Nguyệt Anh chỉnh lại váy một lần nữa trước gương, đôi mắt nâu sâu thẳm của cô chiếu ra sự tự tin và quyết tâm. Mái tóc đen mượt mà xõa ngang vai, ánh lên sắc bóng dưới ánh đèn vàng mờ ảo của căn phòng ẩn trong Serenade, quán bar khét tiếng của tập đoàn Eclipse. Hôm nay, cô đến đây tư cách là một trong số các cô gái trẻ được dâng lên cho Trương Gia Bảo - phó chủ tịch của Eclipse, kẻ được cho là thích sưu tầm các cô gái trẻ đẹp.
Đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đào hoa kẻ đậm rũ bỏ đi vẻ ngây thơ vốn có – vũ khí lợi hại nhất của cô trong tối nay. Serenade luôn nhộn nhịp và không thiếu những cuộc giao dịch ngầm giữa các tay trùm trong giới tội phạm. Đây là nơi cô phải nhập vai thật hoàn hảo, phải khiến Trương Gia Bảo mê mẩn.
Được dẫn đến một phòng VVIP ở trên lầu 3, cô cảm nhận nhịp đập của trái tim mình tăng lên. Ngồi ở giữa phòng, Trương Gia Bảo đang cười nói với một nhóm người xung quanh. Không khác hình ảnh đã xem trước đó, ông ta là một gã đàn ông to béo với chiếc đầu hói sáng bóng, khuôn mặt phì nhiêu đỏ bừng vì rượu. Hắn vừa quay lại, ánh mắt ngay lập tức quét qua cô với một tia nghi hoặc thoáng qua.
Nguyệt Anh hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, bước đi uyển chuyển và tự tin như một con sói ẩn mình trong lớp lông cừu mềm mại. Mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía cô, một sự im lặng bất ngờ lan tỏa khi cô đến gần Trương Gia Bảo. Cúi chào nhẹ, cô nở một nụ cười mỉm đầy mời gọi.
- Chào ông chủ, em là Ayla. - Cô nói, giọng ngọt ngào nhưng không quá mềm yếu.
Trương Gia Bảo lặng lẽ nhìn cô, không đáp lại ngay. Một khoảng lặng kéo dài khiến không khí trở nên ngột ngạt. Đôi mắt hắn nhìn cô như đang soi mói, lấp ló một chút gì đó không yên tâm. Nguyệt Anh lập tức cảm nhận được điều bất thường.
Hắn không phải kẻ dễ bị vẻ ngoài quyến rũ làm cho mờ mắt, ít nhất không phải tối nay.
- Ayla sao? Tôi chưa từng thấy cô, nhân viên mới à? - Trương Gia Bảo hỏi, giọng nói khàn khàn, ngả người về phía trước với vẻ chăm chú.
Nguyệt Anh giữ bình tĩnh, đôi mắt khẽ ánh lên chút mềm mại khi đối diện với hắn.
- Em được anh Hào dẫn đến để gặp ông... Anh ta nói với em rằng ông chủ Bảo rất hào phóng. - Cô đáp lại, giọng điệu có phần ngọt ngào nhưng cẩn thận giữ khoảng cách.
Cô cảm nhận được từng ánh mắt trong phòng đang dõi theo họ, không ai rời mắt khỏi cô và hắn.
Trương Gia Bảo gật gù, ánh mắt lấp lóe chút nghi ngờ.
- Thằng Hào à? - Ông ta cười khẩy, dập tàn điếu thuốc - Cô nhìn có vẻ không giống những người khác ở đây.
Cảm giác căng thẳng dần siết chặt lấy Nguyệt Anh. Kế hoạch ban đầu của cô là dụ dỗ hắn, khiến hắn mất cảnh giác để dễ dàng điều tra về mối quan hệ của hắn với ông trùm. Nhưng giờ đây, hắn dường như đã phát hiện điều gì đó bất thường. Cô phải điều chỉnh ngay, không thể quá tỏ ra dễ dãi nếu không muốn thất bại.
Nguyệt Anh khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy tính toán.
- Vậy ông nghĩ em đến đây để làm gì? - Cô hỏi ngược lại, chậm rãi nhấc ly rượu lên uống một ngụm nhỏ, động tác tao nhã như một tiểu thư xuất thân từ những gia đình quyền quý.
Trương Gia Bảo nghiêng đầu, đôi mắt ti hí của hắn chớp nhẹ, đánh giá cô một lần nữa.
- Không biết nữa, cô gái. Cô không giống mấy đứa khác.
- Mấy đứa khác?
- Những đứa ngủ với đàn ông để kiếm tiền ấy. - Ông ta nói khi trong miệng ngậm điếu thuốc, hai tay mò tìm trên người chiếc bật lửa.
Ngọn lửa bỗng vụt sáng trước mặt lão, Nguyệt Anh nhẹ nhàng cười châm điếu thuốc hừng cháy, vẻ tự tin của cô tạo một chút bí ẩn để khơi gợi sự tò mò từ hắn. Điều này khiến Trương Gia Bảo càng thêm chú ý. Cuối cùng, hắn bật cười khùng khục.
- Thôi được, có lẽ tôi nên gặp cô nhiều hơn vào lần sau. - Nói rồi ông ta đặt tay lên đùi Nguyệt Anh vỗ vỗ, phả một hơi khói vào mặt cô, lão nói nhỏ. - Ở một chỗ khác không phải chỗ này.
Nguyệt Anh mỉm cười, biết rằng mình đã bước đầu thành công. Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra ánh mắt cảnh giác từ hắn chưa bao giờ rời khỏi cô. Trước khi đứng dậy, hắn còn nói thêm một câu khiến cô không khỏi giật mình.
- Tôi nghĩ ông chủ sẽ thích cô ta đấy!
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Nguyệt Anh gật đầu, chấp nhận lời mời hẹn gặp lại, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng. Trương Gia Bảo không hề dễ dãi như thông tin trước đó cô nhận được. Cô phải thay đổi kế hoạch và sự xuất hiện của hắn đã đặt ra một nguy cơ tiềm ẩn mới cho nhiệm vụ của cô.
Cô bước ra khỏi quán bar, ánh mắt sắc lạnh của cô nhìn về phía những ánh đèn neon nhấp nháy, trong lòng đã quyết định phải cẩn trọng hơn trong lần gặp tới.