Khi Cố Nhậm Luân tỉnh dậy thì trời đã rạng sáng. Anh quan sát xung quanh, trong đầu tự hỏi bản thân sao lại nằm ngủ ở trên sofa chứ, hơn nữa nơi này không phải nhà anh.
Cố Nhậm Luân đôi mắt vẫn còn lim dim, anh ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, vô thức mà đi theo xuống tận bếp.
Hiện tại, cả gia đình Lâm Thiên Y chuẩn bị ăn sáng. Cô và mẹ đang bận rộn nấu thức ăn, còn Lâm Thiên Khải thì chẳng thấy đâu. Một lúc sau, Cố Nhậm Luân bỗng chốc giật mình vì tiếng vỗ vai bất ngờ phát ra từ phía sau.
- “Chào buổi sáng, anh rể.” Lâm Thiên Khải gương mặt tươi vui đáp. Anh cố nhịn cười trước vẻ mặt mới thức dậy của Cố Nhậm Luân.
- “Cậu vừa gọi tôi là gì?” Cố Nhậm Luân có chút bất ngờ trước sự trêu đùa từ Lâm Thiên Khải. Anh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra vào tối qua thậm chí ngay cả việc anh dùng súng bắn vào chân Lâm Thiên Phú.
- “Anh không nhớ mình đã làm gì vào tối hôm qua sao?” Vừa nói, Lâm Thiên Khải vừa liếc mắt nhìn về phía Lâm Thiên Y đang nấu buổi sáng như có ẩn ý gì đó. Lúc này, trong đầu Cố Nhậm Luân nảy sinh ra nhiều suy nghĩ. Chẳng lẽ, hôm qua giữa anh và cô đã phát sinh quan hệ cho nên Lâm Thiên Khải mới gọi anh là “anh rể.”
Lâm Thiên Y nhanh chóng dùng vá múc canh gõ nhẹ lên đầu đứa em trai tinh nghịch Lâm Thiên Khải nói:
- “Em đừng trêu chọc người ta nữa. Xin lỗi anh, đứa em này của tôi chỉ là trêu chọc anh thôi.”
Nghe cô giải thích, lúc này Cố Nhậm Luân mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù mục đích chuyến đi đến nhà cô là bàn về việc thỏa thuận kết hôn giữa hai người. Tuy là vậy nhưng cũng không nên gây ra bất cứ sai lầm nào.
Vệ sinh cá nhân xong, Cố Nhậm Luân được cả nhà Lâm Thiên Y mời dùng buổi sáng. Anh vô cùng lịch sự. Trong suốt buổi trò chuyện rất giữ gìn phép tắc, kính trên nhường dưới. Thái độ của anh khiến Hạ Phương Trinh rất hài lòng. Bữa ăn hôm nay đối với anh rất ý nghĩa. Đã lâu lắm rồi anh không cảm nhận được sự ấm cúng của gia đình. Suốt mấy năm nay, anh đều xem nhẹ bữa sáng, chỉ ăn qua loa rồi nhanh chóng lái xe đến công ty. Tối đến thì ở mãi trong phòng làm việc, người hầu phải đặt buổi tối của anh ở trên bàn, sau đó thì rời khỏi.
Hạ Phương Trinh không ngần ngại mà vào thẳng vấn đề:
- “Chuyện kí hợp đồng hôn nhân với Thiên Y, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?”
- “Dạ rồi ạ. Bác gái yên tâm, con sẽ không để cô ấy thiệt thòi. Tụi con sẽ không công khai để tránh khi hợp đồng kết thúc cô ấy có quyền đi tìm hạnh phúc riêng của mình.”
- “Thế thời hạn là bao lâu?”
- “Trong vòng một năm ạ.”
- “Tôi cho phép con bé đến ở nhà cậu trong vòng một năm. Tuy nhiên, mặc dù là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng tôi không cho phép cậu làm tổn thương con bé. Và điều đặc biệt, cậu phải bảo vệ thật tốt Thiên Y trước anh trai của nó là Lâm Thiên Phú.” Hạ Phương Trinh nghiêm túc nói. Đứa con khiến bà lo lắng nhất chính là Thiên Y, dù sao cô cũng là phụ nữ chân yếu tay mềm, cần phải có người để bảo vệ, chăm sóc.
- “Vâng. Cháu xin hứa.” Cố Nhậm Luân nhìn thẳng vào mắt Hạ Phương Trinh mà đáp, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Tập đoàn Nhật Kim…
- “Hôm nay, phó giám đốc mới sẽ đến đây làm việc sao? Anh ta có đẹp trai không? Có khó tính như Cố tổng không?”
Tất cả nhân viên trong công ty vô cùng hồi hộp khi nghe tin đặc biệt này. Không biết, vị phó tổng này là một người như thế nào? Có lạnh lùng, khó tính giống như Cố Nhậm Luân hay không?
Cộp…Cộp…Cộp…
Tiếng giày một lúc ngày càng rõ. Trước cánh cửa lớn của Nhật Kim, một chàng trai với dáng người cao ráo, mái tóc được vuốt keo chỉnh chu, trên người mặc bộ vest màu đen thanh lịch tiến thẳng vào bên trong. Hà Ôn Kỷ, trợ lí bên cạnh dõng dạc thông báo trước toàn thể nhân viên trong công ty:
- “Tôi xin giới thiệu với tất cả mọi người, kể từ ngày hôm nay, nhị thiếu gia Cố Nhậm Đức sẽ là phó tổng của Nhật Kim.”
Cố Nhậm Đức nghiêm túc chào hỏi, vẻ đẹp của anh một chín một mười so với anh trai mình.
- “Xin chào mọi người. Tôi là Cố Nhậm Đức, tân phó tổng giám đốc của Nhật Kim.”
Đám nhân viên nữ bàn tán xôn xao, lần trước có người đã gặp anh một lần ở đây nhưng với bộ quần áo giản dị. Hôm nay, họ toàn toàn bị đổ gục trước vẻ đẹp nam tính đầy khí chất lãnh đạo toát ra từ bộ quần áo anh đang mặc.