Chương 18: Bran

Dường như cậu rơi xuống nhiều lần rồi, Bay , giọng thầm từ trong bóng đêm, nhưng Bran biết, phải bay thế nào, vì thế tất cả những gì cậu có thể làm là rơi xuống.

Maester Luwin làm ra cậu bé bằng đất, nung cho tới khi cứng và giòn, cho mặc quần áo của Bran, và ném cậu ta xuống từ mái nhà. Bran nhớ cậu ta vỡ thế nào. “Nhưng cháu bao giờ ngã,” cậutrong khi rơi xuống.

Mặt đất bên dưới quá xa khiến cậu thể nhìn qua màn sương xám lởn vởn quanh mình, nhưng cậu có thể cảm thấy mình rơi nhanh thế nào, và cậu biết cái gì đợi cậu dưới đó. Thậm chí trong những giấc mơ, cậu cũng chưa bao giờ rơi. Cậu biết cậu tỉnh giấc ngay lập tức, trước khi chạm đất. Cậu luôn luôn tỉnh dậy trước khi chạm đất.

Và nếu cậu tỉnh sao? Giọng đó hỏi.

Mặt đất giờ gần hơn, nhưng vẫn còn rất rất xa, cách cậu cả ngàn dặm, nhưng gần hơn lúc trước. Bóng tối này lạnh lẽo. Ở đây có mặt trời, có các vì sao, chỉ có mặt đất bên dưới sắp đập nát cậu, cùng màn sương mù xám, và giọng thào bên tai cậu. Cậu muốn khóc.

Đừng khóc. Bay .

“Tôi bay được,” Bran . “Tôi thể, tôi thể.”

“Sao cậu biết? Cậu từng thử chưa?”

Giọng đó lảnh lót và mỏng manh. Bran nhìn quanh xem nó xuất phát từ đâu. con quạ lượn vòng xuống chỗ cậu, nhưng nằm ngoài tầm với. “Giúp tôi,” cậu .

“Tôi cố”, con quạ trả lời. “Còn chút ngô nào ?”

Bran cho tay vào túi khi bóng đen xoay tròn tới chóng mặt xung quanh cậu. Khi cậu rút tay ra, những hạt ngô vàng ươm lọt qua kẽ tay cậu và rơi xuống. Chúng rơi xuống cùng cậu.

Con quạ đáp xuống tay cậu và bắt đầu ăn.

“Cậu thực là quạ à?” Bran hỏi.

“Cậu thực rơi à?” Con quạ hỏi lại.

“Đây chỉ là giấc mơ thôi,” Bran .

“ sao?” Con quạ hỏi.

“Tôi tỉnh giấc khi chạm đất,” Bran với con chim.

“Cậu chết khi chạm đất,” con quạ , và tiếp tục ăn ngô.

Bran nhìn xuống. Giờ cậu có thể thấy những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, và những dòng sông như những sợi chỉ bạc xuyên qua khu rừng tối. Cậu nhắm mắt và bắt đầu khóc.

“Thế chẳng ích gì đâu,” con quạ . “Tôi rồi, câu trả lời là bay, phải khóc. Chuyện đó khó thế sao? Tôi bay đây này.” Con quạ bay lên và vỗ cánh quanh tay Bran.

“Cậu có cánh,” Bran nhận định.

“Có thể cậu cũng có đó.”

Bran sờ lên vai, tìm kiếm những sợi lông vũ.

“Còn có những loại cánh khác,” con quạ .

Bran nhìn chằm chằm vào tay, vào chân mình. Cậu quá gầy, chỉ còn da bọc xương. Có phải cậu luôn gầy gò thế này ? Cậu cố nhớ lại. khuôn mặt ra khỏi màn sương mù xám, tỏa sáng cùng những tia vàng rực.

“Điều này ta làm vì tình ,” nó .

Bran hét lên.

Con quạ bay lên và kêu toáng. “ phải cái đó,” nó ré lên với cậu. “Quên điều đó , giờ cậu cần nó, hãy đặt nó sang bên, hãy để nó chỗ khác.” Nó đậu vai cậu, mổ vào cậu, và khuôn mặt vàng rực tỏa sáng đó biến mất.

Bran rơi nhanh hơn bao giờ hết. Màn sương mù xám rít lên xung quanh khi cậu lao thẳng xuống mặt đất bên dưới. “Cậu làm gì với tôi đây?” cậu đầm đìa nước mắt hỏi con quạ.

Dạy cậu bay.

“Tôi thể bay!”

Giờ cậu bay đó.

“Tôi rơi!”

“Mọi chuyến bay đều bắt đầu bằng cú rơi,” con quạ . “Nhìn xuống.”

“Tôi sợ...”

“NHÌN XUỐNG.”

Bran nhìn xuống, và thấy ruột phèo của mình biến thành nước. Mặt đất ào ào lao lên rồi. Toàn bộ thế giới đều trải dài bên dưới cậu như tấm thảm đan xen những khối đầy màu sắc. Cậu có thể thấy mọi thứ ràng tới nỗi cậu quên nỗi sợ trong chốc lát. Cậu có thể thấy toàn bộ vương quốc, và mọi người trong đó.

Cậu thấy Winterfell theo cách những con đại bàng nhìn thấy nó, những tòa tháp cao trông ngắn ngủn và to bè khi nhìn từ xuống, những bức tường lâu đài chỉ là những đường thẳng mặt đất. Cậu thấy Maester Luwin đứng ban công, nghiên cứu bầu trời qua ống kính thiên văn bằng đồng sáng loáng và nhíu mày khi viết lách gì đó lên cuốn sách. Cậu thấy Robb, cao hơn và khỏe mạnh hơn cậu nhớ, luyện kiếm sân bằng thanh kiếm . Cậu thấy Hodor, người khổng lồ ngốc nghếch từ trong trại ngựa, mang cái đe tới cho xưởng rèn của chú Mikken, vác vai dễ dàng như người ta vác bó cỏ. Ở giữa rừng thiêng, cây đước trắng vĩ đại phủ bóng cái hồ đen đặc, và đám lá xào xạc trong cơn gió lạnh. Khi cảm nhận thấy Bran quan sát nó, nó nhướng mắt khỏi mặt nước yên ả và cố ý nhìn vào cậu.

Cậu nhìn về đằng đông, và thấy con thuyền chạy mặt nước hồ Bite. Cậu thấy mẹ ngồi mình trong khoang tàu, nhìn vào con dao dính đầy máu khô đặt chiếc bàn trước mặt, trong khi đó, những người chèo thuyền khua mái chèo, còn Ser Rodrik dựa người vào lan can, rùng mình và thở nặng nhọc. Con bão quần tụ phía trước họ, khoảng đen mênh mông gầm thét với những tia chớp lóe sáng, nhưng dường như họ lại hề thấy.

Cậu nhìn về phương nam, và thấy dòng sông Trident xanh mát, chảy cuồn cuộn. Cậu thấy cha mình dẫn đầu đoàn cùng nhà vua, gương mặt hằn nỗi khổ đau. Cậu thấy chị Sansa nằm khóc trong đêm, chị Arya lặng người quan sát và tự mình ôm kín bí mật trong tim. Những bóng đen ở cạnh họ. cái bóng đen kịt như tro, mang khuôn mặt khủng khϊếp của loài chó săn. bóng đen khác mặc áo giáp vàng đẹp đẽ, sáng rực như mặt trời. tất cả là người khổng lồ mặc giáp đá, nhưng khi ông ta tháo mặt nạ, bên trong đó chẳng có gì ngoài bóng tối và máu đen đặc quánh.

Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

Cậu nhướng mắt nhìn về trảng trống bên kia eo biển, tới những Thành Phố Tự Trị cùng vùng biển Dothraki và tất cả những gì ngoài đó, tới Vaes Dothrak bên dưới những rặng núi, tới những vùng đất thần thoại của Biển Ngọc Bích, từ Asshai tới Shadow, nơi những con rồng quẫy mình dưới ánh bình minh.

Cuối cùng, cậu nhìn về phương bắc. Cậu thấy Tường Thành tỏa sáng như viên pha lê xanh, và người con hoang của cậu, Jon ngủ mình giường lạnh, da càng lúc càng tím tái và cứng rắn hơn khi tất cả những ký ức ấm áp dần rời bỏ . Và cậu nhìn qua bên kia Tường Thành, qua những khu rừng rộng ngút ngàn bị phủ trắng tuyết, qua bờ biển đóng băng và những con sông băng trắng xanh vĩ đại cùng những đồng bằng chết chóc nơi gì có thế mọc được hay sống sót nổi. Cậu nhìn về phương bắc, phương bắc, và phương bắc, về tấm màn ánh sáng ở tận cùng thế giới, rồi nhìn qua tấm màn đó. Cậu nhìn sâu vào trong trái tim của mùa đông, và sau đó cậu hét lớn, sợ hãi, và hơi ấm của nước mắt ấm áp má cậu.

“Giờ cậu biết,” con quạ thầm khi nó đậu vai cậu. “Giờ cậu biết vì sao mình phải sống rồi đó.”

“Vì sao?” Bran , hiểu gì, và vẫn rơi, rơi.

“Vì mùa đông tới.”

Bran nhìn con quạ vai, và con quạ nhìn lại. Nó có ba mắt, con mắt thứ ba tràn đầy thông thái. Bran nhìn xuống. Bên dưới cậu chẳng có gì ngoài tuyết, cái lạnh và chết chóc, vùng đất hoang đóng băng nơi những trụ băng trắng xanh lởm chởm chờ đón cậu. Chúng lao về phía cậu như những ngọn giáo. Cậu nhìn thấy xương cốt của hàng ngàn những lữ khách du hành trong cõi mộng bị xiênnhững cái que nhọn đó. Cậu sợ hãi tới tuyệt vọng.

“Liệu con người ta có thể nào dũng cảm trong khi sợ được ạ?” cậu nghe thấy chính giọng mình , và văng vẳng nơi nao.

Và giọng cha cậu trả lời cậu. “Đó là thời khắc duy nhất con người biết dũng cảm.”

“Ngay bây giờ, Bran,” con quạ giục. “Chọn . Bay hay là chết.”

Cái chết vươn gần tới cậu, và gào rú.

Bran giang tay ra bay.

Đôi cánh vô hình uống gió và căng tràn đẩy cậu bay lên. Những mũi kim băng kinh khủng xa dần bên dưới. Bầu trời mở rộng bên . Bran liệng cánh. Điều này còn tuyệt hơn cả leo trèo. Điều này tuyệt hơn tất thảy. Thế giới dần trở nên bé bên dưới cậu.

“Tôi bay!” cậu hét lên sung sướиɠ.

“Tôi thấy rồi,” con quạ ba mắt . Nó bay lên, vỗ cánh trước mặt cậu, cản tầm nhìn, khiến cậu bay chậm lại. Cậu bay loạng choạng vì đầu cánh nó đập vào má cậu. Nó mổ vào cậu, và Bran đột nhiên cảm nhận con đau vô hình ở giữa trán, giữa hai mắt.

“Cậu làm gì thể?” cậu la lên.

Con quạ há mỏ, rít lên vì hãi, màn sương xám bị khuấy động, vặn xoắn chung quanh cậu và tản như tấm màn. Cậu thấy con quạ thực là người phụ nữ, nữ tì với mái tóc đen dài, và hình như cậu biết ở đâu đó, ở Winterfell, đúng, chính là đó, giờ cậu nhớ ra , và sau đó cậu nhận ra mình ở Winterfell, ở giường - căn phòng vọng lâu lạnh lẽo nào đó. Người phụ nữ tóc đen kia làm rơi thau nước xuống sàn và chạy xuống cầu thang, hét lớn, “Cậu chủ tỉnh rồi, cậu chủ tỉnh rồi, cậu chủ tỉnh rồi.”

Bran sờ trán, giữa hai con mắt. Nơi con quạ mổ cậu vẫn còn đau, nhưng ở đó chẳng có gì, có máu, có vết thương. Cậu thấy yếu ớt và chóng mặt. Cậu cố bước khỏi giường, nhưng thể.

Và rồi có gì đó chuyển động bên cạnh giường, và cái gì đó nhàng đáp xuống chân cậu nhưng cậu cảm thấy gì. đôi mắt vàng nhìn thẳng vào cậu, sáng rực như mặt trời. Cửa sổ mở toang và trong phòng khá lạnh, nhưng hơi ấm từ con sói phủ trùm lấy cậu như chiếc chăn ấm. Bran nhận ra, đó là con sói con của cậu... hoặc đúng nhỉ? Giờ cu cậu lớn quá. Cậu vươn tay vỗ về nó, tay cậu run rẩy như chiếc lá.

Khi Robb lao vào phòng, thở ra hơi vì vội vã nhảy cóc những bậc thang, con sói tuyết liếʍ mặt Bran. Bran bình tĩnh ngước lên và .

“Tên nó là Mùa Hè.”