“Híc… hưm…” Cô gái gắt gao cắn lấy bả vai Laura,
“Ưm… a…”
Nhưng vẫn không ngừng được tiếng rêи ɾỉ chảy ra khỏi miệng, biểu cảm vừa thống khổ lại vừa ẩn ẩn vui thích.
Laura từ đầu đến cuối đều chỉ duy trì nụ cười tà ác, quan sát biến hóa trên gương mặt cô gái.
Cô thậm chí còn ác ý co rúm ngón tay, dùng sức đỉnh lên một nơi.
“Là nơi này nhỉ?”
Cô cố ý mập mờ nhẹ giọng nói bên tai cô gái, như cũ nở nụ cười cợt nhã.
“Tôi… phải… gϊếŧ chết cô!” Cô gái cố gắng mở to hai mắt, giữ cho đầu óc tỉnh táo.
“Gϊếŧ tôi?”
“Dám hỏi cô cảnh sát, là muốn dùng phần nào của cô gϊếŧ tôi vậy?”
“Hay để tôi trả lời cho nhé.” Ngón tay Laura đâm sâu vào trong cơ thể cô ấy.
“Á!!” Cô gái lắc đầu mạnh, nhắm hai mắt, muốn dùng việc này để xua đi trận trận kɧoáı ©ảʍ truyền tới trong thể xác.
“Ở trên giường, dùng âʍ đa͙σ của cô.” Laura nói xong, vui thích cười rộ lên, tiếng cười hết sức chói tai.
“Bốp” “Bốp” tiếng vỗ tay vang lên, phát ra từ phía cửa, Giản Niên đứng ở đó tự đắc vui vẻ dựa lên cửa.
“Show truyền hình thực tế thật đặc sắc, tôi nghĩ đại tiểu thư Laura của gia tộc Carano sẽ không phiền khi tôi ghi hình lại đâu nhỉ.”
Giản Niên lấy trong túi chiếc điện thoại ra huơ huơ qua lại.
Laura khẽ nhíu mày, gương mặt không được vui nhưng cũng chỉ thoáng qua. Bản thân lại không nhận ra được cậu ấy tiến vào, dù lúc nãy Giessen gia gia đã thông báo với cô.
“Không phiền, tôi luôn rất sẵn lòng chia sẽ nô ɭệ của mình cho mọi người.”
Laura lôi kéo cô gái, ôm lấy cưỡng ép cô ấy ngồi lên ghế dài ở một bên, còn ngón tay vẫn một mực không chịu rút ra.
Chỉ vỏn vẹn vài bước chân, nhưng do ngón tay va chạm vào tường thịt, khiến cô gái kêu lên thành tiếng.
Hai mắt Laura nhìn chằm chằm Giản Niên, chú ý vẻ biến hóa trên mặt cô, cố ý xoay người cô gái lại, để cô ấy ngồi đưa lưng về phía mình.
Từ góc độ này vùиɠ ҡíи của cổ bị triển lộ không sót một thứ gì, ngón tay cô vẫn tiếp tục động tác của nó.
“Không!”
Cô gái kinh hoảng thất thố ngẩng đầu, thét lên, nhưng do thân thể bị đối phương giam cầm nên không thể thoát được dù chỉ nửa điểm, cô tuyệt vọng nhìn về phía Giản Niên, nhưng Giản Niên chỉ bình tĩnh nhìn thết thảy những thứ này, không hề có bất kỳ ý muốn dừng hành động điên rồ này lại.
Tức giận đan xen, hàm răng cô gái dùng sức hướng cô rắn cắn xuống, Laura như kiểu biết tiên tri trước mọi chuyện vậy, đi trước một bước rút ngón tay ra khỏi cơ thể cô, đưa vào trong miệng cô.
Nếm thấy một tia mằn mặn, đau đớn theo trong kỳ vọng không đến được, cô gái tức giận quay đầu nhìn về phía Laura,
“Thứ này là của cô, từ từ nếm thử xem~”
Ung dung cứ như đang thảo luận buổi trà chiều hôm nay có ngon không vậy, Laura nói.
Hai mắt cô gái rớt xuống hai hàng lệ nóng bỏng, đó là nước mắt khuất nhục, một không làm hai không nghỉ, cô gái dùng hết sức bình sinh, liều mạng cắn ngón tay Laura, hết thảy như muốn xé nát nó cho bằng được, hoặc cũng như muốn cắn cho đứt lìa vậy, cho nửa đời còn lại cũng không thể ‘giao hợp’.
Laura cùng cô bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi nọ hiện lên nước mắt, thấm ra một chút đỏ tươi, tràn đầy căm hận cùng không cam tâm.
Cũng không cảm thấy đau đớn, Laura chỉ cảm thấy thú vị.
“Cô gái, xin lỗi tôi không phải cố ý muốn đả kích cô.”
“Chỉ là vị đại tiểu thư tên gọi Carano Laura đây, một trong số niềm hứng thú của cô ấy chính là muốn xem loài người có muôn vàn sắc thái biểu cảm như diễn hề vậy.”
Giản Niên cất di động, chậm rãi nói.
“Cho nên cô làm bộ dạng này, ngoại trừ đang làm chuyện phí công phí sức không cần thiết ra, thì cũng chỉ đang cung cấp show diễn thực tế cho cô ấy mà thôi.”
Giản Niên giống như lòng tốt nhắc nhở.
Quả nhiên, cô gái nghe Giản Niên xong, thả lỏng miệng.
“Lắm mồm.”
Gương mặt Laura âm trầm, thả giam cầm với cô gái, đẩy cô ấy từ trên người xuống.
“Ưʍ.”
Cô gái hừ nhẹ một tiếng, vô lực ngã xuống đất, giống như món đồ gốm sứ non rơi vỡ tan tành vậy.
“Lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi!” Laura không chút thương tình ra lệnh cho cô gái dưới đất.
“Ái chà! Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Giản Niên than thở. Cô gái đau rát thân dưới, lại bởi vì mới bị bạo hành, cơ hồ đã tiêu hao hết sức lực của mình. Cô miễn cưỡng chống đỡ một tay trên đất, đứng dậy, thân người lảo đảo nghiêng ngã.
Cô khập khiễng bước ra cửa, nhưng thay đổi ý nghĩ nghĩ đến thân thể còn trần như mộng, liền ngừng bước chân, quay đầu nhìn về phía áo ngủ trên giường.
Laura cầm lấy áo ngủ ném lên người cô,
“Cút cho tôi!” Laura giận dữ quát lên,
Cô gái lõa thể ôm áo ngủ, che lại xuân quang trước ngực, cuối cùng rời khỏi căn phòng như cái địa ngục.
“Lâu rồi không gặp, cậu vẫn chẳng có chút thay đổi, vẫn đối xử thô lỗ với phụ nữ.”
Giản Niên khẽ than thở, lắc đầu, cảm thấy tiếc nuối cho cô gái vừa rồi.
“Lâu không gặp, cậu vẫn ngây ngốc chăm sóc cho con sói ngô nghê kia nhỉ, cũng chả có nửa điểm thay đổi.” Laura khıêυ khí©h nhìn Giản Niên.
“Nói mấy lời ngu ngốc gì vậy!” Giản Niên mất bình tĩnh, nổi giận nói.
“Vô sự không lên điện tam bảo. Đại minh tinh như cậu đây, sẽ chiếu cố ghé thăm nhà thương nhân sặc mùi mốc thối như tôi sao.”
“Nói đi, chuyện gì?” Laura đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi muốn xin cậu một món đồ.” Giản Niên đến trước mặt cô, vóc dáng so với Laura cao hơn một chút, ngạo nghễ nhìn xuống.
“Ồ? Tôi làm sao không phát hiện ở đây lại có thứ đồ có thể lọt vào mắt xanh của đường đường là Shura vương vậy nhỉ.” Laura xem thường.
“Băng Lam Chi Lệ.” Giản Niên nhìn chăm chú vào mắt cô, nói.
“Hả?” Biểu tình Laura thoáng ngưng trọng, ngay lập tức khôi phục về lại ban đầu.
————————————————
*mặt khinh bỉ* rồi xong, thím Laura giống y bà ngoại Cherri bạo chúa ở phần 1, thích hành hạ người khác. Nhân tiện, chương này *bíp bíp bíp* nặng đô quá, cấm trẻ vị thành niên╮(╯_╰)╭P/S: wattpat trên laptop bị sida zồi, mình không up bằng laptop được, đành phải viết chương edit này trên điện thoại, không biết có đến được tay của các bạn không nữa.