, hai con ngựa ngã gục, và những vết thương, bong gân, bầm tím thể đếm hết. Ned vô cùng khoan khoái khi Robert tham dự.
Eddard Stark tràn đầy hy vọng vào buổi tiệc tối hôm đó
Robert cao hứng, người nhà Lannister lại thấy đâu, cả những con của ông cũng cư xử đúng mực. Jory đưa Arya tới và Sansa vui vẻ chuyện với em.
“Cuộc đấu thương ngựa tuyệt,” bé thở dài. “Đáng ra em nên tới. Vụ nhảy nhót của em sao rồi?”
“Em ê ẩm khắp người,” Arya vui vẻ kể lại, tự hào khoe vết bầm tím lớn chân.
“Chắc hẳn em là vũ công tồi,” Sansa nghi ngờ .
Sau đó, khi Sansa đắm chìm trong trường ca “Vũ điệu của loài rồng” do đoàn hát rong biểu diễn, Ned tự mình xem xét vết bầm. “Cha mong Forel quá nghiêm khắc với con,” ông .
Arya đứng chân. Con bé càng ngày càng giỏi. “Thầy Syrio mỗi vết thương là bài học, và mỗi bài học làm con giỏi hơn.”
Ned nhíu mày. Gã Syrio Forel có tiếng tăm lừng lẫy, và phong cách khoa trưong của vùng Braavos rất phù họp với thanh kiếm mỏng của Arya, nhưng... chỉ vài ngày trước, con bé lang thang vớidải lụa đen bịt mắt. Syrio dạy nhìn bằng tai, mũi và làn da, với ông thế. Trước đó, ông thấy con bé xoay vòng và lộn ngược. “Arỵa, con chắc chắn mình muốn tiếp tục ?”
bé gật đầu. “Ngày mai bọn con bắt mèo.”
“Mèo à.” Ned thở dài. “Có lẽ cha lầm khi thuê chàng người Braavos này. Nếu con thích, cha Jory dạy con. Hoặc có thể ta bàn với Ser Barristan. Hồi trẻ ông ấy là; kiếm sĩ giỏi nhất Bảy Phụ Quốc đấy.”
“Con cần họ,” Arya . “con cần thầy Syrio.”
Ned vuốt tóc con . Bất cứ thầy dạy kiếm tử tế nào cũng có thể dạy Arya những nguyên tắc cơ bản của chuyện chọc-chém mà cần những thứ vớ vẩn như bịt mắt, làm bánh xe, nhảy chân, nhưng ông thừa hiểu con út của mình để biết nên tranh cãi với đồ cứng đầu đó làm gì. “Theo ý con vậy,” ông . Chắc chắn bé sớm chán thôi. “Cẩn thận nhé.”
“Vâng ạ,” nghiêm túc thề thốt trong khi nhảy lò cò từ chân phải sang chân trái.
lúc lâu sau, khi ông đưa các con về thành và thấy chúng yên ổn giường ngủ, Sansa với những giấc mơ, còn Arya với những vết bầm tím, Ned lên phòng ở đỉnh tháp. Ban ngày khá ấm áp, căn phòng lại đóng kín và bí bách. Ned tới cửa sổ, kéo rèm để khí mát mẻ của buổi đêm ùa vào. Bên kia sân lớn, ông thấy ánh nến chập chờn từ khung cửa sổ của Ngón út. quá nửa đêm. Bên dòng sông, cuộc chè chén sắp tàn.
Đọc truyện tại truyenhdt.com
Ông lôi con dao găm ra ngắm nghía. Lưỡi dao của Ngón Út, rơi vào tay Tyrion Lannister trong vụ cá cược, dùng để gϊếŧ chết Bran trong giấc ngủ. Vì sao? Vì sao người lùn muốn Bran chết? Vì sao lại có người muốn Bran chết?
Con dao, cú ngã của Bran, tất cả bằng cách nào đó có liên hệ tới cái chết của Jon Arryn, ông có thể cảm nhận được điều đó, nhưng chẳng có gì hé mở thêm về cái chết của Jon. Lãnh chúa Stannisvề dự buổi đấu thương ngựa tại Vương Đô. Lysa Arryn vẫn giữ im lặng đằng sau những bức tường thành Eyrie. Tên cận vệ chết, và Jory vẫn tìm kiếm các nhà thổ.
Ông còn gì ngoài đứa con hoang của Robert?
Người thợ học việc ủ rũ kia là con trai của nhà vua, Ned nghi ngờ gì điều đó. Dòng máu nhà Baratheon in dấu nét mặt, quai hàm, đôi mắt và mái tóc đen kia. Renly còn quá trẻ nên thể làm chađứa trẻ ở độ tuổi kia, Stannis quá ư lạnh lùng và tự trọng. Gendry phải là con trai Robert.
Nhưng biết rồi được gì nào? Nhà vua có những người con xuất thân thấp kém ở khắp Bảy Phụ Quốc. Ông từng công khai về đứa con hoang, bằng tuổi Bran, có người mẹ mang xuất thân cao quý. Đứa bé được đưa làm con nuôi người quản gia của Lãnh chúa Renly tại Storm’s End.
Ned vẫn nhớ đứa con đầu của Robert, bé sinh ra tại Thung Lũng khi Robert chỉ nhỉnh hơn đứa trẻ. Bé mới dễ thương làm sao; Lãnh chúa trẻ vùng Storm’s End mê như điếu đổ. Ngài thường xuyên tới thăm bé, rất lâu ngay sau khi chẳng còn hứng thú với mẹ bé. Ned thường bị lôi cùng, dù muốn dù . bé giờ khoảng mười bảy mười tám; lớn hơn lúc Robert làm cha.
ý nghĩ kỳ quặc.
Cersei vui với những bất ngờ nho do vị phu quân mang lại, nhưng cuối cùng chuyện nhà vua có hay cả trăm đứa con riêng cũng chẳng là gì. Luật pháp và phong tục chỉ cho những đứa bé xuất thân bần hàn chút quyền lợi. Gendry, bé ở Thung Lũng, cậu nhóc tại Storm’s End, ai có thể đe dọa những đứa con chính thống của Robert...
trầm ngâm của ông kết thúc khi nghe tiếng gõ cửa khe khẽ. “Có người muốn gặp ngài,” Harwin . “báo tên.”
“Cho vào,” Ned phân vân .
Vị khách là người đàn ông to béo đôi giày bê bết bùn đất, da giày rạn hết, mặc chiếc áo choàng nâu nặng nề bằng loại vải tồi tàn nhất, đường nét khuất dưới mũ trùm, tay biến mẩt trong chiếc tay áo thùng thình.
“Ngươi là ai?” Ned hỏi.
“ người bạn,” người đàn ông đội mũ trùm bẳng giọng trầm thấp, kỳ lạ. “Chúng ta phải chuyện riêng, thưa Lãnh chúa Stark.”
tò mò lấn át cẩn trọng trong ông. “Harwin, để chúng ta lại mình,” ông ra lệnh. Chỉ tới khi họ còn mình đằng sau cánh cửa đóng kín, người khách mới hạ mũ xuống.
“Lãnh chúa Varys?” Ned kinh ngạc .
“Lãnh chúa Stark,” Varys lịch và ngồi xuống. “Tôi biết có làm phiền ngài khi xin cốc nước nhỉ?”
Ned rót hai cốc rượu mùa hè cho Varys. “Tôi có lẽ qua ngài mà hề nhận ra,” ông ngờ vực . Ông chưa bao giờ thấy viên thái giám mặc bất cứ thứ gì ngoài nhung lụa, vải hoa thượng hạng, và người này bốc ra mùi mồ hôi chứ phải mùi đinh tử hương.
“Được thế may quá,” Varys . “Như vậy có người biết chúng ta chuyện riêng. Hoàng hậu theo dõi ngài. Rượu ngon lắm. Cảm ơn ngài.”
“Sao ngài vượt qua được đội hộ vệ của tôi?” Ned hỏi. Porther và Cayn đứng canh ở ngoài tháp, và Alyn ở cầu thang.
“Tháp Đỏ có những con đường chỉ những bóng ma và gián điệp mới biết.” Varys mỉm cười xin lỗi. “Tôi làm ngài mất nhiều thời gian đâu. Có những điều ngài phải biết. Ngài là quân sư, và nhà vua là tên ngốc.” Cái giọng ngọt ngào giả tạo của viên thái giám biến mất; thay vào đó là giọng mỏng và chói như roi vυ"t. “Tôi biết, đức vua là bạn của ngài, nhưng dù sao ngài ấy vẫn là tên ngốc... và sắp tàn đời, trừ khi ngài ra tay cứu giúp. Hôm nay ngài ấy suýt chết. Họ mong gϊếŧ chết ngài ấy trong trận hỗn chiến.”
Ned nên lời vì choáng váng. “Ai cơ ?”
Varys nhấp rượu. “Nếu tôi thực phải ra, ngài còn ngốc hơn cả Robert, và tôi ở sai phe.”
“Nhà Lannister,” Ned . “Hoàng hậu... , tôi tin nổi, thể nào lại là Cersei. Bà ta khuyên nhà vua tham chiến mà?”
“Bà ta giở trò ngăn cấm nhà vua trước mặt trai, các hiệp sĩ và nửa triều đình. Thành tôi nghe, liệu ngài có biết cách nào chắc chắn hơn để ép vua Robert tham chiến ? Tôi hỏi ngài đấy.”
Ned thấy ruột gan quặn thắt. Viên thái giám đúng; với Robert Baratheon rằng ông ấy thể, đừng nên, hoặc được làm điều gì, ông ấy càng quyết làm. “Kể cả nếu đức ngài tham chiến, ai dám đánh nhà vua chứ?”
Varys nhún vai. “Có bốn mươi kỵ sĩ trong trận hỗn chiến. Nhà Lannister có khá nhiều bạn hữu. Giữa đống hỗn độn đó, những con ngựa hí vang và xương gẫy với Thoros thành Myr vung vẩy thanh kiếm lửa lố bịch tay, làm sao biết ai là kẻ gϊếŧ chết bệ hạ chứ?” Ông tiến tới thùng rượu tự rót thêm. “Sau khi việc xong xuôi, tên gϊếŧ người buồn đau ngồi bên ngài. Tôi gần như có thể nghe tiếng khóc. Buồn làm sao. Nhưng chắc chắn bà quả phụ xinh đẹp và giàu lòng trắc của chúng ta lấy làm buồn, tha mạng cho , và chúc phúc cho bằng nụ hôn. Vị vua Joffrey còn lựa chọn nào khác ngoài tha cho .” Viên thái giám gãi gãi má. “Hoặc có thể Cersei để Ser Ilyn chém bay đầu . Như thế ít nguy hiểm cho nhà Lannister hơn, dù điều đó là bất ngờ vui cho người bạn bé kia.”
Ned thấy con giận bốc lên ngùn ngụt. “Ngài biết tất cả, nhưng ngài chỉ khoanh tay ngồi đó.”
“Tôi chỉ huy quân tình báo, phải những chiến binh.”
“Đáng ra ngài nên tới gặp tôi sớm hơn.”
“Ồ đúng, tôi công nhận. Và ngài tất tả chạy đến với nhà vua, đúng ? Và khi Robert nghe về mối họa kia, ngài ấy làm được gì nào? Tôi rất muốn biết.”
Ned cân nhắc. “Ngài xử chúng, và đằng nào vẫn tham chiến, để cho chúng thấy rằng ngài sợ.”
Varys giang tay. “Tôi phải thú nhận điều nữa, Lãnh chúa Eddard ạ. Tôi rất tò mò về điều ngài làm. Vì sao ngài tới chỗ tôi? Ngài hỏi, .và tôi phải trả lời, vì sao, vì tôi tin ngài, thưa lãnh chúa.”
“Ngài tin tôi?” Ned hoàn toàn kinh ngạc.
“Tháp Đỏ là nơi trú chân cho hai loại người, Quân sư Eddard,” Varys . “Những người trung thành với vương quốc và những người chỉ trung thành với bản thân. Tới sáng nay, tôi thể biết ngài thuộc phe nào... vì thế tôi phải chờ đợi... và giờ tôi chắc chắn.” Ông ta cười lỏn lẻn, và trong thoáng chốc khuôn mặt và mặt nạ trưng bên ngoài nhập làm . “Tôi bắt đầu hiểu vì sao hoàng hậu sợ ngài tới vậy. Đúng, tôi hiểu rồi.”
“Ngài mới là kẻ bà ta phải ,” Ned .
“. Tôi là tôi. Nhà vua lợi. dụng tôi, nhưng điều đó làm nhục ngài ấy. chiến binh dũng mãnh như Robert của chúng ta thích gì những kẻ nghe trộm, những tên tình báo hay những viên hoạn quan. Nếu có ngày Cersei thầm bên tai ngài ấy, “Gϊếŧ ,” Ilyn Payne chặt cái đầu của tôi ngay, mà lúc đó có ai buồn khóc thương cho Varys khốn khổ này? Dù phía nam hay phương bắc, họ đều hát những khúc ca cho những tên điệp viên.”
Ông ta vươn tay chạm lấy Ned. “Nhưng ngài, Lãnh chúa Stark... tôi nghĩ... , tôi biệt... ngài ấy gϊếŧ ngài, thậm chí kể cả vì hoàng hậu của mình, và đó có thể là đường sống cho chúng ta.”
Thế là quá đủ rồi. Trong giây lát, Eddard Stark muốn gì hơn là được trở về Winterfell, trở về thành phố giản đơn sạch của phương bắc, nơi kẻ thù chỉ có mùa đông và dân du mục bên ngoài Tường Thành. “Chắc chắn Robert có những người cận thần trung thành khác,” ông cự nự. “những người em trai, và...”
“...vợ?” Varys nốt, với nụ cười cay nghiệt. “Những em trai ngài ghét nhà Lannister, thực vậy, nhưng ghét hoàng hậu và kính nhà vua đâu phải là , đúng nào? Ser Barristan vinh quang, Grand Maester Pycelle địa vị, Ngón út hòn đảo của .”
“Ngự Lâm Quân...”
“ cái khiên giấy,” viên thái giám . “Đừng sốc thế chứ, Lãnh chúa Stark. Jaime Lannister bản thân là em chí cốt của Đội Bạch Đao, và chúng ta đều biết lời thề của có giá trị thế nào. Thời mà những người như Ryam Redwyne và hoàng tử Aemon Kỵ Sĩ Rồng mặc áo choàng trắng biến mất trong hoàng hôn và những bài ca rồi. Trong Bảy Phụ Quốc, giờ chỉ có Ser Barristan Selmy làmảnh thép thực , nhưng Selmy già rồi. Ser Boros và Ser Meryn là những người trung thành với hoàng hậu tới tận xương tủy, và tôi cực kỳ nghi ngờ những người còn lại. , lãnh chúa của tôi ơi, khi thực cần tới phân định quyền uy, ngài là người bạn duy nhất của Robert Baratheon.”
“Phải có ai cảnh báo cho Robert,” Ned . “Nếu những điều ngài là , nếu chỉ cần phần trong đó là thực, nhà vua phải được nghe.”
- 🏠 Home
- Phương Tây
- Trinh Thám
- Sói Tuyết Thành Winterfell
- Chương 30