Chương 16: Sansa

Septa Mordane báo cho Sansa vào buổi sáng rằng cha từ sớm. “Nhà vua triệu hồi ông ấy. Tôi nghĩ là vụ săn nữa. Thấy người ta bảo vùng này còn nhiều bò rừng lắm.”

“Con chưa từng thấy con bò rừng nào hết,” Sansa , và cho Quý dưới bàn miếng thịt hun khói. Con sói tuyết nhấm nháp ăn từ tay , tinh tế như nữ hoàng.

Septa Mordane khịt mũi đồng ý. “ tiểu thư cao quý cho chó ăn tại bàn,” bà , bẻ miếng sáp ong và để cho mật ong chảy xuống bánh mỳ.

“Nó phải chó mà là sói tuyết,” Sansa sửa lại khi Quý liếʍ những ngón tay bằng cái lưỡi nhám. “Dù sao Cha cũng bọn con có thể giữ chúng nếu muốn.”

Sơ nhượng bộ. “Con là ngoan, Sansa, nhưng ta thề, đối với những sinh vật này, con cũng cứng đầu y như Arya vậy.” Bà quắc mắt. “Arya đâu rồi nhỉ?”

“Con bé đói,” Sansa , thừa biết em có lẽ trộm đồ ăn dưới bếp hàng giờ trước từ mấy cậu nhóc đầu bếp.

“Nhớ nhắc con bé mặc đẹp vào. Có lẽ là bộ váy nhung xám. Tất cả chúng ta đều được mời cùng hoàng hậu và công chúa Myrcella xe ngựa hoàng gia. Chúng ta phải trông ổn nhất.”

Sansa ổn nhất rồi. chải mái tóc nâu vàng dài tới khi nó sáng bóng lên, và mặc chiếc váy lụa màu xanh dương đẹp nhất. đợi ngày này hơn tuần trời. Được cùng hoàng hậu là cả vinh dự lớn lao. Và ngoài ra, hoàng tử Joffrey có thể cũng ở đó. Vị hôn phu của . Chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ khiến đỏ mặt, dù kết hôn là chuyện của nhiều năm sau nữa. Sansa chưa biết mấy về Joffrey, nhưng chàng. Chàng là tất cả những gì mơ về hoàng tử, cao lớn, đẹp trai, khỏe mạnh với mái tóc như vàng ròng. quý trọng từng cơ hội được ở bên chàng, dù rất hiếm hoi. Điều duy nhất khiến lo sợ về ngày hôm này là Arya. Arya luôn phá hỏng mọi thứ. ai biết Arya định làm gì.

“Con với em,” Sansa lưỡng lự , “Nhưng em ấy ăn mặc theo cách của riêng mình.” mong rằng nó quá tệ hại. “Con xin phép lui ạ?”

“Ừ,” Septa Mordane lấy thêm bánh mỳ và mật ong, còn Sansa đứng lên khỏi ghế. Quý bám sát gót khi chạy khỏi phòng sinh hoạt chung.

đứng ngẩn người bên ngoài, giữa những tiếng la hét, chửi rủa, và tiếng những bánh xe gỗ cọc cạch kêu khi người hầu hạ trại và chất tất cả lên xe ngựa, chuẩn bị cho cuộc hành trình mới. Hành quán là cấu trúc ba tầng bằng đá, tòa nhà lớn nhất Sansa từng thấy, nhưng dù vậy, nó cũng chỉ chứa nổi phần ba đoàn hộ giá, vốn lớn nay càng lớn hơn vì thêm bốn trăm người cùng cha và những kị binh cùng họ đường.

thấy Arya bờ sông Trident, cố giữ chặt Nymeria trong khi tuốt hết bùn khô lông con sói. Con sói vùng vẫy thích. Arya vẫn mặc bộ đồ da cưỡi ngựa từ hôm trước và hôm trước nữa.

“Em nên mặc cái gì đẹp đẹp vào chứ,” Sansa . “Septa Mordane cũng giống chị thôi. Chúng ta cùng hoàng hậu và công chúa Myrcella.”

“Em đâu,” Arya , cố gỡ bộ lông xám rối bù của Nymeria. “Mycah và em dọc lên suối và tìm hồng ngọc ở chỗ nước cạn.”

“Hồng ngọc?” Sansa hiểu. “Hồng ngọc nào?”

Arya nhìn như thể đứa ngốc. “Những viên hồng ngọc của Rhaegar. Đây là nơi năm xưa Robert gϊếŧ chết lão ta và giành vương miện.”

Sansa nhìn em gầy nhẳng chẳng thấy chút tin tưởng nào. “Em thể tìm hồng ngọc. Công chúa đợi chúng ta. Hoàng hậu mời cả hai chị em mình.”

“Em chẳng quan tâm,” Arya . “Cỗ xe ngựa đó còn chẳng có cửa sổ, chị chẳng nhìn thấy gì.”

“Thế em muốn thấy gì?” Sansa tức giận hỏi. sướиɠ run lên vì lời mời, thế mà đứa em ngu ngốc lại phá hỏng mọi thứ, đúng như lo sợ. “Toàn những cánh đồng, nông trại và pháo đài thôi.”

“ phải,” Arya cứng đầu . “Nếu chị cùng bọn em, chị hiểu.”

“Chị ghét cưỡi ngựa,” Sansa thẳng thắn . “Chỉ thấy bẩn thỉu, bụi bặm và ê ẩm cả người.”

Arya nhún vai. “Im nào,” bé quát Nymeria. “Chị làm đau em đâu.” Sau đó với Sansa, “Khi chúng ta qua Neck, em đếm thấy ba mươi sáu loài hoa em chưa từng thấy, và Mycah cho em xem con thằn lằn sư.”

Sansa rùng mình. Họ mười hai ngày vượt qua Neck, qua biết bao nhiêu mô đất đen, và ghét mọi giây phút đó. khí ẩm ướt và nhớp nháp, đường quá hẹp khiến họ tìm được chỗ cắm trại thích hợp nghỉ đêm. Và thế là họ phải dừng lại vương lộ. Những rừng cây ngập nửa trong nước rậm rạp vây quanh họ, những cành cây phủ đầy nấm mốc. Những bông hoa khổng lồ nở trong bùn và trôi nổinhững hồ nước tù, nhưng nếu bạn dám rời đường xuống hái hoa, bạn chìm nghỉm trong vùng bùn lầy. Những con rắn treo mình quan sát từ những ngọn cây, đám thằn lằn sư nổi nửa mặt nước, giống như những khúc gỗ đen có mắt và lởm chởm răng.

Nhưng tất nhiên, chẳng gì có thể ngăn cản Arya. hôm, con bé quay về với nụ cười toe toét, mái tóc rối bù, quần áo dính bê bết bùn, tay nắm chặt bó hoa tím tím xanh xanh dành cho Cha. Sansa cứ mong ông giáo huấn Arya về cách cư xử rằng hãy hành xử như tiểu thư cao quý. Nhưng Cha chưa bao giờ làm vậy. Ông chỉ ôm lấy con bé và cám ơn vì những bông hoa. Tâm trạng càng tệ hơn.

Sau đó, hóa ra, những bông hoa tím là hoa nụ hôn có độc. Arya bị mẩn hết cánh tay. Sansa hy vọng điều đó dạy cho con bé bài học. Nhưng hề, Arya chỉ cười. Ngày hôm sau, con bé bôi bết bùn lên hai cánh tay. Trông con bé như mụ đàn bà sống tại đầm lầy ngu ngốc, chỉ vì bạn Mycah điều đó đỡ ngứa ngáy. Con bé còn bị thâm tím hết hai cánh tay và hai vai. Sansa nhìn thấy những chỗ sưng tím bầm và những vết màu xanh vàng khi em cởi đồ ngủ. Làm sao con bé bị những thứ đó chỉ có bảy vị thần mới biết được.

Arya vẫn tiếp tục gỡ chỗ lông rối cho Nymeria và về những thứ con bé nhìn thấy trong chuyến hành trình vất vả về phương nam. “Tuần trước, bọn em tìm thấy ngọn tháp canh bị ma ám, và ngày hôm trước nữa tụi em đuổi theo bầy ngựa hoang. Chị phải thấy chúng chạy tán loạn thế nào khi đánh hơi thấy Nymeria.” Con sói uốn người tránh vòng ôm, và Arya rầy la. “Dừng lại, chị phải làm cả bên kia nữa. Em dính toàn bùn à.”

“Em được phép rời đoàn,” Sansa nhắc nhở. “Cha bảo thế.”

Arya nhún vai. “Em xa. Hơn nữa, lúc nào Nymeria chẳng ở bên em. Vả lại phải lúc nào em cũng . Thi thoảng được cạnh những cỗ xe ngựa và chuyện cùng mọi người cũng vui chứ bộ.”

Sansa biết tất cả những dạng người Arya thích chuyện cùng: hậu vệ, quan hầu và nô tì, những ông già và những đứa trẻ trần như nhộng, những kị binh năng ngọng nghịu nơi chôn rau cắt rốn. Arya kết bạn với bất kỳ ai. Nhóc Mycah này là tệ nhất: cậu nhóc con nhà bán thịt, mười ba tuổi, chẳng biết phép tắc. Nhóc ta ngủ trong xe thịt, người bốc mùi. Chỉ nhìn thằng nhóc đó cũng đủ khiến Sansa thấy bệnh. Nhưng Arya dường như thích chơi với hơn chị mình.

Giờ Sansa hết kiên nhẫn. “Em phải cùng chị,” nghiêm nghị . “Em thể từ chối hoàng hậu. Septa Mordane rất mong em.”

Arya lờ tịt . bé giật mạnh lông con vật. Nymeria gầm lên và quay người chạy mất. “Trở lại đây!”

“ có bánh chanh và trà,” Sansa tiếp, rất người lớn và biết điều. Quý cọ đầu vào chân . Sansa gãi tay con vật. Quý ngồi bệt xuống, quan sát Arya đuổi theo Nymeria. “Vì sao em lại muốn cưỡi con ngựa già bốc mùi, rồi người ê ẩm và nhớp nháp mồ hôi, trong khi em có thể dựa mình gối bông và ăn bánh cùng hoàng hậu?”

“Em thích hoàng hậu,” Arya thản nhiên . Sansa nghẹn thở, choáng váng vì Arya có thể ra điều đó. Nhưng em chỉ chuyện tầm phào trẻ con, chẳng đâu ra đâu. “Bà ta cho em mang theo Nymeria.”bé cắm cây lược vào thắt lưng rồi đuổi theo con sói. Nymeria cẩn trọng quan sát chủ tới gần.

“ cỗ xe ngựa hoàng gia phải là nơi dành cho sói,” Sansa .

“Và em biết công chúa Myrcella sợ chúng.”

“Myrcella chỉ là đứa bé.” Arya ôm lấy cổ Nymeria, nhưng ngay khi bé vừa rút lược khỏi thắt lưng, con sói lại lách người ra và nhảy mất. Arya thất vọng, ném cái lược xuống. “Sói hư!” bé hét.

Sansa thể kiềm chế nụ cười. Chủ chuồng chó từng rằng con vật bắt chước chủ nhân của nó. ôm Quý , nó liếʍ liếʍ đôi má ửng hồng. Sansa cười khúc khích. Arya nghe thấy và quay phắt lại, lườm. “Em quan tâm chị gì, em cưỡi ngựa.” Khuôn mặt ngựa dài ngoằng của bé tỏ vẻ bướng bỉnh, chứng tỏ bé làm bằng được.

“Thần thánh đúng, Arya, thi thoảng em hành động như đứa con nít vậy,” Sansa . “Thế chị mình vậy. Như thế quả là dễ chịu quá . Quý và chị ăn tất cả bánh chanh và tận hưởng thời khắc tuyệt nhất đời mà có em.”

quay người bước , nhưng Arya hét theo. “Họ cũng cho mang theo Quý đâu.” bé mất, đuổi theo Nymeria dọc theo bờ sông trước khi Sansa nghĩ ra lời đối đáp.

Chỉ có mình và bị bẽ mặt, Sansa trở về hành quán, nơi biết Septa Mordane đợi. Quý im lặng bước cạnh. rất muốn khóc. Tất cả những gì muốn là mọi thứ đều tốt đẹp, như trong những khúc ca. Vì sao Arya thể ngọt ngào, tử tế và duyên dáng, như công chúa Myrcella? thích có em như vậy.

Sansa thể hiểu sao hai chị em, chỉ cách nhau có hai tuổi, lại khác nhau nhường ấy. Nếu Arya là đứa con hoang, giống như người cùng cha khác mẹ Jon mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều. Thậm chí trông con bé cũng giống Jon, với khuôn mặt dài và mái tóc nâu của nhà Stark. khuôn mặt hay tính cách con bé chẳng có gì giống mẹ cả. Và mẹ của Jon là người dân thường, như người ta đồn đại.lần, khi còn hơn, Sansa hỏi mẹ liệu có sai sót nào . Có thể ông ba bị bắt cóc em của rồi. Nhưng mẹ chỉ cười và đáp , Arya là con bà và là người em đích thực, ruột thịt của Sansa. Sansa thể nghĩ ra lý do mẹ dối. Vì thế cho rằng đó là thực.

Khi ở gần giữa trại, nỗi buồn của nhanh chóng bị lãng quên. đám đông tụ tập quanh xe ngựa của hoàng hậu. Sansa nghe những giọng phấn khích vo ve như trong tổ ong. thấy những cánh cửađược mở, và nữ hoàng ngồi những bậc thang gỗ, mỉm cười nhìn xuống. nghe bà , “Hội đồng mang cho chúng ta những vinh dự to lớn đó, những lãnh chúa thân mến.”

“Chuyện gì thế?” hỏi người hậu vệ biết.

“Hội đồng gửi kỵ binh từ Vương Đô tới hộ tống chúng ta trở về,” .

“Những cận vệ danh dự cho nhà vua.”

Sansa lo lắng muốn biết nên để Quý trước dọn đường. Mọi người vội vã dẹp ra khi thấy con sói tuyết. Khi tới gần hơn, thấy hai hiệp sĩ quỳ trước hoàng hậu, mặc bộ đồ giáp tuyệt hảo đến mứcphải chớp mắt.

hiệp sĩ mặc bộ giáp gồm những chiếc vảy sứ trắng sáng như cả cánh đồng tuyết, với những đường cắt và những cái móc sáng lấp lánh dưới nắng. Khi hiệp sĩ tháo mũ trụ, Sansa thấy đó là ông già với mái tóc trắng như bộ giáp, nhưng vẫn khỏe mạnh và uyển chuyển. Bên vai ông ta là chiếc áo choàng trắng tinh của Ngự Lâm Quân.

Người bạn đồng hành là thanh niên tầm tuổi hai mươi với áo giáp bằng thép mang màu xanh của rừng thẳm. là người đẹp trai nhất Sansa từng thấy trong đời; cao ráo, mạnh mẽ, với mái tóc đen nhánh thả dài xuống vai, bao lấy khuôn mặt nhẵn nhụi, với đôi mắt xanh biết cười.

Lúc đầu Sansa để ý tới người lạ thứ ba. Ông ta quỳ như những người khác mà đứng sang bên, cạnh con ngựa. người đàn ông mảnh khảnh, khuôn mặt ủ rũ quan sát tất cả trong im lặng. Mặt ông ta rỗ chẳng chịt, mắt sâu hoắm và má hóp. Dù già, ông ta chỉ còn chút tóc bên hai tai, nhưng lại dài như tóc phụ nữ. Ông ta mặc giáp xích màu xám bên ngoài lớp áo da bóng nhờn mặc lâu ngày, bên vai phải ông ta nhô lên đốc kiếm quấn da mòn của thanh kiếm đeo lưng - thanh đại đao hai lưỡi, quá dài thể đeo bên mình.

“Nhà vua săn, nhưng ta biết ngài rất mừng được thấy các ngươi khi quay lại,” hoàng hậu với hai hiệp sĩ quỳ phía trước, nhưng Sansa lại thể rời mắt khỏi người thứ ba và dường như ông ta cũng cảm nhận được ánh mắt , nên từ từ quay đầu lại. Quý đột ngột sủa. Bỗng nhiên Sansa cảm nhận nỗi sợ lớn nhất trong đời. lùi lại và đυ.ng phải người nào đó.

Bàn tay rắn chắc nắm lấy vai . Trong lúc, Sansa nghĩ là Cha. Nhưng khi quay lại, gương mặt bị bỏng của Sandor Clegane nhìn , miệng méo mó thành nụ cười khẩy. “run đấy,” bằng cái giọng the thé. “Tôi làm sợ tới vậy sao?”

Đúng, sợ từ lần đầu tiên nhìn thấy những gì ngọn lửa làm với khuôn mặt , dù giờ với , đáng sợ bằng nửa người kia. Nhưng, Sansa vẫn cố thoát khỏi . Chó Săn cười, Quý chen vào giữa, gầm gừ cảnh cáo. Sansa quỳ xuống tay ôm quanh con sói. Cả hai thu hút chú ý, có thể cảm thấy những ánh mắt chĩa vào mình, thầm nhận xét và cười khúc khích.

“ con sói,” gã . Rồi tên khác , “Nhân danh bảy địa ngục, đây là sói tuyết,” và người đầu tiên bảo, “Nó làm gì ở trong trại vậy?”

Lần này cái giọng the thé của Chó Săn cất lên, “Nhà Stark dùng chúng làm bảo mẫu.”

Sansa nhận ra hai hiệp sĩ lạ mặt nhìn và Quý , thanh kiếm lăm lăm tay. hãi và xấu hổ khiến nước mắt lưng tròng.

nghe hoàng hậu , “Joffrey, tới đó .”

Và hoàng tử ở đó ngay lập tức.

“Để nàng yên,” Joffrey . Chàng đứng trước , duyên dáng trong bộ đồ len xanh dương và da đen, những lọn tóc vàng tỏa sáng trong ánh mặt trời như vương miện. Chàng đưa tay kéo đứng dậy. “Sao vậy, tiểu thư? Sao nàng phải sợ? ai làm hại nàng. Hãy cất kiếm , tất cả các ngươi. Con sói này chỉ là thú cưng của nàng, thế thôi.” Ngài nhìn Sandor Clegane. “Và ngươi, chó, chỗ khác, ngươi làm vị hôn thê của ta sợ đấy.”

Chó Săn, vẫn trung thành như mọi khi, cúi đầu và lẳng lặng chuồn khỏi đám đông. Sansa cố gắng lấy lại bình tĩnh. thấy mình như con ngốc. là người nhà Stark vùng Winterfell, tiểu thư danh giá, và ngày nào đó làm hoàng hậu. “ phải do ông ta, thưa hoàng tử,” cố giải thích. “Do người khác.”

Hai hiệp sĩ lạ mặt nhìn nhau. “Payne?” người thanh niên trẻ mặc giáp xanh lam cười thầm.

Người hiệp sĩ già mặc đồ trắng nhàng với Sansa. “Thưa tiểu thư, thi thoảng Ser Ilyn cũng làm tôi sợ. Con người ông ta có điều gì đó rất đáng sợ.”

“ nên thế “ hoàng hậu bước xuống khỏi xe ngựa. Những người quan sát tránh đường cho bà. “Nếu những kẻ độc ác sợ Vương Pháp, chứng tỏ chúng ta chọn sai người.”

truyenhdt.com

Tâm trạng Sansa cuối cùng cũng ổn định. “Vậy chắc chắn hoàng hậu chọn đúng người ạ,” và tất cả bật cười.

“ hay lắm, con ,” người đàn ông áo trắng . “Đúng là con Eddard Stark. Ta rất mừng được biết cháu, dù chúng ta gặp mặt trong tình huống bình thường lắm. Ta là Ser Barristan Selmy, thuộc Ngự Lâm Quân.” Ông cúi đầu.

Sansa biết cái tên này, và những cử chỉ lễ nghi Septa Mordane dạy qua bao nhiêu năm trở lại với . “Tướng chỉ huy Ngự Lâm Quân,” , “ Quân sư cho vua Robert của chúng ta và trước đó là Aerys Targaryen. Tôi mới là người được nhận vinh hạnh, thưa hiệp sĩ. Kể cả từ phương bắc xa xôi, những người hát rong vẫn ca ngợi những chiến công của Barristan Dũng Cảm.”

Người hiệp sĩ giáp xanh mỉm cười. “Ý tiểu thư là Barristan Già nhỉ. Đừng tâng bốc lão nhiều quá, lão tự mãn về bản thân nhiều lắm rồi. Giờ, sói, nếu có ra tên tôi, tôi nhất định tin là con của Quân sư.”

Joffrey khụt khịt. “Hãy cẩn trọng với những lời ngài về hôn thê của ta.”

“Em trả lời được,” Sansa vội vàng , để dập tắt cơn tức giận của hoàng tử. mỉm cười với hiệp sĩ giáp xanh. “Mũ trụ của ngài mang gạc vàng, thưa lãnh chúa. Hươu sừng tấm là biểu tượng của hoàng gia. Vua Robert có hai người em. Vì ngài còn rất trẻ nên ngài hẳn phải là Renly Baratheon, Lãnh chúa vùng Storm’s End, Quân Sư của Nhà Vua.”

Ser Barristan cười khùng khục. “Hẳn còn trẻ quá nên ta chỉ coi như con khỉ thôi.”

Có tiếng cười vang lên, từ phía Lãnh chúa Renly. căng thẳng lúc trước biến đâu mất. Sansa bắt đầu cảm thấy thoải mái dần... tới khi Ser Ilyn Payne khoác vai hai người bên cạnh, đứng trước , mặt lạnh băng, lời. Quý nhe răng gầm gừ đe dọa, nhưng Sansa đặt bàn tay lên đầu nó, bắt im lặng.

“Xin lỗi nếu tôi xúc phạm ngài, Ser Ilyn,” .

đợi câu trả lời, nhưng có. Tên đao phủ nhìn , đôi mắt nhạt màu dường như muốn xuyên thấu tâm can, để lại linh hồn trần trụi trước . vẫn im lặng, rồi quay người bước .

Sansa hiểu. nhìn vị hoàng tử của mình. “Em có gì sai , thưa hoàng tử? Sao ông ấy gì với em?”

“Ser Ilyn vẫn ít như vậy suốt mười bốn năm nay,” Lãnh chúa Renly nhận xét kèm nụ cười láu cá.

Joffrey nhìn người chú với vẻ khinh miệt thấy , sau đó nắm lấy tay Sansa. “Aerys Targaryen dùng kìm nóng gắp mất lưỡi rồi.”

“Thế nhưng chuyện rất hùng hồn với lưỡi kiếm của mình,” hoàng hậu , “và cống hiến của dành cho vương quốc của chúng ta là điều phải hỏi tới.” Sau đó bà nở nụ cười duyên dáng, “Sansa, các quân sư cùng tôi chuyện với nhau cho tới khi nhà vua quay về cùng cha cháu. Ta sợ chúng ta phải hoãn buổi hẹn của cháu với Myrcella. Hãy chuyển lời xin lỗi tới em đáng của cháu giùm ta nhé. Joffrey, có lẽ hôm nay con giúp vị khách của chúng ta có chút vui thú.”

“Vinh hạnh của con, thưa hoàng hậu,” Joffrey trang trọng . Chàng khoác tay và dẫn ra khỏi cỗ xe ngựa. Tâm hồn Sansa bay lên tận trời xanh. Cả ngày cùng hoàng tử đấy! nhìn Joffrey với vẻ tôn sùng, chàng mới ga lăng làm sao. Cái cách chàng cứu khỏi Ser Ilyn và Chó Săn, sao chúng lại giống những khúc ca đến vậy, như khi Serwyn Khiên Kính cứu công chúa Daeryssa khỏi những người khổng lồ, hay hoàng tử Aemon Hiệp sĩ Rồng dành được lòng tin từ nữ hoàng Naerys, bất chấp những mưu ma chước quỷ của Ser Morgil.

Joffrey chỉ cần chạm vào tay áo cũng đủ khiến trái tim như ngừng đập. “Nàng muốn làm gì?”

Ở cùng chàng, Sansa thầm nghĩ. Nhưng thay vào đó, , “Tùy chàng, hoàng tử của em.”

Joffrey cân nhắc lúc. “Chúng ta có thể cưỡi ngựa.”

“Ồ, em thích cưỡi ngựa,” Sansa .

Joffrey liếc nhìn Quý , theo sát họ. “Con sói của nàng chắc chắn dọa lũ ngựa sợ, còn con chó của ta lại làm nàng sợ. Vậy chúng ta để chúng lại và riêng. Nàng thấy sao?”

Sansa lưỡng lự. “Nếu chàng muốn,” bất an . “Em xích Quý lại.” Nhưng hiểu lắm. “Em biết chàng có chó...”

Joffrey cười lớn. “ ra, là con chó của mẫu hậu. Bà muốn giám sát ta, và đó là điều luôn làm.”

“Ý chàng là Chó Săn phải ?” muốn tự đánh mình vì chậm hiểu. Hoàng tử của bao giờ nếu ngốc nghếch. “Liệu để lại có an toàn ?”

Thái tử Joffrey có vẻ tức giận vì điều dám hỏi. “Đừng sợ tiểu thư. Ta trưởng thành rồi, và ta dùng kiếm gỗ giỏi như các nàng. Tất cả những gì ta cần chỉ là cái này.” Ngài rút thanh kiếm cho xem;thanh trường kiếm được khéo léo gò lại cho hợp với cậu bé mười hai tuổi. thanh kiếm xanh dương tỏa sáng, hai lưỡi được rèn tại lâu đài, với chuôi kiếm bọc da và đốc kiếm đầu sư tử. Sansa reo lên với vẻ ngưỡng mộ. Joffrey có vẻ hài lòng. “Ta gọi nó là Răng Sư Tử,” cậu .

Và thế là họ bỏ con sói tuyết cùng tên cận vệ lại đằng sau, trong khi về phía đông dọc theo bờ bắc dòng Trident chỉ với Răng Sư Tử.

Đó là ngày tuyệt vời, ngày kỳ diệu. khí ấm áp và ngào ngạt hương hoa. Cây cối nơi đây mang nét đẹp nhàng mà Sansa chưa từng thấy ở phương bắc. Con ngựa của hoàng tử Joffrey màu nâu đỏ, uyển chuyển như gió. Chàng ung dung cưỡi nó, nhanh tới mức Sansa phải dùng hết sức để theo kịp. Họ thám hiểm những hang động bên bờ sông, lần theo những con mèo ma về tận tổ. Và khi họ đói, Joffrey tìm thấy pháo đài nhờ khói bốc lên và lệnh cho họ mang thức ăn và rượu cho hoàng tử cùng tiểu thư Sansa. Họ ăn thịt cá hồi bắt từ sông. Lần đầu tiên, Sansa uống nhiều rượu nhất trong đời. “Cha em chỉ cho bọn em uống cốc, và chỉ trong các bữa tiệc,” thú nhận với hoàng tử.

“Vị hôn thê của ta được phép uống bao nhiêu tùy thích,” Joffrey , khi rót thêm rượu cho .

Họ chậm hơn sau bữa ăn. Joffrey hát cho nghe, giọng cao vυ"t, ngọt ngào và trong trẻo. Sansa thấy có chút choáng váng vì rượu. “Chúng ta nên về thôi?” .

“Sớm thôi,” Joffrey . “Chiến trường ở ngay kia, chỗ khúc sông ngoặt ấy. Đó là nơi cha ta gϊếŧ chết Rhaegar Targaryen. Cha đấm thẳng vào ngực , khiến gẫy xương, xuyên qua áo giáp.” Joffrey vung cái búa chiến tưởng tượng để cho xem việc đó như thế nào. “Sau đó bác Jaime gϊếŧ chết lão già Aerys, và cha lên ngôi vua... Tiếng gì thế nhỉ?”

Sansa cũng nghe thấy, vang lên từ trong rặng cây, tiếng gỗ chạm vào nhau soàn soạt. “Em biết.” thấy hơi lo lắng. “Joffrey, chúng ta nên về thôi.”

“Ta muốn xem đó là cái gì,” Joffrey quay ngựa về hướng tiếng động. Sansa còn lựa chọn nào ngoại trừ theo sau. Tiếng động mỗi lúc lớn hơn và ràng hơn. Khi tới gần, họ nghe cả tiếng thở dốc, và thi thoảng có tiếng rêи ɾỉ.

“Có người,” Sansa lo lắng . nghĩ tới Quý , ước gì có con sói tuyết ở bên mình.

“Nàng an toàn khi ở cùng ta.” Joffrey rút thanh Răng Sư Tử ra khỏi vỏ. Tiếng kim loại làm ghê răng. “Đường này” cậu , rồi qua hàng cây.

trảng trống cạnh sông, họ thấy cậu nhóc và bé chơi trò hiệp sĩ. Kiếm của chúng là những thanh gỗ. Họ đoán đấy là cán chổi. Chúng chạy bãi cỏ, nhiệt tình đọ kiếm. Cậu nhóc lớn tuổi hơn, cao hơn cả cái đầu, khỏe hơn, và chiếm thế thượng phong. bé, thó, mặc đồ da bẩn thỉu, lùi lại và chật vật chặn những cú đánh. Khi bé nhào tới, cậu nhóc dùng gậy đẩy sang bên, sượt qua những ngón tay của nhóc. bé hét lên và làm rơi vũ khí.

Hoàng tử Joffrey cười lớn. Cậu nhóc giật mình nhìn quanh, mắt mở to, làm roi que gậy xuống thảm cỏ. nhóc nhìn họ chằm chằm, nắm chặt tay để rút giằm gỗ ra. Sansa hoảng hốt, “Arya?” ngờ vực hỏi.

“ chỗ khác ,” Arya đáp lại tức giận, nước mắt trào mắt. “Hai người làm gì ở đây? Để bọn em yên.”

Joffrey hết nhìn Arya lại nhìn Sansa, “Em nàng đây ư?” đỏ mặt, gật đầu. Joffrey nhìn cậu nhóc như dò xét, thiếu niên vụng về, gương mặt tàn nhang xấu xí và mái tóc dày đỏ. “Và ngươi là ai, nhóc?” chàng hỏi bằng giọng kẻ cả bề .

“Mycah ạ,” cậu nhóc lẩm bẩm. Cậu nhận ra hoàng tử và tránh ánh mắt nơi khác, “thưa hoàng tử.”

“ là đứa con trai hàng thịt,” Sansa .

“ ấy là bạn em,” Arya lạnh lùng . “Để ấy yên.”

“ tên hàng thịt muốn trở thành hiệp sĩ, đúng ?” Joffrey xuống ngựa, với thanh kiếm tay. “Cầm kiếm lên, nhóc hàng thịt,” cậu , mắt sáng lên thích thú. “Để xem ngươi giỏi thế nào nào.”

Mycah đứng đó, đờ người vì sợ hãi.

Joffrey tiến tới. “Nào, nhặt nó lên. Hay ngươi chỉ đánh nhau với mấy bé ?”

“ ấy cầu tôi, thưa thái tử,” Mycah . “ ấy cầu ạ.”

Sansa chỉ cần liếc nhìn Arya và thấy khuôn mặt em đỏ lên là thừa biết cậu bé kia . Nhưng Joffrey nào muốn nghe. Rượu làm ngài điên cuồng hơn. “Ngươi nhặt kiếm lên.”

Mycah lắc đầu. “Đó chỉ là cái que, thưa thái tử. Đấy phải kiếm, chỉ là cái que thôi ạ.”

“Và ngươi chỉ là thằng hàng thịt, phải hiệp sĩ.” Joffrey giơ thanh Răng Sư Tử chỉ vào má Mycah, phần ngay dưới mắt. Cậu nhóc hàng thịt đứng đó mà run rẩy. “Ngươi đánh em của tiểu thư Sansa, ngươi biết ?” Máu chảy ra từ nơi lưỡi kiếm đặt vào, đường màu đỏ từ từ chạy xuống má cậu nhóc.

“Dừng lại!” Arya hét lên. bé cầm cái que vừa làm rơi lên.

Sansa sợ. “Arya, em tránh xa ra.”

“Ta làm hẳn bị thương... nhiều đâu,” hoàng tử Joffrey với Arya mà rời mắt khỏi nhóc hàng thịt.

Arya tiến tới. Sansa vội vàng xuống ngựa, nhưng quá chậm. Arya vung que củi bằng cả hai tay. tiếng rắc lớn vang lên. Thanh gỗ đập vào gáy hoàng tử. Sau đó mọi chuyện xảy ra ngay trước cặp mắt sợ hãi của Sansa. Joffrey loạng choạng quay lại, gầm lên chửi bới. Mycah chạy vào rừng cây nhanh nhất có thể. Arya lại đánh hoàng tử, nhưng lần này Joffrey chặn cú đánh bằng thanh Răng Sư Tử, đánh bay cái que gẫy. Đầu ngài chảy máu và đôi mắt tóe lửa. Sansa hét lên. “, , dừng lại, dừng lại, cả hai người, em làm hỏng mọi chuyện đấy,” nhưng ai nghe. Arya nhặt hòn đá và chọi vào đầu Jeffrey. Nhưng bé lại liệng trúng con ngựa, và con ngựa màu nâu đỏ l*иg lên, phi nước đại về phía Mycah. “Dừng lại, đừng, dừng lại!” Sansa hét lên. Joffrey dùng kiếm chém Arya, luôn miệng hét lên những lời tục tĩu, kinh khủng, bẩn thỉu. Arya lùi lại, giờ con bé biết sợ. Nhưng Joffrey vẫn đuổi theo vào trong rừng, ép bé vào thần cây. Sansa biết phải làm gì. chỉ biết đứng đó quan sát, dường như thể nhìn thấy gì vì nhòe nước mắt.

Và đột nhiên Nymeria phóng qua . Con sói nhảy lên, cắn chặt vào cánh tay cầm kiếm của Joffrey. Thanh kiếm rơi xuống khi con sói xô cậu ngã xuống. Người và sói lăn lộn cỏ. Con sói gầm gừ và cắn xé. Hoàng tử hét lên vì đau đớn. “Kéo nó ra! Kéo nó ra!”

Giọng Arya vỡ ra như tiếng roi vυ"t. “Nymeria!”

Con sói tuyết thả Joffrey và tới bên Arya. Hoàng tử nằm bãi cỏ, rêи ɾỉ, ôm lấy bàn tay bị thương. Chiếc áo của cậu ta dính đầy máu. Arya , “Nó làm thương hoàng tử... nhiều đâu,” bé cầm thanh Răng Sư Tử lên bằng cả hai tay.

Joffrey rêи ɾỉ sợ hãi khi nhìn lên. “Đừng,” , “Đừng làm ta bị thương. Ta lại với hoàng hậu đấy.”

“Em đừng động tới chàng!” Sansa hét lên với em .

Arya quay lại và lấy hết sức ném thanh kiếm. Thanh kiếm xanh dương lóe lên dưới ánh mặt trời vẽ vệt xanh trước khi bay xuồng sông. Nó biến mất trong làn nước với tiếng tõm. Joffrey rêи ɾỉ. Arya lên ngựa. Nymeria đuổi theo sau.

Sau khi họ , Sansa tới bên hoàng tử Joffrey. Mắt chàng nhắm lại vì đau, hơi thở đứt quãng. Sansa quỳ xuống bên cạnh Joffrey, sụt sùi. “Ôi, nhìn xem họ làm gì, nhìn điều họ làm đây. Hoàng tử đáng thương của em. Đừng sợ. Em cưỡi ngựa về pháo đài và tìm người giúp.” nhàng vươn tay vuốt mái tóc vàng mềm mại của chàng.

Mắt cậu mở ra và nhìn . Nhưng trong đó có gì ngoài khinh ghét, có gì ngoài kinh tởm nhất. “Thế ,” cậu quát. “Và đừng chạm vào ta.”