Chương1

“Cố gắng học tập.”

Kỷ Gia Phù đóng giao diện trò chuyện, ngón tay chần chừ trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng bấm vào biểu tượng lớp học. Cô gần như là người cuối cùng vào lớp, nhìn chăm chú vào chân dung người đàn ông đeo kính tròn, miệng cười mỉm trên hệ thống.

Đâu giống anh, cô thầm nói.

Khai giảng xong sẽ bước vào học kỳ cuối của năm lớp 12, không ngờ trường Uyển Khánh lại để giáo viên dạy kèm online trước – cho bọn họ, những học sinh nghệ thuật này.

Cô không thích học online chút nào.

Lớp online đang dạy môn Tiếng Anh, chỉ còn một phút nữa là hết tiết, cô dứt khoát vùi cả người vào trong chăn, không hề có ý thức chạy nước rút của học sinh lớp 12. Cô để điện thoại lên ngực, nhìn chằm chằm trần nhà đến ngẩn người, trong lòng trống rỗng, biết thế đã sơn trần nhà màu hồng, khi ngủ sẽ có mây hấp hà che mí mắt, tỉnh dậy nhắc nhở mình mãi mãi là thiếu nữ.

Cuối cùng mic của giáo viên cũng được bật lên, giọng nam từ tính trầm thấp tựa như dòng điện dẫn cô ra trời đông ngoài cửa sổ, tuyết rơi từng bông từng bông xuống người cô, mặt cô đỏ bừng vì lạnh, cô nghe thấy anh nói, “Còn mấy bạn chưa ký tên, Quyền Du, Ngụy Băng Nhiên… Kỷ Gia Phù…”

Kỷ Gia Phù, Tạ Thâm gọi Kỷ Gia Phù.

Cô cảm thấy dòng điện chạy qua trái tim mình, nó thình thịch loạn nhịp như bị bỏng, ba chữ vốn bình thường trở nên bao hàm toàn bộ vũ trụ sâu thẳm. Phải biết ơn bố mẹ đã cho cô cái tên này, có thể được Tạ Thâm gọi ra, thoát khỏi quan hệ giữa giáo viên và học sinh, tuy rằng bản chất là thầy nhắc nhở cô ký tên theo nghĩa vụ, nhưng nó có thể làm cô nảy sinh những suy nghĩ mơ mộng màu hồng.

Cô luống cuống ký tên, khóe miệng bất giác nhếch lên khiến đôi má lúm đồng tiền hõm sâu tràn đầy ngọt ngào, cô mừng thầm, ấn nút đó giống như màn hình sẽ xuất hiện bong bóng màu hồng.

Tạ Thâm là giáo viên tiếng Anh của cô.

25 tuổi, từ nước ngoài về, cao ráo đẹp trai, nghe nói còn độc thân, tầm hiểu biết của Kỷ Gia Phù đối với anh chỉ dừng lại ở đây. Tuy không nghe hiểu cấu trúc phức tạp anh giảng trong tai nghe rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng lỗ tai ngoan ngoãn cảm thấy giọng phát âm rất hay, giống như đang đọc một bài thơ tự sự chứa đầy men say bên lò sưởi, cô nghe đến mơ màng, như chết đuối chìm vào hang tối chăn bông.

Giống như nói chuyện với Tạ Thâm vào đêm khuya, làm những chuyện mà các cặp đôi mới làm. bar

Nhận thức này khiến cô vừa hổ thẹn lại hưng phấn, tay cũng dần dần tuân theo ý chí, sờ đến viền qυầи ɭóŧ, bắt đầu nhẹ nhàng ma sát. Cô không dám chạm vào da thịt, như thế này làm cô rất nhanh ướt, vải chỗ đó cũng ướt theo, hạt đậu nhỏ tròn trịa nhô lên chạm vào tay, cô nhẫn tâm ấn xuống, chân và eo mất kiểm soát tạo ra từng đợt sung điện, qυầи ɭóŧ cọ xát phát ra tiếng nước nhóp nhép, cô đeo tai nghe nên không nghe thấy.

Cô chỉ nghe thấy tiếng Tạ Thâm nói bên tai: “Các em đọc và điền vào chỗ trống”, điền cái gì mà điền, du͙© vọиɠ nho nhỏ đang khóc nức nở của cô mới chờ mong được anh lấp đầy này. Cô dần dần cảm nhận được cánh hoa dưới qυầи ɭóŧ đang rụt rè hé mở, ngón giữa dứt khoát đút vào, nhưng làm sao đủ – cô khẽ nói, “Thầy Tạ…” Hơi thở nóng bỏng có thể đốt cháy màu đen trước mắt thành một cái lỗ, chờ Tạ Thâm ban cho cô một chút ánh sáng.

Cao trào của Kỷ Gia Phù rất ngắn ngủi, nhưng nó giống bọt khí triền miên kéo theo sức lực của cô. Tạ Thâm nói “Nghỉ giải lao một lúc”, dứt khoát tắt mic, trong tai nghe chỉ còn sự im lặng kéo dài, cô từ từ nhắm mắt lại, phía dưới vừa rát vừa sưng lên, trái tim cũng vừa chua vừa xót.

Thầy Tạ, xin lỗi.

Xin lỗi vì trong lúc thầy đang truyền đạt kiến thức, em lại tự an ủi với giọng nói của thầy.

Cô ném điện thoại sang một bên, mười phút ngắn ngủi giữa giờ đủ để cô chìm vào giấc mơ. Có lẽ mọi người sẽ rất ghen tị với một học sinh cuối cấp mà lại có giấc ngủ chất lượng tuyệt vời như cô.

Điện thoại bị bỏ rơi không cam lòng rung lên, người liên hệ trong WeChat gửi tin nhắn, “Tan học rồi, nghỉ ngơi một lát.”

Cô ngủ rất say, chỉ có thể mặc kệ màn hình sáng rồi lại tắt.

Cô tỉnh dậy lần nữa khi bị gọi tên đột ngột.

“Kỷ Gia Phù, em hãy giải thích tại sao ô trống số chín phải dùng thì quá khứ hoàn thành.”

Giọng nói của Tạ Thâm giống như vọng đến từ cuối hành lang dài, mang theo hạt bụi bay vào tai cô.

Cô chợt mở mắt ra, cầm màn hình lên nhìn, thấy tên mình đã được đặt trên đầu, biểu tượng mic phía trước nhấp nháy, mà Tạ Thâm phía dưới đang tắt tiếng, tên hai người đặt ngay cạnh nhau.

“Em, em…” Cổ họng cô khô khốc, sợ Tạ Thâm nghe ra mình vừa mới ngủ nửa tiết, giống như bị Tạ Thâm ở trên bục giảng mời đứng dậy, tay ướt đẫm mồ hôi xoắn tới xoắn lui, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh lại khiến mặt cô nóng bừng, “Thầy, em không biết.” Cô thậm chí còn nhắm chặt mắt lại khi nói ra câu đó.

Nhưng cô biết, cho dù có nhìn thẳng, biểu cảm của Tạ Thâm cũng sẽ không có gì thay đổi.

Cô nhìn ba chữ “Kỷ Gia Phù” biến mất khỏi trình tự mở micro, thông báo “Bạn đã được dời ra khỏi trình tự mở micro”, mới thở phào một hơi. Biểu tượng micro nhấp nháy trước tên Tạ Thâm lại làm cho cô cảm thấy bị siết chặt cổ, “Lần sau chú ý nghe giảng. ”

“Vâng, vâng.”