Chương 8

Vì quá vui mừng, nàng quên luôn sự e thẹn cần có, vội vàng chạy đến trước mặt chàng ta, nói: "Huynh còn nhớ ta không? Chúng ta đã từng gặp mặt trên thuyền áp tải bạc.”

"Đương nhiên, Lan tiểu thư, đêm đó đã khiến nàng kinh sợ rồi.”

"Không có, không có, đêm đó nếu như huynh không xuất hiện thì ta và Tiêu Lãng e rằng đã sớm bỏ mạng dưới lòng sông. Ta vẫn luôn muốn cảm tạ huynh!" Nàng cho rằng dù bạc bị cướp mất, Tiêu Lãng bị trách tội, cũng không quan trọng bằng tính mạng. "Không biết nên xưng hô với huynh thế nào?"

"Ta là Vũ Văn Sở Thiên."



"Vũ Văn Sở Thiên!" Nghe thấy bốn chữ này, chén trà trong tay Hoán Sa bỗng nghiêng ngả, nửa chén trà lạnh, suýt chút nữa đổ ra ngoài.

Vũ Văn Sở Thiên! Ninh vương! Thì ra việc Tiêu Lãng áp tải bạc tắc trách, bị Hoàng thượng cắt chức thực sự là do y làm? Nhưng tại sao y lại "gặp" Hoán Linh một lần nữa? Chẳng lẽ mục tiêu tiếp theo của y là chính là Lan hầu phủ.

"Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?" Thấy tỷ tỷ luôn bình tĩnh trước mọi chuyện đột nhiên thất thần như vậy, Hoán Linh vô cùng khó hiểu.

"Sau đó thì sao?" Hoán Sa vội vàng hỏi tiếp. “Sau khi muội gặp Vũ Văn Sở Thiên, chuyện gì đã xảy ra?”

“ Đương nhiên là chuyện vui rồi! Chàng nói bọn muội có thể gặp một lần nữa là có duyên, chàng hỏi muội có thích ăn bánh sữa hoa hồng của Tiếu Nha Các hay không, chàng muốn mời muội ăn để tạ lỗi. Muội nghĩ chàng không có ác ý với muội, nếu có ý hại muội thì đã ra tay ở trên thuyền, chứ không đợi đến bây giờ …?”

"Vậy nên, muội đã đi cùng y?"

"Đúng thế! Chàng không chỉ mời muội ăn rất nhiều món ngon, mà còn đưa muội đến rất nhiều nơi thú vị. Chàng còn đưa muội đến tiệm trang sức, nói rằng muội thích gì, chàng đều sẽ mua cho muội." Nhìn vẻ kinh ngạc của tỷ tỷ, Hoán Linh lại nói tiếp: "Lúc đó, muội cũng thấy rất kỳ lạ, nên hỏi tại sao chàng lại tốt với muội như vậy? Chàng nói vì chàng thích nhìn muội cười, khi muội cười trông rất giống một người!"

"Giống một người? Là ai?"

"Muội cũng hỏi chàng, nhưng chàng không nói, chỉ nói rằng đó là một người rất quan trọng với chàng!"

Hoán Sa càng nghe càng thấy kinh ngạc. Giống một người quan trọng, đây chính xác là một cái cớ, Vũ Văn Sở Thiên làm vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Y thực sự có tình ý với Hoán Linh, hay là còn ý đồ nào khác?

"Y có hỏi muội gì không?" Nàng lại hỏi.

Hoán Linh đầy vẻ khó hiểu, hỏi: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại hỏi vậy?"

"Người này tâm tư khó dò, tỷ e rằng y có ý đồ nào khác."

"Chàng không như vậy đâu, muội có thể khiến chàng có ý đồ gì chứ?" Mặc dù nói như vậy nhưng nhận ra nỗi lo âu của tỷ tỷ, Hoán Linh vẫn nghiêm túc hồi tưởng lại.

“Chàng hỏi muội và Tiêu Lãng có quan hệ gì. Muội nói, chẳng có quan hệ gì đặc biệt, ca ca của Tiêu Lãng là vị hôn phu của tỷ tỷ! Chàng rất ngạc nhiên, lại hỏi muội:” Nàng có tỷ tỷ sao?”. Muội nói”” Đúng vậy! Bọn muội ly tán nhiều năm, ba năm trước mẫu thân mới tìm thấy tỷ tỷ, đưa tỷ ấy hồi phủ.” Biểu cảm của chàng khi đó hơi kỳ quái, còn hỏi vài chuyện liên quan đến tỷ.”

Thấy Hoán Sa cau mày, Hoán Linh vội vàng nói:”Tỷ tỷ, tỷ phải tin muội, chàng tuyệt đối không phải là loại người nham hiểm, tỷ gặp chàng rồi sẽ biết!”

Hoán Sa không thể không thừa nhận, dung mạo của y không hề giống kẻ nham hiểm, nhưng không thể trông mặt mà bắt hình dong. “ Hoán Linh, muội có biết Vũ Văn Sở Thiên là ai không?”

“Muội biết, chàng là người trong giang hồ, không thể gần gũi, nhưng muội thực sự thích chàng, khi ở bên chàng, muội vô cùng vui vẻ!” Hoán Linh lắc tay nàng, ánh mắt đầy chân thành. “Tỷ tỷ, tỷ thương muội nhất, tỷ chắc chắn sẽ không phản đối muội qua lại với chàng, phải không?”

Nhìn ánh mắt thâm tình của Hoán Linh, Hoán Sa có thể cảm nhận được sự ái mộ và tình yêu từ tận đáy lòng nàng ấy. Chuyện trên thế gian luôn có thị phi, đúng sai, chỉ duy có chân tình là không thể phân định rạch ròi, người ngoài cũng không thể tự cho mình là thông minh mà bình phẩm.

Thay vì bình phẩm chân tình của Hoán Linh, nên làm rõ mục đích của Vũ Văn Sở Thiên rồi tìm cách khuyên nhủ Hoán Linh thì hơn.

Nghĩ đến đây, Hoán Sa bèn gật đầu nói:” Nếu Vũ Văn Sở Thiên thật lòng với muội, tỷ sẽ giúp muội thuyết phục mẫu thân, nhưng nếu y không thật lòng, tỷ…”Không đợi nàng nói hết, Hoán Linh đã mừng rỡ hôn một cái lên má nàng.

“Muội biết là tỷ sẽ giúp muội mà.”

“Tỷ vẫn chưa nói hết. Tình cảm phải đến từ hai phía, muội thật lòng với y, nhưng cũng phải biết y đối với muội thế nào.”

“Chàng rất tốt với muội, chuyện này tỷ không cần lo lắng, tỷ tỷ tốt của muội ạ.”

Hoán Sa vẫn không an tâm, muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng Hoán Linh không muốn nghe tiếp nên túm váy đứng dậy, cười ngọt ngào. “Thôi, tỷ bị muội quấn lấy cả tối, chắc mệt rồi, muội không làm phiền tỷ nghỉ ngơi nữa, ngày mai muội lại tìm tỷ trò chuyện.”

Ra đến cửa, Hoán Linh như vẫn còn lo lắng nên quay đầu lại nhắc:” Tỷ tỷ, mai nhớ nói vài câu tốt đẹp trước mặt mẫu thân giúp muội nhé!”

“Tỷ sẽ cố gắng.”

Lan nhị tiểu thư khoan khoái trở về phòng, còn Hoán Sa thì nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cứ nhìn trừng trừng bóng đêm tĩnh mịch bên ngoài. Nàng đứng dậy khoác áo, ra sân đi dạo.

Đêm nay trăng sao ảm đạm, lầu son gác tía, con đường nhỏ lát đá xanh bị bóng đêm bao trùm. Mặc dù không nhìn rõ thứ gì nhưng Hoán Sa vẫn bước đi vô cùng ung dung, bởi nàng đã đi trên con đường này trong bóng đêm vô số lần.