Sáng sớm, Laura tỉnh dậy, tay phải theo bản năng nắm lấy dây thừng đặt trên đầu giường.
Cô dùng sức bật dậy, khóe miệng cong lên,
“Chào buổi sáng, cẩu cẩu thân thân ái của ta nên rời giường rồi!”
Những câu từ tràn đầy áp bức và lăng nhục, dội một trận lên cô gái đang nằm trên đất cạnh giường.
“Đồ khốn!”
Vòng cổ trên chiếc cổ cô gái mặc cái áo da bó màu đen bị lôi kéo, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn người trên giường, tay phải cầm lấy dây thừng tính toán muốn phản kháng.
“Vẫn không biết thế nào là lễ độ.” Gương mặt Laura bỗng trầm xuống,
“Hừm!” Cô cười lạnh, tay dùng sức, kéo cô gái lên giường.
“Khục… khục…”
Cô gái bị quẳng nặng nề lên giường, giữa cổ nghẹt thở khiến gương mặt cô vốn dĩ tái nhợt hơi biến đỏ, cô bỗng ho khan.
Laura vén chăn, dùng chân đá cô.
“Ê, đừng có mà giả chết.”
Giọng điệu chán ghét, Laura nổi lên tâm tình chán ngán.
“Laura Carano, sẽ có một ngày tôi sẽ đích thân băm cô thành nghìn mảnh!”
Đối diện gương mặt nổi giận của cô gái trên giường, Laura thản nhiên xuống giường.
“Đừng quên thân phận của mình.”
“So với việc cô gϊếŧ chết tôi, tỷ lệ tôi chơi chết cô ngay bây giờ lớn hơn chút đỉnh đấy.”
Laura sờ cằm, khẽ nở nụ cười,
“Này cô cảnh sát, tôi rất hưởng thụ việc cô nổi giận với tôi đấy, cho nên hãy cứ tích tụ thêm chút nữa đi.”
Trong mắt Laura lóe lên tàn khốc, không chút thương tiếc dùng sức kéo sợi dây thừng.
“Oái! ! !”
Đầu cô gái đập vào nền đất, trán lập tức sưng lên. Laura nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn một con súc vật, thản nhiên như không có gì tiếp tục kéo dây thừng.
Đầu cô gái ngửa lên, móng tay gắt gao chụp nền nhà, một cái rồi hai cái bắt đầu gãy. Sợi tóc rơi xuống, che lấp gương mặt cô, duy chỉ đôi mắt lộ ra sự phẫn hận là không bị che lấp.
“Tôi sẽ không tiếp tục để cho cô lại định đoạt tôi, gϊếŧ tôi đi!”
“Gϊếŧ TÔI!”
“Liền gϊếŧ ngay bây giờ! Cùng với cái giao ước chó má!”
“Tôi chẳng cần thứ gì hết!”
Cô tiếp tục gào thét lần nữa, không lâu lắm, nước mắt hòa lẫn máu dọc theo một bên má chậm rãi chảy xuống.
Laura nhìn chằm chằm cô hồi lâu,
“Chơi chẳng vui tí nào.”
Cô vứt bỏ dây thừng, xoay người vào phòng vệ sinh.
“Hộc… hộc… hộc…”
Cô gái nằm trên đất, mở to miệng thở hổn hển.
“Hahahahahahaha!”
Bỗng nhiên, cô rộ lên cười, tiếng cười nghe rất chói tai, quả đấm thì nện lên sàn nhà không ngừng.
Cô – Lạc Thanh vốn là một học sinh trường cảnh sát. Năm nay trước lúc tốt nghiệp, cô bị huấn luyện viên gọi vào phòng hiệu trưởng.
Bởi vì cô có thành tích ưu tú trên mọi phương diện, bối cảnh lại rất thích hợp, nên họ muốn cô đi nằm vùng.
LạcThanh vốn muốn cự tuyệt, cô rất rõ làm nằm vùng có mùi vị ra sao, mọi lúc mọi nơi đều có thể sẽ đầu lìa khỏi xác, mà đâu chỉ có nhiêu đó ngay cả chết rồi có lẽ cũng vẫn sẽ mang theo tiếng xấu. Sẽ không ai nhớ đến, cũng không ai biết cô đã từng mang thân phận cảnh sát, chết xong chỉ được biết đến như là một chuyện ngoài ý muốn, là một bộ hồ sơ phủ đầy bụi nằm trong phòng hồ sơ, rồi tan biến theo cơn gió.
Lạc Thanh không có ba mẹ, nhưng có một người bà dưỡng dục nuôi nấng. Lúc cô bị vứt trong thùng rác, đã được một bà bác nhặt rác phát hiện đem cô về nuôi.
Hai mươi nămtrôi qua, cô luôn cùng người bà của mình sống nương tựa lẫn nhau.
Bởi do cuộc sống kham khổ, nên cô trưởng thành hơn so với lứa bạn cùng tuổi, cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Nhưng mà vẫn không thể tránh khỏi việc tuổi trẻ luôn sẽ có lúc phạm sai lầm, thời còn đang trưởng thành cô một lần nổi loạn bỏ học, lăn xả vào một băng đảng đường phố.
Cô luôn cho rằng nếu thế giới đã vứt bỏ cô, vậy tại sao cô không thể trả thù xã hội.
Cho đến khi phát sinh sự việc, đã trở thành bước ngoặt cho cả cuộc đời cô.
Cô đi theo tên đại ca lúc bấy giờ là một thiếu niên không lớn hơn cô bao nhiêu, một gã không biết trời cao đất dày muốn gia nhập xã hội đen, trở thành băng đảng chân chính. Hắn ta ngạo mạn đi mua bán ma túy, những người theo hắn khi đó đều rút lui cả, dù sao cũng là chuyện phạm pháp, hơn nữa còn là tội không nhẹ.
Lúc đó Lạc Thanh xem như có sai trái đến đâu, cũng biết phân chừng mực. Vì vậy cô muốn rút lui, tên đại ca khi đó đã hít á phiện lên não, đầu óc sớm đã không còn minh mẫn. Không biết từ đâu rút ra một khẩu súng lục, muốn bắn chết cô ngay tại chỗ.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, một nữ cảnh sát tức thì xuất hiện cứu cô.
Cũng chính người nữ cảnh sát đó đã làm thay đổi đời cô, nếu không gặp được cô ấy, nửa đời sau của cô không phải trải qua trong nhà tù thì cũng là chết yểu ở một cái xó xỉnh nào đó trên đường rồi.
Sau khi biết hoàn cảnh của cô, nữ cảnh sát cũng không định tội cô cùng với đám côn đồ. Mà nhất mực khuyên nhủ, dạy cô đạo lý làm người.
Không chỉ vậy, nữ cảnh sát nọ còn thường xuyên đến thăm cô và bà cô, còn giúp đỡ học phí cho cô.
Thời gian lâu dài, từ lúc bắt đầu luôn xem thường càng về sau cô càng kính trọng càng không muốn xa rời, Lạc Thanh phát hiện cô đã yêu nữ cánh sát đó.
Vì cô ấy, Lạc Thanh quyết định làm lại con người, cô thi vào trường cảnh sát với hy vọng có thể làm cho cô ấy vui vẻ.
Nhưng Lạc Thanh hiểu, giữa cô và cô ấy định trước là không có kết quả. Bỏ qua chuyện tuổi tác không nói, cô ấy đã có bạn trai.
Lúc Lạc Thanh sắp tốt nghiệp, cô ấy với người bạn trai đã kết hôn được hơn một năm. Lạc Thanh vào trường cảnh sát khi đó bắt đầu né tránh cô ấy, giảm bớt tần suất gặp mặt. Cô đem phân tình cảm này giấu sâu đáy lòng, cô nói với bản thân tuyệt đối không được để cô ấy phát hiện một chút đầu mối.
Chỉ là cô không bao giờ ngờ tới, tổng chỉ huy nằm vùng lần này lại chính là cô ấy.
Lạc Thanh đồng ý, cô nghe lệnh lẻn vào một nhóm buôn ma túy trong nước, thu thập tin tức về thời gian địa điểm giao dịch của bọn chúng rồi hồi báo cho cảnh sát.
Chỉ là không ngờ, đối tượng giao dịch gần đây nhất của nhóm buôn ma túy lại là một phân nhánh gia tộc Carano.
Càng làm cho mọi người bất ngờ, chính là Laura Carano – đương gia gia tộc Carano sẽ ra mặt tại địa điểm lần này để giao dịch. Thì ra mục tiêu chân chính của bọn họ chính là Laura Carano, tất cả những chuyện này trước đó họ đều không báo cho Lạc Thanh. Bọn họ muốn thông qua bắt nhóm buôn ma túy này, lấy một ít thông tin về gia tộc Carano.
Lần hành động này thất bại, Lạc Thanh bị Laura Carano bắt. Mấy ngày sau, cô thấy mình trên tivi, bị liệt vào nhóm tội phạm truy nã.
Làm cảnh sát, với cô đã trở thành một giấc mộng xa vời không thể nào với tới được nữa, mà cơn ác mộng Laura Carano chỉ vừa mới bắt đầu.
Đêm đầu tiên bị bắt, cô liền bị mất trinh tiết. Sự thật về việc Laura Carano thích phụ nữ, mới đầu khiến cô có chút khó mà tiêu hóa.
Sau đó, cô mới biết tên ác ma này, cơ bản không hề biết cái gì gọi là thích. Cô chỉ thuần túy là thú vui hưởng thụ trên phương diện du͙© vọиɠ mà thôi, mà hành hạ “đồ chơi” không thể nghi ngờ chính là thú vui cô ta yêu thích nhất.
Cô ta chẳng biết xấu hổ mà nói với cô rằng, là cô ta đã biến cô thành tội phạm truy nã. Cô ta không chút kiêng kỵ tuyên bố chỉ cần cô có thể làm đồ chơi của riêng cô ta trong vòng một tháng, có lẽ cô ta sẽ đại phát từ bi thả cô đi, để cho cô trở về được làm lại cảnh sát.
Lạc Thanh không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành tiếp nhận.
Cô tự nhủ với mình phải nhẫn nhịn, chỉ cần ác ma hết hứng thú với cô, cô liền sẽ được tự do.
Nhưng thực tế lại…
Lạc Thanh bất lực nằm trên đất, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà. Cô chống đỡ không nổi nữa, đến hôm nay xem như cô trở về được, thì có thể làm được gì?
Cô đã không còn trong sạch nữa rồi, tim cô trống rỗng. Mấy ngày liên tiếp tinh thần cùng thể xác cô đều đồng thời bị hành hạ, đã làm cô rơi vào ranh giới của sụp đổ.
Cùng với việc đã hết khả năng với người đó, mà vốn đã chính là một giấc mộng hư ảo, cô bây giờ còn tư cách gì ở bên người đó, liền cùng đứng dưới ánh mặt trời sự dơ bẩn đó cũng sẽ hiện rõ, thật đáng thương hại.
Cửa mở, Laura Carano choàng áo tắm bước ra, giống như không hề nhìn thấy cô, lướt qua trên người.
Lạc Thanh hận nghiến răng nhiến lợi, vốn linh hồn gần như hấp hối hồi phục vào thời khắc này.
“Đừng dùng loại ánh mát đó nhìn tôi, với sủng vật không cần thiết.” Laura xoay người, lạnh nhạt nói.
“Laura Carano cô cơ bản không phải con người!” Lạc Thanh tức giận thét lên.
“Hahaha~~ cảm ơn cô khen ngợi.”
Cô vốn cũng đâu phải “con người”, cần gì phải thương hại con người. Nhân loại loại sinh vật yếu ớt này, chỉ cần ngón tay cô bóp nhẹ một cái, sẽ giống như bóp chết con kiến vậy.
Cũng không thể bảo vệ người mà mình yêu sâu sắc dài lâu, ngược lại lại để lại cho họ sự đau khổ.
Trong lòng như có thứ gì đó bị chạm đến, Laura Carano không vui nhíu mày, sủng vật lần này có chút không giống với những lần trước, quá mức không ngoan ngoãn, lại còn có chút nghiêng về chống đối chủ nhân nó.
Nghĩ đến đây, Laura Carano đi đến cạnh cô, một tay túm tóc cô nhấc lên.
“Thả tôi ra!” Lạc Thanh giãy giụa.
“Haha!”
“Cẩu cẩu, ăn sáng đi nào.”
Laura cởi đai lưng áo choàng tắm, bên trong cô không mặc gì hết trơn. Thân thể hoàn mỹ hiện ra trước mắt, nhưng Lạc Thanh lại chỉ muốn nôn mửa.
Gắng gượng đem đầu cô gần sát đến hạ thể của mình,
“Liếʍ thật ngoan cho tôi!”
“Nằm mơ đi!”
Không cắn chết cô là không được, Lạc Thanh nhủ thầm trong bụng.
“Liếʍ cho tôi!”
Laura dùng sức ấn chặt đầu cô, khiến môi Lạc Thanh không thể không dán vào nơi đó, nhưng cô vững vàng ngậm chặt miệng, hai mắt giữ vũng ý chí trợn mắt nhìn.
“Bình thường huấn luyện cẩu cẩu, cần phải cho nó con mồi ngon hơn.” Laura chuyển động môi.
“Nghe nói người nữ cảnh sát xinh đẹp nọ đã mang thai, hình như đặt tên là Lí Mộng gì đó…”
“Đủ rồi!”
Lạc Thanh cả kinh trong lòng, chỉ cảm thấy một trận thê lương, cô ấy đã có thai sao…
Trong mắt Laura lộ ra một tia giảo hoạt, mắc câu rồi. Thừa dịp kẽ hở Lạc Thanh ngẩn người, tay cô bỗng dùng sức ấn sau ót cô ấy.
Lạc Thanh chỉ cảm thấy trong miệng một cổ mềm mại,
“Nếu muốn cô ta không có chuyện, cô biết nên làm như thế nào rồi?”
“Một nhà ba người thật là ngọt ngào~” Laura tiếp tục nói.
Lòng Lạc Thanh sớm đã lạnh, trong đầu cô chỉ không ngừng vang vọng câu nói “đã mang thai”, linh hồn cô đã thoát xác, cứng ngắc đưa ra đầu lưỡi, cô liếʍ lên nơi đó một cách máy móc.
“Tốt lắm.”
Laura tán dương nói, cô từ từ nhắm mắt lại, cảm thụ động tác của Lạc Thanh.
Đau thương quá lớn tâm sẽ chết lặng, nước mắt từ khóe mắt Lạc Thanh tự động nhỏ xuống.
Bỗng chốc, Laura mở mắt. Sắc mặt cô trầm xuống nhìn sủng vật của mình, dùng sức đẩy cô ngã xuống sàn.
“Cô khóc à?”
Đối với biểu hiện giờ phút này của Lạc Thanh Laura bất mãn,
“Không được khóc!”
Cô nổi giận nói.
Hai mắt Lạc Thanh vô thần, cũng không lên tiếng.